Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 16: Hội chợ



Một đêm vô sự.

Trần Tiểu Phương với vẻ mặt rạng rỡ, rời khỏi cái ôm của Trần Vũ, vươn vai hạnh phúc, nói: “Thật sự là thoải mái!”

Trong khi đó, Trần Vũ cả người uể oải, còn đang nằm ngủ trên giường.

“Dậy, dậy đi! Làm sao giờ này còn ngủ nữa! Dậy nhanh đi!”

Bị tiếng kêu của nàng làm cho tỉnh giấc, Trần Vũ ngơ ngác mở to hai mắt ra nhìn. Lúc này, nhìn kỹ mới thấy hai tròng mắt của Trần Vũ đã hiện lên vết thâm đen, mệt mỏi thở ra: “Thôi đi, để cho ta ngủ thêm một chút nữa có được hay không?”

Cả đêm hôm qua, sau khi hai người tranh cãi với nhau một hồi, rốt cuộc Trần Tiểu Phương cũng chịu nhận thua, sau đó thì đưa ra quyết định, cùng nhau ngủ chung một giường. Ban đầu, Trần Vũ còn cảm thấy vô cùng hí hửng, nhưng sau đó, hắn liền biết đây chính là một cơn ác mộng. Trần Tiểu Phương cả đêm ôm chặt lấy Trần Vũ ngủ, xem hắn như là một cái gối ôm, thỉnh thoảng còn cạ cạ vào vài chỗ không nên cạ, làm hắn ngột ngạt đến khó thở, chỉ là, hai tay của hắn đều bị nàng giữ chặt, cương quyết không co hắn nhúc nhích một chút nào. Nàng còn nói, nếu như hắn dám động, nàng sẽ cắt của hắn, còn cắt cái gì, thì hắn chỉ có thể tự hiểu. Giận đến sôi máu, Trần Vũ rất muốn đem nàng đuổi đi ra ngoài, nhưng mà không biết là nàng vô tình hay cố ý, đã thiêm thiếp ngủ từ lúc nào không hay, dù hắn lay đến cỡ nào, nàng cũng không chịu dậy. Bất đắc dĩ, Trần Vũ chỉ có thể chịu đựng tra tấn, nắm trăn trở đến cả đêm, lúc trời gần sáng, hắn mới có cơ hội chợp mắt được.

“Ngủ cái gì mà ngủ, hôm nay trong thôn sẽ có hội chợ, lần này đại ca và ta kiếm được không ít thứ tốt, muốn đến hội chợ bán hàng. Hội chợ mỗi tháng mới có một lần, không thể để lỡ được!” Thấy Trần Vũ không chịu ngồi dậy, Trần Tiểu Phương vô cùng bất mãn, cố lấy tay đem hắn kéo đứng dậy.

“Hội chợ?” Trần Vũ nghe nàng nói xong liền vô cùng kinh ngạc: “Nơi này làm sao cũng có hội chợ?”

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, nàng không khỏi nhíu mày, bĩu môi, nói: “Có gì mà kinh ngạc chứ? Ở vương triều nơi nào mà không có hội chợ, không những thế, trong Vương Thành còn có một cái hội chợ rất lớn, mỗi năm sẽ tổ chức một lần, thời gian kéo dài hơn một tháng, quy mô thật sự là rất lớn. Năm ngoái, có mấy người trong thôn đã đi đến hội chợ đó một lần, ta nghe họ nói hội chợ của Vương Thành thật sự là cực kỳ cực kỳ hoành tráng. Nếu như ta được đi đến đó một lần thì quá tốt rồi!”

Nhìn vẻ mặt ao ước, và hưng phấn của nàng, Trần Vũ đột nhiên nhận ra nàng cũng có mấy phần đáng yêu, vì vậy mới đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi của nàng: “Nếu ngươi muốn đi, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi, được không?”

“Thật sao?” Nàng bắt lấy bàn tay của Trần Vũ, vui sướng hỏi.

“Đương nhiên là thật!” Trần Vũ không một chút do dự, liền gật đầu.

Hai ngươi bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ đến biểu hiện của mình có chút quá mức thân thiết, không khỏi giật mình buông tay nhau ra.

“A, ta… ta muốn đi về phòng!” Nàng nói xong, liền như chạy trốn, hai chân vội vàng bước đi.

Mà Trần Vũ hơi ngẩn người một chút, sau đó mới kịp phản ứng lại, đem tay của nàng kéo tới. Bị kéo bất ngờ như vậy, nàng không kịp đề phòng, liền ngã rạp vào trong ngực Trần Vũ, đem Trần Vũ nằm đè trên giường. Hai tay của Trần Vũ dường như phản xạ có điều kiện, vội vàng đem cái eo nhỏ nhắn của nàng giữ chặt lại, ghì nàng sát ở trong lòng. Cảm nhận được hơi thở ồ ồ của Trần Vũ phả vào trong lỗ tai, nàng có chút lúng túng, rất muốn xoay người rời đi. Nhưng không hiểu sao, trên người nàng không có một chút khí lực nào, mà hai tay của Trần Vũ càng siết càng chạy.

“Tiểu Phương…” Trần Vũ đột nhiên mở miệng hô lên, làm nàng hơi giật mình, ngước đầu lên nhìn hắn.

Không đợi cho nàng đáp lại, thân hình của Trần Vũ hơi tiến sát tới, đem miệng ghé sát vào môi thơm của nàng. Trong lòng như có con thỏ nhảy loạn, nàng cả người đều cứng đờ lại, hai hàng lông mi hơi run run, mi mắt dần dần khép chặt lại.

“Em gái, em gái! Ngươi đã dậy chưa! Mau đi chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta còn đi hội chợ nữa!” Ngay đúng lúc này, âm thanh của Trần Minh vang lên, như tiếng sấm sét chặt đứt lồng ngực của cả hai người, làm cho hai người đều không tự chủ được mà nhảy dựng lên.

“Ta… ta…” Trần Tiểu Phương vô cùng lúng túng, không đợi cho Trần Minh đi tới, vội vàng xoay người rời khỏi phòng ngủ của Trần Vũ.

Mà Trần Vũ lúc này, ánh mắt như dại ra, không thể nào tin được chuyện vừa rồi mình đã làm: “Ta… ta thật sự vừa làm chuyện gì vậy? A… chẳng lẽ ta thật sự thích nàng rồi sao? Trời ạ, làm sao có thể như vậy chứ?”

Trong lòng Trần Vũ lúc này vô cùng phức tạp, mà phía ngoài cửa Trần Minh cũng cực kỳ kinh hãi: “Em gái, ngươi…. Ngươi làm sao đi ra từ phòng của hắn?”

Không thể nào tin được sự thật trước mắt, Trần Minh phải cố gắng dụi dụi mắt liên tục, lúc này mới tỉnh táo lại.

“Đại ca… không cho ngươi nghĩ bậy… ta… ta chỉ là… chỉ là tiện thể đi vào phòng hắn một chút mà thôi!” Trần Tiểu Phương lúc này trong lòng vô cùng rối bới, tóc tai, quần áo trên người cũng không kịp điều chỉnh lại, chỉ có thể bịt tai nói bậy.

“Phi, ngươi nghĩ mắt ta bị mù sao? Lời như vậy mà cũng muốn ta tin! Em rể a, ngươi thật sự là lợi hại, chỉ một đêm là có thể lừa được em gái của ta! Quả nhiên lợi hại!” Mặc dù trong lòng Trần Minh liên tục khen ngợi không ngớt, nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra vô cùng căm tức, hậm hực xông vào trong phòng, hô to: “Tên khốn kiếp kia, ngươi đã làm gì em gái ta! Ngươi mau chui ra đây!”

“A, đây là tình huống gì?” Trần Vũ đang ngồi ngơ ngẩn ở trong phòng, đột nhiên nhìn thấy Trần Minh hùng hổ đi vô, vẻ mặt có chút mộng.

“Nói, tối hôm qua ngươi đã làm gì em gái ta?” Trần Minh cũng không để cho Trần Vũ có thời gia phản ứng, hai tay nhanh chóng túm lấy cổ áo của Trần Vũ, lớn tiếng nói.

Nhìn dáng vẻ Trần Minh như vậy, Trần Vũ có thể nói là khóc không ra nước mắt: “Đại ca ơi đại ca, người ta tối hôm qua là xem ta như cái gối ôm, ôm ta ngủ cả đêm có được hay không? Sáng ra ta còn đang muốn cùng em gái ngươi làm chút chuyện tình cảm đây, ai ngờ ngươi lại một chân chen ngang, bây giờ còn muốn trách vấn ta hay sao? Thật sự là quá oan uổng, ngươi có biết hay là không hả?”

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Trần Vũ, còn ngoài mặt thì hắn biểu hiện vô cùng vô tội, lắc đầu nói: “Đại ca, ta có làm gì em gái ngươi đâu? Chúng ta là trong sáng, vô cùng trong sáng đó, đại ca có biết hay không?”

“Thật sao?” Trần Minh trừng to hai mắt, nhìn thẳng về phía Trần Vũ, như thể, chỉ cần Trần Vũ dám nói dối nửa lời, hắn sẽ lập tức đem Trần Vũ cắt đứt.

“Thật, đương nhiên là thật!” Trần Vũ hoàn toàn không do dự một chút nào, gật đầu vô cùng cương quyết.

“Làm sao lại như thế?” Trong lòng Trần Minh có chút rối, hai mắt lại đảo qua trên giường, sau đó lại đảo lên trên người Trần Vũ: “Hoàn toàn sạch sẽ, lại không hề có mùi lạ! Chẳng lẽ thật sự là không có chuyện gì xảy ra?”

Nghe trong miệng Trần Minh lầm bẩm, dường như là rất thật vọng, làm cho Trần Vũ có chút mộng: “Đại ca, ý của đại ca là sao hả? Chẳng lẽ, ta không làm gì em gái của ngươi, ngươi liền thật vọng như vậy hay sao? Trời ơi, hai anh em nhà này không phải là có vấn đề về thần kinh đấy chứ! Ôi, thần linh ơi, các người mau mau đem ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi! Ta sắp bị bọn họ làm cho điên chết rồi!”

“Hừ hừ, không có chuyện gì thì tốt!” Trần Minh cũng không biết trong lòng Trần Vũ đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nói đại một câu, sau đó buông Trần Vũ ra, tiếp tục nói: “Em rể, hôm nay trong thôn có hội chợ, ngươi có muốn đi tham gia một chút hay không?”

Vừa rồi đã nghe Trần Tiểu Phương nhắc qua một lần, bây giờ lại nghe Trần Minh nhắc lại lần nữa, Trần Vũ cảm thấy rất tò mò, không biết cái hội chợ này so với hội chợ bình thường ở quê nhà của hắn có gì đặc biệt hơn hay không. Cho nên, Trần Vũ cũng không có nghĩ ngợi quá nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó liền theo hai anh em Trần Minh đi đến chỗ hội chợ.

Thật ra, hội chợ ở đây, cũng rất tương tự với hội chợ ở quê nhà của Trần Vũ. Khuôn viên của hội chợ là một bãi đất trống, rộng đến mấy chục mẫu, xung quanh bầy rất nhiều gian hàng, mỗi gian hàng đều bán đầy các loại sản vật, tài nguyên, dược liệu, vân vân. Thậm chí, Trần Vũ còn nhìn thấy có mấy chỗ gian hàng bán cả sủng vật, và nô lệ. Đương nhiên, những nô lệ ở đây đều là yêu tộc, hoặc các loại chủng tộc khác biệt, mà không phải là con người.

Lúc này, hai anh em Trần Minh đã đi đến một chỗ đất trống, chuẩn bị bày ra một gian hàng nhỏ, bán một số vật liệu mà hai anh em bọn họ đã thu thập được vào ngày hôm qua. Chỉ có điều, ngay lúc hai anh em bọn họ vừa bày hàng xuống, liền có một đám người hùng hổ đi tới, chỉ thẳng vào mặt hai anh em bọn họ mà mắng: “Là đám súc sinh này, tối hôm qua bọn chúng không những chặn đường đánh mấy anh em của bọn ta bị thương, còn muốn cướp đồ của bọn ta, thật sự là không coi ai ra gì, Hùng đại nhân, xin ngươi hãy lấy lại công đạo cho chúng ta đi!”

Nhìn đám người kia đi tới, trong lòng Trần Vũ liền trầm xuống, mà sắc mắt của hai anh em Trần Minh cũng cực kỳ khó coi.

“Bọn họ là muốn đến đây gây sự sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.