Một mũi tên từ trong lẫy nỏ được phóng ra ngoài, đem con chim lớn dọa cho kêu lên “oác oác”, còn một bộ tức giận mà lượn trên đầu hai người mấy vòng, sau đó lại “phẹt” một tiếng, lại là một bãi phân chim được nó ị xuống, làm cho Ái Lệ Na giận đến tím mặt. Nhưng mà lần này nàng đã có đề phòng, liền đơn giản mà tránh thoát đi, cây nỏ trong tay cũng liên tục được bắn ra mấy mũi tên, để cho con chim lớn phải nhanh chóng tránh đi.
Sau một hồi lượn vòng, nó lại vỗ cánh phành phạch mà đi tới, trong miệng không ngừng kêu lên “oác oác”, giống như là đang nói: “Người có giỏi thì bắn nữa đi, bắn nữa đi! Chim gia gia lại ị cho ngươi một mặt, xem ngươi có sợ chim gia gia hay không!”
Nàng lần này bị con chim lớn chọc giận cho tím mắt, trên đời này nàng chưa bao giờ thấy qua con chim nào đáng ghét đến vậy, không chỉ đem thức ăn của nàng làm bẩn, còn cố tính lượn vòng trên đầu nàng, vừa kêu vừa lấy cánh vỗ lấy cái mông, giống như một tên vô lại không có liêm sỉ đang đập mông về phía nàng vậy.
Trần Vũ nhìn một hồi cũng thầm giật mình, con chim này làm sao lại có nhân tính hóa như vậy, thật sự là không đơn giản một chút nào.
“Rống…”
“Rống…”
Đột nhiên lúc này, từ phía bên trong đầm lầy truyền ra rất nhiều tiếng rống trầm thấp, giống như là một đám trâu nước đang bị ai đó chọc giận vậy. Mà lúc này, phía dưới thân cây cũng bắt đầu lung lay lên. Sau đó là một trận tiếng bước chân vô cùng nặng nề, làm cho mặt đất càng thêm chấn động kịch liệt.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Liên tiếp những tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại, như có vô số những con quái thú bước đi trên mặt đất vậy. Không lâu sau đó, từ phía bên trong đầm lầy lại truyền ra tiếng kêu rống của bầy trâu nước, cùng với âm thanh như là tinh tinh kêu hú.
“Hú hú hú… hú hú hú…”
Lần này tiếng gầm rống càng lúc càng vang dội, mà âm thanh của bầy trâu nước cũng càng lúc càng trở nên gấp rút cùng sợ hãi. Rất nhanh, từ đằng xa trong rừng cây chạy ra một đám ma thú có hình thù như là trâu nước, thân hình của chúng vừa to lớn khổng lồ, vừa cường tráng mà kinh hoàng chạy vội ra.
Mà lúc này, bao quanh bọn chúng là một đám sinh vật vô cùng kỳ dị, hai chân đứng thẳng tay cầm binh khí, chạy đi như là nhân loại vậy. Nhưng thân hình của chúng lại có mấy phần hao hao giống với tinh tinh, trên miệng còn treo lên hai khỏa răng nanh nhọn hoắc từ hàm dưới nhô lên, như là hai khỏa dao cạo vậy, trông rất là dữ tợn. Mà binh khí trên tay của bọn chúng cũng không phải là vật phẩm được tinh chế gì, chỉ là một khúc xương thú vừa to vừa chắc, cũng không biết đây là xương của loại ma thú gì, nhưng nhìn nó có vẻ rất cứng rắn.
Trong khi đó, trên người của những sinh vật này còn khoác lên một tấm da thú, eo cũng quấn lên một vòng da thú, nhìn chẳng khác nào một đám dã nhân. Chỉ có điều, thân hình của đám người này thật sự là rất khổng lồ, kẻ thấp nhất cũng cao hơn mười thước, mà kẻ cao nhất cũng phải cao đến hơn mười lăm thước. Bọn họ thật sự không khác nào những tên quái vật khổng lồ, trong miệng không ngừng gào hú làm cho cả bầy trâu nước đều bị kinh sợ mà kêu loạn lên.
Trong lúc nhất thời, Trần Vũ nhìn đến ngây người, mà con chim lớn đang bay lượn ở trên trời cũng kinh hãi thét lên một tiếng “oác oác”. Ngay sau đó, nó liền nhanh chóng vỗ cánh mà bay đi, không hề dừng lại một chút nào. Mà Ái Lệ Na lúc này cũng bị dọa sợ. Đám Dã Man Nhân này là một chủng tộc rất khủng bố, tồn tại từ thời thượng cổ cho tới bây giờ. Bọn họ mặc dù không có đầu óc thông minh như nhân loại, nhưng hình thể khổng lồ, lại có lực lượng kinh người, là một chủng tộc không thể nào trêu vào được. Huống hồ hiện tại thực lực của nàng đã bị tiêu hao, đừng nói là đối phó với một đám Dã Man Nhân trước mặt, cho dù chỉ là một tên nàng cũng không đánh lại.
“Chạy!”
Trong lòng nàng lúc này chỉ có một cái ý niệm duy nhất như vậy. Thế nhưng hiện tại đàn trâu nước đã bắt đầu chạy tới đây, mà đám Dã Man Nhân kia cũng đã truy đến, hai người làm thế nào chạy đây? Mà phía bên kia, tên thích khách đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
“Ầm! Ầm!”
“Rống…”
Tiếng bước chân nặng nề của đám Dã Man Nhân, kèm theo tiếng thú rống hoảng loạn của bầy trâu nước, giống như là từng nhịp chày gõ vào trong lồng ngực của cả hai người vậy. Sau một hồi chần chừ, rốt cuộc Ái Lệ Na cũng cắn rắng hô lên một tiếng: “Đi!”
Ngay sau đó, nàng đem móc câu từ trên người phóng ra, mang theo Trần Vũ lao đi. Sau khi đáp lên một thân cây lớn, hai người lại tiếp tục chạy nhanh. Qua lại chừng hơn mười mấy lần như vậy, hai người rốt cuộc cũng chạy hơn một dặm. Nhưng vào lúc này, phía sau lưng hai người lại đột nhiên nhô ra một đôi mắt trắng dã, nhìn chằm chằm lấy.
Không biết từ khi nào, từ trong đám Dã Man Nhân lại chạy ra một tên cao hơn mười thước, hướng về phía hai người mà đuổi theo, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, khóe miệng còn cười lên một cách ngây ngô, giống như là một đứa trẻ nhỏ trông thấy một món đồ chơi yêu thích vậy. Trong lòng hai người đánh rùng mình một cái. Mà lúc này Trần Vũ đột nhiên hô lên một tiếng: “Hướng về phía bên kia!”
Mặc dù hơi có chút do dự, nhưng lúc này vận mệnh của cả hai đều đã quấn chung một chỗ, nàng cũng không dám chần chừ chút nào. Nhanh chóng bắn ra móc câu, nàng lại một lần nữa hướng về phía thân cây phía trước do Trần Vũ vừa chỉ. Lúc này Trần Vũ đang treo lấy trên eo của nàng, một bên mở ra Thông Thiên Nhãn để quan sát, một bên chỉ đường cho nàng chạy. Hai người bộ dáng thật sự là rất chăm chú, trong đầu hoàn toàn không có nghĩ đến bất kỳ một vấn đề không bình thường nào. Dù sao trước sự sống và cái chết, ai đâu lại có nhiều tinh lực đến như vậy?
Hai người lại chạy đi, lại chạy ra xa gần hơn một dặm. Mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng quả thật tốc độ của bọn họ đều không thể nào sánh được với bước chân của một tên Dã Man Nhân khổng lồ. Rất nhanh, ánh mắt trắng dã đầy hưng phấn của tên Dã Man Nhân kia đã dán sát về phía sau lưng của hai người, trong miệng còn cười lên vài tiếng “khục khục”, như ra điều rất là thích thú. Trong lòng hai người đều muốn phát lạnh, sau lưng lúc này thì đã đổ đầy mồ hôi rồi. Cứ tiếp tục như vậy nữa, hai người rất nhanh liền sẽ bị tên Dã Man Nhân kia bắt được. Đến lúc đó, không biết cả hai sẽ được vinh hạnh làm điểm tâm tối cho tên Dã Man Nhân kia, hay là bị hắn đem ra đùa nghịch cho đến chết đây?
Lúc này Trần Vũ đang giữ chặt lấy thân hình của Ái Lệ Na, đột nhiên hưng phấn hô lên: “Xuống bên dưới!”
Nghe tiếng hô gấp của Trần Vũ, Ái Lệ Na nhất thời không có phản ứng, chỉ là làm theo quán tính mà thả người nhảy xuống, cũng quên đem cái móc câu trong người phát ra. Hành động lần này của nàng thật sự là dọa cho Trần Vũ sợ đến phát khiếp. Độ cao hơn mười mấy thước mà lao thẳng xuống, đừng nói là hắn, cho dù là nàng thực lực cao cường đến cỡ nào cũng phải bị đập cho vỡ xương a!
“Bịch!”
Một tiếng âm thanh nặng nề vang lên, thân hình của cả hai người cứ như thế mà rớt xuống đất. Nhưng may là trong lúc nguy cấp, bản năng trong người Ái Lệ Na đột nhiên trỗi dậy, kịp thời mình đem móc câu phóng ra, tạm thời kéo giãn một đoạn độ cao, mà phía bên dưới cũng chỉ có bụi cây và mặt cỏ tơi xốp, cũng không có thứ gì nguy hiểm. Cho nên hai ngươi tạm thời coi như là nhặt được về một mạng.
“Khụ khụ…”
Tuy rằng không có ngã chết, nhưng từ độ cao như vậy té xuống cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng, Trần Vũ hơi uốn éo thân hình mà ngồi dậy ho khan một tiếng. May là hắn cũng không phải người nằm dưới đất, lúc này phía bên dưới ánh mắt của Ái Lệ Na đang không ngừng trừng lên nhìn hắn. Nàng bị ngã đau như vậy, còn bị Trần Vũ đè lên trên người lề mề không chịu đứng dậy, làm sao mà không tức giận cho được.
Trần Vũ biết lúc này cũng không phải là lúc tranh luận với nàng, cho nên liền nhanh chóng xoay người đứng dậy, cũng tiện tay mà đem nàng kéo lên. Chỉ là, hai người còn chưa đứng lên được bao lâu, âm thanh ầm ầm lại lần nữa vọng tới bên tai, làm cho sắc mặt hai người đều trở nên xám đen như mực. Cái tên Dã Man Nhân này, thật sự là không bắt được sẽ không buông tha mà?
Mặc dù cảm thấy rất là phiền muộn, nhưng hai người vẫn là quyết định nhanh chóng chạy đi. Mà Trần Vũ vừa rồi hô nàng đi xuống, cũng là bởi vì hắn đã phát hiện ra một cái thạch động. Mặc dù nhìn ra thạch động này không có tác dụng gì quá nhiều, nhưng Trần Vũ cảm thấy đây vẫn là một chỗ ẩn nấp tương đối tốt. Dù sao tên Dã Man Nhân kia thân hình khổng lồ như vậy, muốn chui vào trong hang động cũng là vô cùng khó khăn. Huống hồ hai người bọn họ chạy trốn trên cây, càng dễ dàng bị phát hiện hơn nhiều.
Quyết định thật nhanh, cả hai liền hướng về phía thạch động mà chạy tới. Xuất hiện trước mặt hai người là một tòa thạch động chỉ cao chừng năm sáu thước, sau lưng dựa vào trên vách núi, bên ngoài cửa hang còn mọc đầy cây dại, thật sự không phải dùng đến Thông Thiên Nhãn, Trần Vũ cũng rất khó phát hiện được chỗ này. Với lại chất đá ở đây cũng tương đối cứng, Trần Vũ tin tưởng với lực lượng của tên Dã Man Nhân kia cũng không thể nào phá dở được. Cho nên hai người rất nhanh liền chạy vào trong lẩn trốn.
“Ầm!”
Mà lúc này, sau một hồi truy đuổi lại không thấy bóng dáng của hai người đâu, tên Dã Man Nhân kia đã bắt đầu nổi giận, đem cây cối chung quanh đều cho nhổ hết. Thậm chí một cái thân cây cao lớn, to đến năm sáu người ôm cũng bị nó bẻ gãy. Nhưng tìm một hồi, nó vẫn không thể nào tìm ra được dấu vết của hai người, trong con ngươi màu trắng dã của nó không khỏi nổi lên một tần quang mang màu hồng nhàn nhạt. Ngay sau đó là một trận gầm rú vô cùng kinh sợ. Chỉ thấy nó điên cuồng điên tay đập lên lồng ngực, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh khục khục, giống như là một con tinh tinh nổi điên vậy.
Phát tiết một hồi, tên Dã Man Nhân này dường như đã bỏ cuộc, chỉ thấy nó lặng lẽ mà xoay người rời đi, không có truy đuổi theo hai người nữa. Trần Vũ và Ái Lệ Na đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi một trận thở dài nhẹ nhõm. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng, thì phía bên ngoài hang động lại đột nhiên vang lên những tiếng chấn động ầm ầm. Sau đó mà một đôi mắt to đỏ ngầu, hướng về phía cửa hang nhìn lại. Thậm chí hai người còn thấy khóe môi của con Dã Man Nhân này nhếch lên cười khẽ một tiếng, giống như là đang trêu đùa hai người vậy.