Đi không bao lâu, hai người liền thấy một đám chuột mắt đỏ đang bu quanh một cái xác thối, chúng vừa ăn xác chết vừa kêu lên chít chít, vô cùng ồn ào và náo nhiệt.
Nhìn bầy chuột ăn xác chết, cả hai đều không nhịn được mà run lên một trận. Bầy chuột này nhìn không rõ thực lực, nhưng số lượng của chúng rất đông, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm con. Mà dường như sương mù trong này hoàn toàn không hề ảnh hưởng một chút nào đến thị giác của bọn chúng. Bọn chúng di chuyển qua lại rất là thong dong.
Thế nhưng, khi hai người vừa đi đến, ánh mắt màu đỏ vô cùng yêu của bầy chuột liền chuyển hướng về phía bọn họ. Trong đó có một con chuột to như là một con thỏ lớn, nó dùng cái mũi đánh hơi mấy cái, sau đó tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, kêu lên “chít chít” liên hồi. Bầy chuột đứng ở xung quanh cũng bắt đầu hô loạn lên, tiếp theo liền tuôn hướng về phía hai người mà chạy qua.
Không một chút chần chừ, Trần Vũ lại một lần nữa nắm lấy tay Ái Lệ Na chạy nhanh. Nhìn đám chuột đang điên cuồng đuổi theo, hai người liền biết bọn chúng đã coi hai người chính là thức ăn. Càng chạy càng xa, sương mù cũng càng trở nên dày đặc, thế nhưng âm thanh “chít chít” đuổi theo phía sau lưng vẫn không có ngừng lại, thậm chí càng lúc càng trở nên nhộn nhịp hơn. Hai người có cảm giác như, bốn phía xung quanh đều có bầy chuột mắt đỏ đang bu đến, bọn chúng nhất đỉnh phải đuổi giết hai người mới thôi.
Lại chạy thêm một lúc lâu, lúc này sương mù trước mặt đã bị che kín, Trần Vũ dù có mở ra Thông Thiên Nhãn cũng không thể nào nhìn thấy được cảnh vật cách xa mình quá một mét. Thậm chí bây giờ, hai người còn cảm thấy bên trong không khí truyền ra một thứ mùi vị rất khó ngửi. Nó giống như là mùi của xác chết, nhưng cũng không phải là mùi xác chết, cảm giác thật sự là rất khó chịu.
Cỗ bất an trong lòng càng lúc càng tăng mạnh, cánh tay của Ái Lệ Na không biết từ lúc nào đã bám chặt lên cánh tay của Trần Vũ, trong hơi thở của nàng đang tràn đầy mùi vị sợ hãi. Nơi này đối với nàng mà nói, nó thật sự là quá đáng sợ!
Nàng hoàn toàn không có một chút năng lực phòng vệ nào, tai không thể nghe chuyển động của không khí xung quanh, ngoài những tiếng ù ù như là u linh. Mắt thì chẳng thể nhìn thấy đường, ngoài trừ năm ngón tay đang co lại. Mũi thì tràn đầy một cỗ mùi vị vô cùng khó ngửi, nàng không có một chút cảm giác nào với thế giới xung quanh. Đối với một sát thủ như nàng mà nói, rơi vào một hoàn cảnh như thế này, chính là một thứ cảm giác tồi tệ nhất. Hoàn toàn không có một chút thực lực để chống cự. May là lúc này còn có Trần Vũ ở bên cạnh, không biết như thế nào, nhưng khi nắm lấy tay của hắn, nàng cảm giác rất là an toàn.
Nhưng mà lúc này, Trần Vũ lại không có nhiều thời gian bận tâm đến nàng như vậy. Hắn bây giờ đã thật sự lạc vào trong sương mù, hệ thống hoàn toàn không thể nào liên lạc được, thần thông Thông Thiên Nhãn cũng dần mất đi tác dụng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, chính hắn cũng sẽ rơi vào trong hoàn cảnh xấu. Đừng nói là mang theo nàng chạy trốn ra ngoài, mà thậm chí bản thân bọn họ bị chết như thế nào cũng không biết chừng.
“Rộp! Rộp!”
Không biết từ lúc nào mà sương mù dần dần tán đi, mà dưới chân của hai người lại phát ra âm thanh như là vừa giẫm phải một vật xốp giòn nào đó vậy. Khi hai người cúi người nhìn lại, cả hai suýt chút nữa là bị hù dọa cho nhảy dựng lên. Thì ra, vừa rồi trong lúc vô tình hai người đã giẫm phải một bộ xương trắng, mà bộ xương này có vẻ như hơi mục nát, cho nên vừa bị giẫm lên liền vỡ ra tan tành.
Trần Vũ âm thầm hít vào một hơi thật mạnh, nhưng hắn vừa mới hít xuống, thì thức ăn trong bụng liền bắt đầu muốn cuộn trào lên cuống họng. Hắn suýt chút nữa thì quên, mùi vị ở nơi này thật sự là không thích hợp để cho hắn hít thở mạnh một chút nào. Nhanh chóng kìm nén cơn buồn nôn trong người, Trần Vũ lại dẫn theo Ái Lệ Na tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại sương mù đã tán đi, hai người có thể dễ dàng nhìn thấy được cảnh vật xung quanh. Nơi này là một mảnh mộ địa rất rộng lớn, bên trong lưu lại không biết bao nhiêu là bộ hài cốt. Trong đó đa phần là xương cốt của ma thú, thỉnh thoảng mới thấy vài bộ xương người, hoặc là một chút sinh vật có hình thú kỳ dị. Trong đó Ái Lệ Na còn nhận ra một bộ xương của Tinh Linh tộc, đáng tiếc bộ xương này đã không thể nào phân rõ được niên đại, nên nàng cũng không nhận ra người này có phải là người trong tộc của nàng hay không!
Lại đi thêm một đoạn thật dài, hai người cũng không biết bầy chuột mắt đỏ đã chạy đi đâu, mà không thấy bóng dáng của bọn chúng đuổi theo phía sau. Thế nhưng lúc này ánh mắt của hai người đang tập trung về phía một cái hang động. Trong cái hang động này nằm lấy một bộ xương to, chiều dài tầm hơn hai trăm thước, cao tầm bốn mươi thước, phía trên lưng của nó còn có một bộ cánh tay, sải cánh ít nhất cũng ba, bốn trăm thước. Nhìn hình thù của bộ xương này, Trần Vũ hoàn toàn có thể xác định rằng nó chính là một bộ xương rồng, xương của một con Dực Long, nhưng không rõ nó là thuộc về chủng loại gì.
Nhìn thấy bộ xương rồng này, âm thanh của Ái Lệ Na bắt đầu vang lên: “Nghe nói, trong truyền thuyết vào thời xa xưa, mảnh đại lục này tồn tại rất nhiều chủng tộc cường đại. Mà Long tộc cũng chính là một trong những chủng tộc cường đại đó. Thậm chí có người còn nói rằng, trong tổ tiên của Long tộc còn có nhân vật có thể sánh ngang với Thần, được người của Thần tộc vô cùng tôn kính và sợ hãi. Thế nhưng không hiểu vì sao, vào năm vạn năm trước, toàn bộ đại lục lại biến đổi, các cường giả Thần Cấp dần dần biến mất, mà nhân vật cường đại nhất Long tộc cũng tan vào hư không, hoàn toàn không lưu lại bất kỳ một tung tích gì. Kể từ đó, đại lục đã không bao giờ xuất hiện qua một vị Thần Cấp cường giả nào nữa!”
“Cái gì? Là năm vạn năm trước?” Trần Vũ không hiểu lắm về lịch sử của mảnh đại lục này, cho nên mới kinh nghi bất định mà hỏi thăm.
“Đúng vậy, từ năm vạn năm trước, toàn bộ đại lục đã không có bất kỳ một vị cường giả Thần Cấp nào xuất hiện qua! Mà cũng vào năm vạn năm trước, bộ tộc Tinh Linh của chúng ta cũng bị xuống cấp, bắt đầu ngày càng mai một dần, từ đó đến nay đã không còn đứng dậy được nữa, cuối cùng chỉ còn lại một ít tộc nhân lưu lạc giống như ta!” Nàng vừa trả lời, vừa hồi tưởng lại ký ức xa xưa, trong giọng nói mang theo mấy phần ưu thương.
“Xin lỗi, ta không biết về những chuyện này!” Trần Vũ hơi có chút bối rối khi nhìn về phía nàng.
Thế nhưng ánh mắt của nàng lại rất điềm tĩnh, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, sau đó cũng không có lột ra một chút biểu lộ ưu buồn hay thương xót gì. Nàng giống như là một mặt nước tĩnh lặng, hoàn toàn không có một chút gợn sóng gì. Trần Vũ cũng biết tính cách của nàng, nên hắn cũng không có nói thêm gì. Nhưng thật ra, trong lòng hắn lại đang cuồn cuộn nổi lên một trận sóng ngầm.
Theo như lời của Tiểu Nguyệt nói, nếu như hắn muốn trở về nhà thì nhất định phải đạt đến Thần Cấp trở lên. Thế nhưng theo như những gì Ái Lệ Na kể lại, thì năm vạn năm trước trên đại lục đã không xuất hiện qua bất kỳ một vị cường giả Thần Cấp nào rồi. Vậy hắn làm sao để đạt đến Thần Cấp đây? Đây chẳng lẽ là một hồi âm mưu, lừa gạt của hệ thống hay sao?
Ngay lúc này Trần Vũ rất muốn truy tìm ra đáp án của mình, thế nhưng hệ thống lúc này lại mất liên lạc, hắn làm thế nào cũng không thể xâm nhậm vào bên trong được. Mang theo phiền muộn trong lòng, Trần Vũ lại đi về phía trước kiểm tra bộ xương Dực Long này một hồi. Cảm thấy khung xương vẫn còn rất chắc, thế nhưng nhìn tro bụi đóng ở xung quanh, thì e rằng nó cũng tồn tại hơn mấy vạn năm rồi.
“Mấy vạn năm?” Vừa nghĩ đến chỗ này, trong đầu Trần Vũ bất chớt lóe lên một tia linh quang.
“Lệ Na, ngươi nói rằng năm xưa Long tộc cũng từng có một vị cường giả mất tích vô cùng bí ẩn phải hay không?” Trần Vũ đột nhiên hướng về phía Ái Lệ Na hỏi thăm.
Nhìn ánh mắt vô cùng kích động của hắn, nàng hơi hơi có chút suy nghĩ, sau đó liền lắc đầu nói: “Chuyện này ta chỉ nghe người trong tộc kể lại, với lại, bộ xương rồng này nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Thánh Cấp mà thôi, tuyệt đối không phải là vị cường giả mà truyền thuyết nhắc đến đâu!”
Trần Vũ cũng không ngờ nàng vậy mà đoán được suy nghĩ của hắn, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không tỏ ra thất vọng một chút nào, mà ngược lại còn có chút vui vẻ cười nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ ngu xuẩn đến mức như vậy sao? Xương cốt của một vị cường giả Thần Cấp nào có dễ kiếm như vậy? Ta chỉ là đang nghĩ, nếu như bộ xương này cũng có niên đại tương đồng với niên đại của câu chuyện truyền thuyết mà ngươi kể, có phải nơi này cũng có liên quan đến một ít bí mật của năm vạn năm trước hay không? Biết đâu được chúng ta sẽ tìm ra được một ít bí mật từ đó!”
Nghe được lời này, nàng cũng hơi khe khẽ gật đầu, trong ánh mắt còn hiện lên một tia tán thưởng. Mà Trần Vũ cũng thật sự thở ra một hơi, quả thật vừa rồi hắn còn cho rằng đây là bộ xương của vị cường giả Thần Cấp đó đây, may là hắn nhanh trí tìm ra được một lý do phù hợp, không thì thật sự là rất mất mặt. Chỉ là, khi hai người bắt đầu đi đến gần bộ xuong này, bên trong không khí bỗng dưng truyền đến một luồng hơi thở kỳ dị, sau đó là một tiếng ríat khẽ, kèm theo một chút âm thanh vô cùng quái dị.
“Khặc khặc khặc, rốt cuộc bổn long cũng chờ được tới ngày này rồi! Khặc khặc khặc!”