Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 98: Đi đến nhà trưởng thôn



“Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được mười ngàn điểm kinh nghiệm và một vạn xu!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp 19!”

“Đinh, chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp 20!”

Vừa mới ra khỏi căn nhà gỗ của Đại Sư Trần Y Minh, âm thanh của hệ thống liên tiếp vang lên. Trong lòng Trần Vũ không khỏi thở ra một hơi, cuối cùng hắn cũng có thể thăng cấp. Nhưng việc chưa thể đột phá lên Cao Cấp làm cho hắn hơi có chút phiền muộn, cho nên hắn thử đi vào hệ thống, điểm lấy bảng thông tin cá nhân.

Tên nhân vật: Trần Vũ

Đẳng cấp: 20

Nghề nghiệp: Trung cấp Thợ Săn

Kinh nghiệm: 0/10000

Thể chất: 29

Sức mạnh: 29

Phòng ngự: 29

Nhanh nhẹn: 29

Trí lực: 29

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Sơ cấp)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Thông Thiên Nhãn (Thần thông), Diệt Hồn Tiễn (Kỹ năng đặc thù)

Nộ khí: 100/100

Tinh thần lực: 100

Trang bị: Ma hạch cấp 4 (6), Hồn Hỏa cấp 4 (2), Đồng Tâm Chi Ước

Sủng vật: Thố Vương (Thú cưỡi, Cấp 21), Dã Lang Vương (Nô thú, cấp 24), Hắc Long (Hồn Sủng, Thánh Cấp tạm thời giáng xuống còn Thiên Giai đỉnh phong, cấp 40)

Tiền trang: 80.050 xu

Điểm danh vọng: 2000

“Xem ra chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ lần này nữa, là ta có thể đột phá đến Cao Cấp rồi! Ài, khoảng cách đến cảnh giới Thần Cấp thật sự là có chút xa, không biết bao giờ ta mới có thể đột phá được đây!” Vừa đi, trong lòng Trần Vũ vùa than thầm.

Thế nhưng mấy lời này của hắn, nếu như lọt vào trong tai người ngoài, không biết có ai sẽ chửi mắng hắn là kẻ được lời mà còn thích khoe mẽ hay không?

Tính ra hắn đến thế giới này còn chưa tới nửa tháng, nhưng từ một kẻ bình thường đến không thể nào bình thường hơn, lại một đường thẳng tiến đến Trung Cấp đỉnh phong. Nếu như so sánh với các bậc thiên tài trên Hằng Tinh, có thể nói hắn là một tên yêu nghiệt trong yêu nghiệt cũng không phải là quá lời. Nói cho cùng, cho dù là kẻ có tiền, dùng thuốc ăn vào liên tục, cũng không thể nào thăng cấp được nhanh đến như vậy. Trừ phi kẻ đó lấy được Thành Thánh Đan của Đại Sư Trần Y Minh, nhưng loại đan dược như thế, các thế lực khác có thể có được hay sao?

Cũng không biết có phải là do trong lòng đang nghĩ đến Trần Tiểu Phương hay không, mà hướng bước chân của Trần Vũ lại đi về phía căn nhà cũ của hai anh em bọn họ. Đợi đến lúc hắn kịp nhận ra hoàn cảnh trước mặt, đã nghe tiếng người quát lớn: “Bọn khốn kiếp các ngươi lại đến đây làm gì, hai anh em bọn ta không biết Trần Vũ đi đâu hết, các ngươi mau đem Tiểu Phương thả ra nhanh đi, nếu không đừng trách Trần Minh ta liều mạng với các ngươi!”

Nghe âm thanh vang dội này, Trần Vũ không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn lên. Mà thân hình to lớn của Trần Minh lúc này cũng ngạc nhiên dừng lại.

“Người anh em, ngươi quay về đây làm gì? Ngươi mau chạy nhanh đi!” Sau khi nhìn rõ người đến là Trần Vũ, Trần Minh liền kinh hô lên một tiếng, ánh mắt còn không ngừng đảo qua xung quanh, như rất sợ có người phát hiện ra bọn hắn xuất hiện ở đây vậy.

Trần Vũ nhìn thấy biểu hiện lúc này của Trần Minh, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm giác xúc động. Hắn không ngần ngại một chút nào, đi tới ôm lấy Trần Minh một cái, rồi nói: “Minh ca, đã lâu khong gặp!”

Trần Minh cũng không nghĩ tới Trần Vũ lại đường đột như vậy, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể cười khổ nói: “Vũ đệ, xem chừng là chuyện của Tiểu Phương ngươi đã biết rồi?”

Trần Vũ gật gật đầu đáp: “Đã biết, với lại đệ tính tối nay sẽ ra tay cứu người!”

“Tối nay cứu người?” Trần Minh không biết là Trần Vũ lấy đâu ra tự tin như vậy, nhưng sau khi nghe được lời này, trong lòng Trần Minh cảm thấy rất ấm áp.

“Xem ra em gái của ta đã không nhìn lầm người rồi!” Trần Minh vỗ vỗ lấy lưng của Trần Vũ cảm khái nói.

Trần Vũ đương nhiên là ngầm hiểu trong lòng, trên miệng cũng không cần nói ra. Qua một lúc sau, hai người mới buông nhau ra, Trần Vũ nhìn Trần Minh nói: “Minh ca, đệ thấy nơi này cũng không thể ở lâu, hay là huynh đến chỗ đệ ở tạm một đêm đi!”

Trần Minh không một chút do dự liền gật đầu đáp ứng. Thế là nhóm người Trần Vũ lại quay trở về nhà trọ. Nhìn thấy Trần Vũ đưa mình đến nói này, Trần Minh không khỏi ngạc nhiên nói: “Vũ đệ, tại sao đệ lại ở chỗ thế này, ta thấy nơi này so với nhà ta còn không an toàn bằng!”

Trần Vũ hiểu được suy nghĩ trong lòng của Trần Minh, nhưng hắn không tiện nói ra, chỉ cười mà không đáp. Đợi không lâu lắm, phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên hiện ra một cái bóng đen, sau đó thấp thoáng một hồi, cái bóng đen đó liền lẻn vào trong phòng. Mà Trần Minh vừa thấy một mà này, liền sợ đến hết hồn, vội vàng đem vũ khí chắn ngang trước ngực, sau đó bước lên phía trước đem nhóm người Trần Vũ hộ ở sau lưng: “Vũ đệ cẩn thận, nơi này có thích khách, các ngươi mau chạy nhanh đi, để ta ở lại ngăn cản một hồi!”

Thế nhưng lời này của Trần Minh vừa nói ra, thích khách trước mặt có biểu hiện vô cùng quái dị, mà đám người sau lưng Trần Minh cũng không ai đáp lời. Đợi cho đến khi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, Trần Minh mới quay đầu lại nhìn mọi người nói: “Vũ đệ, sao các ngươi còn không chạy?”

Lúc này tên thích khách đứng ở đầu bên kia cũng nhịn không được, cất tiếng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn ta được mấy chiêu?”

Lời này của nàng làm cho Trần Minh cảm thấy nghẹn họng, làm sao lại có tên thích khách nào phách lối đến như vậy? Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Trần Minh vẫn cứng rắn nói: “Hừ, tuy rằng ta không đánh lại ngươi, nhưng ngăn cản một hồi thì vẫn có thế làm được!”

“Thật sao?” Trên mặt của nàng không hề có một chút biểu tình nào, con dao trên tay bất chợt lóe lên.

Trần Minh còn chưa kịp phản ứng, mũi dao đã kê sẵn trên cổ của hắn, hoàn toàn không có một chút động tác dư thừa nào. Trần Minh không tự chủ được mà nuốt nuốt cuốn họng. Trần Vũ liền nhịn không được phải ho khan một tiếng: “Được rồi, mau thu dao lại đi, đây là anh rể của ta đấy!”

Mới đầu nghe theo mệnh lệnh của Trần Vũ, Ái Lệ Na liền thu hồi con dao trên tay xuống, thế nhưng nghe xong hai chữ “anh rể”, ánh mắt của nàng không khỏi lóe lên một tia sáng, rồi nhìn chằm chằm về phía Trần Minh một hồi, cuối cùng nàng mới nhếch miệng lên thì thầm một tiếng: “Yếu gà!”

Tuy lời này của nàng nói rất nhỏ, nhưng Trần Minh vẫn rõ ràng nghe thấy, hắn có cảm giác khuôn mặt mình trở nên nóng rát lên. Mà Trần Vũ không muốn để cho mọi người rơi vào tình huống khó xử, cho nên lại tiếp tục ho khan, nhìn về phía Ái Lệ Na, nói: “Khụ khụ… chuyện ta bàn giao cho ngươi đã làm tới đâu rồi?”

Lúc này anh mắt của Ái Lệ Na mới từ trên người Trần Minh thu hồi lại, hướng về phía Trần Vũ nói: “Đã điều tra qua, thực lực của đối phương không mạnh, nhưng mục tiêu bị canh giữ rất nghiêm mật, tạm thời không thể nào đột phá xông vào bên trong cứu người được!”

“Vậy ngươi đã tìm ra nơi giam giữ của nàng hay chưa?” Trần Vũ cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nghe nàng báo cáo, cho nên hắn trực tiếp hỏi vào vấn đề trọng tâm.

“Vẫn chưa, nhưng nhìn theo cách bố phòng bên ngoài, thì mục tiêu rất có thể bị nhốt trong một phòng riêng, ở gần với dãy nhà chính, nơi đó cảnh vệ tuần tra rất đông!” Ái Lệ Na đáp.

“Ừm!” Nghe đến đây hai đầu lông mày của Trần Vũ không khỏi nhăn lại. Hắn cảm giác chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản như hắn suy nghĩ, xem chừng bên trong còn có một cái âm mưu nào đó, mà hắn lúc này không thể nào biết rõ được.

Mọi người thấy hắn lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, tất cả đều im lặng mà chăm chú nhìn theo. Qua một hồi lâu sau, ánh mắt Trần Vũ mới lóe lên một tia kiên định, hắn đứng dậy nói: “Mặc kệ là bọn họ có bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần thực lực của chúng ta đủ mạnh, thì bọn họ có làm gì cũng chỉ là điều vô dụng àm thôi!”

Rồi sau đó, Trần Vũ lại hướng về phía Ái Lệ Na nói: “Lệ Na, nàng giúp ta làm một việc này…”

Sau khi nghe rõ kế hoạch cụ thể, Ái Lệ Na liền phi thân rời đi, mà nhóm người Trần Vũ cũng một đường đi thẳng về phía ngôi nhà của trưởng thôn. Sau khi nhìn thấy Trần Vũ bước chân ra khỏi quán trọ, một đám người mặc đồ đen đem đã cẩn thận ẩn nấp ở phía sau lưng, muốn đem con đường sau lưng của mấy người Trần Vũ chặn lại. Mặc dù nhìn rất rõ ràng một màn này, nhưng Trần Vũ vẫn không thèm quan tâm, còn nghênh ngang đem Dã Lang Vương ra cỡi, còn gọi theo cả hai đầu Dã Lang cái đưa cho chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh ngồi lên. Còn Trần Minh thì không thấy đâu nữa rồi.

Đợi cho đến lúc đi tới trước cửa nhà của trưởng thôn, nhóm người Trần Vũ mới bị chặn lại. Người đi tới ngăn cản là một tên Kiếm Sĩ Cao Cấp, thực lực tương đối dọa người. Nếu như là ở mấy ngày hôm trước, Trần Vũ rất có thể là sẽ mang theo tâm lý e ngại, nhưng bây giờ đối mặt với tu sĩ cao cấp, hắn hoàn toàn không thèm để tâm một chút nào.

Tên Kiếm Sĩ này, ban đầu được bố trí ở đây chính là muốn ra oai phủ đầu, đem Trần Vũ dọa sợ, nhưng hắn còn chưa kịp ra oai thì đã nhìn thấy con Dã Lang Vương dưới thân Trần Vũ nhe răng dọa người, làm cho hắn sợ đến suýt nữa té ngã trên đường. May là hắn kịp thời kềm lại, nếu không thì thật sự là quá mất mặt. Hận hận nghiến răng một hồi, tên Kiếm Sĩ hướng về phía Trần Vũ nói: “Hiện tại công tử nhà chúng ta đang đợi ở trong phòng, thế nhưng quy định của nhà trưởng thôn là không được phép tùy tiện mang theo sủng thú cùng vũ khí đi vào. Cho nên hy vọng ngươi đem sủng thú đặt ở ngoài cửa, đồng thời lấy vũ khí ra giao nộp ở bên ngoài!”

Trần Vũ đương nhiên là không thể đáp ứng điều kiện như vậy, hắn liền trực tiếp đem Dã Lang Vương thu vào trong không gian sủng vật, mà vũ khí thì tùy tiện lấy ra một cây cung gỗ rồi vứt cho bọn hắn, xem như là giao nộp. Sau đó hắn mới lưu lại hai đầu dã lang cái, để cho chúng đứng đợi ở trước cửa, còn bản thân hắn và hai thiếu nữ Người Thỏ liền trực tiếp mang theo Hắc Long đi vào bên trong. Đám hộ vệ đều đưa mắt nhìn nhau, không biết là phải làm như thế nào cho phải. Chỉ có tên Kiếm Sĩ kia là nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, rồi hắn dùng ánh mắt cay độc mà nhìn theo bóng lưng của Trần Vũ đang rời đi.

Trong lòng của hắn thì đang tự nhủ: “Hừ, cứ phách lối nữa đi, đợi xem lát nữa ngươi còn phách lối được bao lâu! Bên trong đã được bố trí thiên la địa võng, chỉ cần ngươi vừa bước chân đi vào, liền sẽ không có đường trở ra. Đến lúc đó ta lại đi đến, đâm cho ngươi vài nhát, để mà giải hận trong lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.