Tại một phòng VIP của khách sạn InterContinential, một nam nhân đang an tĩnh ngồi hút thuốc trong tình trạng khỏa thân. Đó là một nam nhân cao ráo với khuôn mặt góc cạnh rất tuấn mĩ, nổi bật là đôi mắt phượng sâu tựa nước hồ thu, đầy vẻ dụ hoặc khiến người ta tự nguyện chết chìm trong nó.
Bên cạnh hắn, vừa mới thức tỉnh, là một cậu trai bé nhỏ với nước da trắng nõn, nổi bật trên sắc đỏ rượu của chiếc giường, thân hình cậu chi chít những vết hôn ái muội. Như chưa hoàn toàn thoát khỏi sắc dục sau trận “mây mưa” vừa rồi, cậu ta õng ẹo vươn mình nằm lên đùi của nam nhân kia, ánh mắt mê luyến đầy hơi nước khóa chặt trên người nam nhân quyến rũ trước mặt.
“Anh Dương, tối qua thật tuyệt a…” Cậu nũng nịu, đáp lại là cậu là một ánh mắt hờ hững khiến tim cậu đau nhói.
Người nam nhân trước mặt là Bạch Kết Dương, người đứng đầu công ty Cersi nức tiếng nước V. Xuất thân từ một đứa con hoang của gia tộc Hưng, hắn đã đi từ bàn tay trắng đến giành quyền thừa kế công ty từ tay họ, biến cái công ty rách nát này thành một trong những tập đoàn giàu có nhất nước. Một phần vì sự giảo hoạt đến không ngờ trên thương trường của hắn, một phần là vì gia tộc Hưng cũng đã trên bờ vực lụi tàn vì vô số scandal, đặc biệt là sử dụng tiền giả. Bạch Kết Dương đã tự thanh lọc hết thảy, biến thành con rồng kinh tế, được mọi người kính sợ và nể phục.
Nam nhân này lẽ ra đã rất hoàn hảo, nếu không vì lối sống tình dục phóng đãng của hắn. Tình nhân của hắn nhiều vô kể, tuy nhiên hắn chỉ muốn làm tình một đêm. Biết bao con người đều chết tâm vì hắn, vậy mà không ít người cứ sống chết lao vào, chết chìm trong sự ngọt ngào mà hắn mang lại. Không thể phủ nhận, Bạch Kết Dương là người hoàn mỹ nhất mà cậu từng thấy, hoàn mỹ đến mức ai ai cũng mong muốn được chiếm làm của riêng.
Bạch Kết Dương nhẹ nhàng đẩy cái tay đang làm loạn trên cơ thể mình xuống, thở dài. “Cậu biết tính tôi rồi đấy. Một đêm hăng say, thế là đủ rồi. Cậu muốn tôi giúp cậu nhận được vai diễn trong [Kinh Tâm] đúng không? Tôi sẽ thanh toàn cho cậu.”
Giọng nói vẫn dịu dàng như thế, nhưng tim cậu vẫn đau nhói.
“Em yêu anh. Em muốn làm người yêu của anh.” Cậu sống chết bám tay anh, nức nở kêu lên. Vẻ yếu đuối nhu nhược của cậu chọc người nâng niu, nhưng lại hoàn toàn không khiến Bạch Kết Dương động tâm.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, tựa tiếu phi tiếu mà hất tay cậu ra. “Thích tôi? Vì cái gì? Tài sản hay công phu trên giường của tôi?”
Cậu nghẹn lời, không nói được gì. Bạch Kết Dương cười khẩy, tuy nhiên vẫn săn sóc mặc lại đồ cho cậu. “Cậu đến đây, hẳn cũng biết quy tắc của tôi. Làm tình, và tôi sẽ giúp cậu một việc trong khả năng của mình. Yêu ư? Đừng ngu ngốc thế.”
Cậu trai thẹn đỏ cả mặt, giật lại quần áo từ tay anh quát. “Anh là cái đồ vô tâm, t*ng trùng thượng não. Tôi thực sự muốn cùng anh ở cùng một chỗ mà thế đấy. Đố khốn!” Nói rồi đi thẳng.
Đợi đến khi cậu ta đi rồi, Bạch Kết Dương mặt đầy hắc tuyến ngồi phịch xuống giường, trút hết vẻ nam thần cool ngầu ban nãy.
Ơ hay, chứ không phải nói rõ ràng trước rồi à? Thế quái nào ai cũng chửi mình thế nhỉ? (╯‵□′)╯ ︵┴─┴
Đúng thế, Bạch Kết Dương chỉ ham muốn thể xác, tuy nhiên hắn không bao giờ để bạn tình chịu bất kì thua thiệt nào, thậm chí còn cố gắng giúp họ thực hiện mong muốn của mình. Vậy mà tại sao ai ai cũng tỏ tình với hắn sau một đêm, rồi bị từ chối rồi lại chửi hắn tát hắn hết lần này đến lần khác, đã thế còn bị gắn mác tên biến thái đáng ghê tởm của xã hội.
Thảo nê mã! Hắn đã làm gì sai cơ chứ, ảnh hưởng gì tới kinh tế hay hòa bình thế giới không?
Bố đây nhịn nhá, tự nguyện lên giường người ta đòi quyền lợi rồi làm mình làm mẩy. Hứ! ( ̄口 ̄)
Bạch Kết Dương hậm hực châm thêm điếu thuốc nữa, rải bước ra khỏi khách sạn. Tối mùa đông gió lạnh liên tục rít gào, Bạch Kết Dương thực muốn run rẩy hét lên, tuy nhiên để giữ hình tượng tổng tài khốc suất nên cố trưng mặt nghiêm túc, thanh nhã bước đi dù chân muốn nhũn, thu hút biết bao tầm mắt.
Mọe nó, trang B thiệt khổ mà.
Rẽ vào con đường tắt quen thuộc, hắn gọi điện cho trợ lí đến đón. Ánh đèn đường leo lắt khiến cảnh vật trở nên mờ ảo, xa xa thoắt ẩn thoắt hiện một thân ảnh bé nhỏ. Bạch Kết Dương hề nhận ra, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân thật gần mới ngẩng lên, sửng sốt một hồi.
“Anh Dương, em yêu anh nhiều lắm. Anh biết tình cảm của em mà. Gia đình em đã bị phá sản, hẳn anh cũng nên chịu trách nhiệm chứ?”
Bạch Kết Dương cả kinh, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn dây dưa với ai cả. Đấy là điều cậu tự chuốc lấy. Và gia đình cậu buôn bán vũ khí trái phép không phải ư?”
Và thế quái nào gã ta thoát khỏi nhà tù chứ?
Tên này là một kẻ bám đuôi siêu hạng, Bạch Kết Dương đã không muốn tố cáo rồi mà vẫn cứ dính hắn không tha. Đỉnh điểm gần đây nhất là tên này lén trộn “tinh hoa” của gã vào bánh ngọt của hắn, làm bóng ma của hắn đến tận giờ. Hắn không phải thánh mẫu, hắn có giới hạn và tên này thực sự ghê tởm. Bạch Kết Dương dứt khoát dùng quyền lực đè bẹp công ty gia đình gã, kiện gã hành vi quấy rối tình dục mới được an ổn một thời gian.
“Ha ha ha!” Tên ôn thần kia ôm bụng cười, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía Bạch Kết Dương khiến hắn không khỏi rợn da gà. “Em thực sự đã cho anh một cơ hội. Anh chỉ có thể là của em thôi…”
Dứt lời, chưa kịp để hắn phản ứng lại, tên điên kia cầm dao thúc thẳng vào tim hắn, điệu cười điên rồ vẫn chưa dứt. Cơn đau tê tâm liệt phế chạy thẳng đến não, Bạch Kết Dương phun ra một ngụm máu ngã xuống. Trước khi rơi vào biển đen vô thức, hắn có thể nghe tiếng tỏ tình không dứt của gã cùng tiếng hét thất thanh của trợ lí.
Hắn cứ như vậy mà chết ư?…
… Hay cứ như vậy xuyên không…
“Tít tít, xin chào kí chủ đến với hệ thống thay đổi nhân sinh. Kí chủ muốn cứ như vậy mà ngủm đi luôn hay muốn kí khế ước cùng tôi nào?”