Tô Hinh cúi đầu vào sách, nhưng tầm nhìn cháy bỏng của Mộ Hàm khiến hắn không tập trung được. Nó tựa như một con rết kịch độc bò khắp cơ thể hắn, tạo cảm giác hít thở không thông. Chịu hết nổi, Tô Hinh thanh toán tiền rồi tức tốc chạy ra khỏi tiệm bánh. Mộ Hàm dõi theo cho đến khi hắn khuất dạng, cố gắng kiềm nén khát vọng muốn đuổi theo.
“Em đang nhìn ai đó?” Hà Tu thấy y im lặng, lo lắng hỏi.
“A… Không có gì đâu ạ.” Mộ Hàm ngượng ngùng đan tay, vẻ thâm đõ vừa rồi tan biến. “Chỉ là… Em nhìn thấy anh Hội trưởng trường các anh thôi.”
“À, tên đó hả?” Cố Thử xoa cằm. “Tên đó rất được nam sinh nữ sinh trường anh hoan nghênh, vừa là Hội trưởng vừa là cậu chủ tập đoàn Công nghệ Techna. Nhưng mà hắn cũng chỉ có cái mã ngoài thôi chứ chán chết hà, em không cần để tâm đến hắn.”
Cậu chủ Techna à? Đại nhân vật không nên dây vào nha.
Nhưng như thế không phải tăng phần kịch tính cho trò chơi không?
“Anh ấy… Có vẻ như không thích em lắm. Nãy anh ấy nhăn mặt khi thấy em. Em không biết mình đã làm gì sai nữa… Hức hức! ” Mộ Hàm mắt ầng ậc nước, chọc người yêu thương. Hai tên kia thấy vậy như phát rồ.
“Sao có thể như vậy? Hắn dám khi dễ em, anh làm thịt hắn.” Phần tử bốc đồng Hà Tu gầm lên, tay nắm thành quyền. “Anh sẽ đòi lại công đạo cho em.”
“Đừng… Đừng mà, không phải lỗi của anh ấy. Không có chuyện gì nghiêm trọng, dù gì em cũng quen với những ánh mắt ghét bỏ như vậy rồi.”
Mộ Hàm lí nhí, thanh âm yếu ớt tựa hoàng yến gảy nhẹ lên trái tim của hai chàng trai.
“Mộ Hàm thật đáng thương. Anh sẽ bảo vệ em, đừng lo.” Cố Thử nắm chặt tay y an ủi.
“Ai dám làm em bận lòng, anh thề sẽ nghiền kẻ đó ra bã. Một thiên sứ hoàn mỹ không xứng đáng bị khinh khi như vậy.” Hà Tu liếc xéo những người xung quanh nãy giờ còn hóng chuyện, ai ai cũng nhanh chóng chuyển tầm nhìn. Trong lòng anh vẫn bực bội, tên hội trưởng đó có gì thú vị chứ. Anh nhất định phải điều tra kĩ tên đó mới được.
Mộ Hàm nhìn hai kẻ si tình bên cạnh mà lòng khinh bỉ không thôi. Lũ đàn ông ngu xuẩn, chỉ vì y giả bộ khóc lóc tí thôi mà đã tin sái cổ. Đừng tưởng y không nhìn thấy những ánh nhìn bẩn thỉu mà họ dành cho y, đều là lũ nhan khống dễ bị khống chế cả. Nhưng vậy cũng không sao, y chơi chán sẽ bỏ thôi.
Cái gì mà thiên sứ chứ? Một danh hiệu hoa lệ đến nực cười. Y chỉ cần vác tấm da tinh khôi này tí thôi họ đã tự giác tôn sùng y rồi.
Haha, tình yêu quả nhiên rất mù quáng.
Tìm ra đồ chơi mới rồi nha. Tiếp theo nên làm gì đây nhỉ?
———————————————————
“Hắt xì!”
“Ai u thật kinh dị mà. Mới liếc nhìn một cái thôi mà bị người ta thương nhớ rồi.”
Tô Hinh gãi đầu, hắn thật không ngờ lại đụng độ nam chủ sớm như thế này. Rõ ràng là một bộ thỏ nhỏ dễ bị ức hiếp, ấy vậy mà lúc nãy ánh mắt giao nhau hắn có thể thấy một mạc hàn quang trong đôi mắt xanh biếc kia. Khỏi phải nói, nó làm Tô Hinh phải chảy mồ hôi lạnh.
Đó là ánh mắt nghi hoặc cùng tò mò, nhìn là biết Mộ Hàm nhớ rõ hắn rồi.
Thật xui xẻo mà, muốn nghỉ ngơi xơi nước thôi cũng khó.
“Hệ thống, ngươi nãy có kiểm tra Mộ Hàm không? Có phải là… Người đó không?”
“Có chút tương đồng, nhưng chung quy ấn tượng còn quá mờ nhạt nên tôi không chắc nha.”
Tô Hinh trở nên trầm ngâm. Linh hồn mờ nhạt nhưng vẫn nhìn ra điểm giống, vậy có khả năng linh hồn kia cùng chuyển hoán với hắn.
Rốt cuộc người đó là ai? Sao lúc nào cũng nhập vào nam chủ? Sao lại không có ký ức?
“Ký chủ đừng nghĩ ngợi gì nhiều a. Dù gì đây cũng là ngày nghỉ ngơi của kí chủ, không bằng tạm thời quên đi, vui chơi trước đã.”
Không nói, hệ thống này cũng có điểm đáng nghi. Có vẻ như nó đang giấu diếm gì đó. Tuy nhiên, hắn mạc danh kỳ diệu thấy hệ thống không có ý định hại hắn, chắc phải có ẩn tình.
Dù gì thì, hắn còn nhiều thời gian mà.
“Haha, mà ngươi có thấy Mộ Hàm không? Người nhỏ nhắn xinh xắn như thế hợp khẩu vị của ta lắm nha, nếu không xét đến tính cách biến thái kia.”
“Kí chủ cứ giỡn hoài.” Tiểu Đinh Đang khúc khích cười.
“Nhưng quan trọng hơn cả, người như thế sao đè được ta, thế giới này thoải mái rồi đây!” Tô Hinh cười trong lòng, hắn miễn cưỡng thừa nhận hai nam nhân trước đem lại cho hắn nhiều khoái cảm a, nhưng hắn ngay từ đầu đã là một công, nói lòng tự trọng không bị đả kích là nói dối. Vì vậy, Mộ Hàm ở thế giới này chuẩn một tiểu mỹ thụ cho hắn kinh hỉ không ít.
Cúc hoa được bảo toàn rồi, haha!
Tiểu Đinh Đang: =~=”
“Kí chủ à, ngươi thực sự ổn chứ?” Tiểu Đinh Đang có chút lo lắng về kết thúc của thế giới trước. Nó có cảm giác hắn thực sự rất buồn khi chết trước mặt Erik.
“Lảm nhảm gì vậy?”
“Kí chủ a, tôi nên nói cái này. Nhiệm vụ cuối á, kí chủ không nhất thiết phải chết đâu, kí chủ chỉ cần ngăn không cho nó xảy ra với nam chủ là được. Nên là… Ở lại, là điều khả thi.”
Tô Hinh dừng bước đột ngột. Tiểu Đinh Đang thấp thỏm chờ hắn một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy nụ cười không rõ ý nghĩa của hắn.
“Chưa chắc đã gặp lại y mà. Biết đâu tất cả chỉ là sự trùng hợp? Với lại, ngươi cho rằng vì cái gì ta muốn ở lại?”
“Ể, không phải kí chủ-“
“Rung động ư, có thể. Nhưng thật sự yêu thích, ta không nghĩ vậy.”
Ái tình là một thứ nguy hiểm. Trái tim hắn có thể rung động, nhưng hãm sâu vào đó là điều tối kỵ. Mẹ hắn đã phải chết thảm dưới tay người đàn ông mà bà yêu, hắn đã quá ám ảnh để trái tim có thể cảm nhận tình yêu thông thường.
Phải, hắn chỉ đam mê khoái cảm thể xác. Đúng là chỉ có vậy thôi… Nhỉ?
“Kí chủ…” Dối lòng không tốt cho sức khoẻ đâu.
“Quên vụ này đi, ngươi đa sầu đa cảm quá rồi đấy.” Tô Hinh bực bội kêu lên, trong cái phút yếu lòng kia hắn thực sự cảm thấy hối hận vì đã nói ra những lời đó.
Người kia là ai, là ai có thể khiến hắn bất ổn như thế này?
———————————————————
“A ha…” Mộc Miên vùng dậy, mồ hôi túa ra như tắm. Cô hốt hoảng đưa mắt nhìn xung quanh, thu vào khung cảnh đặc biệt quen thuộc này. Đây là phòng ngủ của cô năm 17 tuổi, nhưng mà cô năm nay đã 25 rồi, và chỗ của cô là trong cái nhà thổ kia, cùng lũ đàn ông gớm ghiếc,…
Mộc Miên rùng mình, chạy nhanh vào phòng tắm. Cô xoa nắn gương mặt trẻ trung của mình, vẫn không thể tin được, chẳng lẽ ông trời thương cô, cho cô cơ hội trở lại?
“Khục khục…”
Mộc Miên ôm bụng cười ha hả.
“Quá tốt, quá tốt rồi! Haha, Mộ Hàm mày có bao giờ ngờ được tao sẽ có ngày này không?”
Mộc Miên cười đến điên dại, đến nỗi người hầu phải lo lắng chạy vào. “Tiểu thư, người có chuyện gì sao?”
“Hôm nay ngày mấy?”
“Dạ, 10 tháng 8.”
Nghĩa là sắp vào năm học, Mộ Hàm cũng đã bước vào cuộc đời cô hai năm rồi. Cậu em trai mà cô tưởng trong sạch như tờ giấy trắng lại là tên mưu mô đến vậy, cô thật sự ngu ngốc khi bị y lừa gạt. Đời này, tuyệt đối cô sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cô phải khiến cho con rắn đó nếm trải mọi khổ đau mà cô phải gánh chịu ở kiếp trước.
Mộc Miên bây giờ không còn là đứa ngốc ngây thơ nữa rồi.
“Mày muốn chơi một trò chơi sao? Được, tao sẽ là đối thủ của mày cho đến khi kẻ phải nhận game over, là mày.”
———————————————————
Sắp đến ngày khai giảng, Tô Hinh bắt đầu bước vào ngày tháng chuẩn bị cho buổi lễ trọng đại ấy. Thân là một hội trưởng, những sự kiện như thế này đều phải do hắn cai quản, và nhiệm vụ này còn nghiêm trọng hơn nếu xét đến danh tiếng của ngôi trường này.
Trường cấp ba Grimoire là ngôi trường bậc nhất Sài Gòn cả về chất lượng giáo dục và độ giàu có của nó. Đây là ngôi trường có học phí cao ngất ngưỡng, chỉ những con em quý tộc mới có thể chi trả, nếu không thì cũng phải vượt qua kì thi khắc nghiệt để nhận được học bổng ở đây. Hai chị em họ Trương và nam chính Âu Dương Tử Lang đều học tại đây, riêng Mộ Hàm thuộc hàng lứa năm nhất.
Hiện giờ, nói hắn bị quay như chong chóng là còn nhẹ.
“Hội trưởng, ruy băng này nên để màu vỏ trứng hay màu kem?”
Hai màu này khác nhau cái khỉ gì?
“Hội trưởng, nên phân phối thời lượng phát biểu thế nào? Anh muốn hiệu trưởng nói bao lâu? Anh cũng phải lên nói nữa, bao lâu?”
Hiệu trưởng nói 5 phút, ông đay 1 giây nói đủ.
“Phụ huynh nhà A ghét phụ huynh nhà B, nhưng chỗ ngồi hạn chế, nên xếp chỗ như thế nào cho hợp lí?”
Sao rắc rối như xếp đại biểu Mỹ và Triều Tiên ở Pyeongchang là thế nào? Nhức óc, xếp chỗ nào cũng được!
Hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Tô Hinh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
“Kí chủ giỏi quá nha, người ta nói đông nói tây như thế tui loạn hết cả óc, thế mà kí chủ vẫn giải quyết hết được.”
“Ngươi thử làm CEO của một công ty hàng đầu coi, những việc này ta làm như cơm bữa. Rất mệt mỏi a.”
“Kí chủ à, đã mấy ngày rồi, nữ chính cũng đã trọng sinh rồi, kí chủ ngài có kế hoạch tiếp cận nam chủ?”
“Không cần thiết.”
“Hả?”
“Vì y sẽ tự đến tìm ta.” Tô Hinh ngồi thẳng dậy. “Trong 3, 2, 1,…”
“Em chào anh, hội trưởng.”
Tô Hinh hiện tại diện một chiếc áo sơ mi trắng thuần khiết, những giọt mồ hôi tinh mịn tựa châu hoa lăn dài trên những đường nét mềm mại trên cơ thể hắn. Một tư vị cấm dục thu hút ánh nhìn khiến Mộ Hàm không khỏi cảm thấy hứng thú, một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào tim.
“Em có đến mang chút nước cho anh.” Mộ Hàm lí nhí đưa ra chai nước lạnh, khuôn mặt đỏ ửng càng tôn thêm vẻ đáng yêu của y. Tô Hinh vẫn giữ khuôn mặt vô diện biểu tình, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được hướng về phía sau Mộ Hàm. Hai tên Hà Tu và Cố Thử kia đang nhìn hắn với con mắt sắc nhọn như dao, đủ để xiên chết hắn hàng ngàn lần. Hắn như không để ý nhận lấy chai nước. “Cảm ơn.”
Thấy Tô Hinh uống mà không nói thêm lời nào, Mộ Hàm ngạc nhiên thay chút tức giận không có. Y chuyên chú ngắm nhìn hầu kết đang chuyển động của hắn, lại không hiểu sao có một tia, rất rất nhỏ, quen thuộc với bản thân. Khoé miệng y cong lên, quả nhiên là một người thú vị.
“Hội trưởng, cậu cũng quá đáng vừa thôi! Mộ Hàm đã đích thân tìm mua nước cho cậu kể cả thời tiết nắng nóng. Thế mà chỉ đáp câu cụt lủn vậy thôi?”
Giọng nói như sấm của Hà Tu thu hút sự chú ý của nhiều người, khiến Tô Hinh không khỏi đau đầu. Riêng Mộ Hàm đứng bên thì cười mỉa trong lòng, Hà Tu huống hồ chỉ là một con chó to hay sủa, nhưng lại là gia vị nên có trong một cuộc chơi. Một gã si tình đến mức trí năng đần độn rất dễ kéo thù hận, và đặc biệt sẽ lôi kéo Tô Hinh vào cuộc chơi dù hắn có muốn hay không. Những con chó luỵ tình này, nếu chuyển mũi dùi về phía Tô Hinh sẽ thú vị như thế nào nhỉ? Y có thể biến Tô Hinh thành chó cưng của mình không?
Hừm, nếu thế chắc Tô Hinh sẽ là một con Samoyed.
“Tôi đang mệt. Cậu còn lải nhải nữa tôi spam banh blog nhà cậu bây giờ.”
“Cậu-“
Hà Tu nghẹn họng, ai mà chả biết Tô Hinh này là một hacker rất giỏi. Hắn là một người không nên đắc tội, nhưng gã nào có thể chịu đựng Mộ Hàm bị khi dễ đến vậy.
“Anh Hà Tu xin dừng lại, anh Tô Hinh mệt mỏi lắm rồi, không nên làm phiền anh ấy.” Mộ Hàm rơm rớm nước mắt níu tay Hà Tu lại, thành công làm dịu cơn giận trong gã.
“Em xin lỗi anh, Tô Hinh. A, em quên chưa giới thiệu, em là Trương Mộ Hàm, năm nay sẽ nhập học trường này. Mong anh chỉ giáo.” Mộ Hàm lễ phép cúi người, Tô Hinh mơ hồ nhìn thấy được bong bóng màu hồng trôi nổi trong không khí.
“À, quý tử họ Trương. Anh tên Tô Hinh, là hội trưởng của em. Nếu không còn gì, anh nên tiếp tục công việc.”
“Khoan đã!”
“Em thích anh, em thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi!”
Tô Hinh há hốc mồm kinh ngạc, Hà Tu và Cố Thử càng kinh ngạc, những người vây xem còn kinh ngạc hơn nữa.
Nam chủ quá nhanh quá nguy hiểm! Mẹ nó hai tên kia nhìn kĩ đi, đây là thứ hồ ly hại người, đừng nhìn như muốn giết ông thế!
“Xin lỗi, tôi còn không biết rõ cậu.” Tô Hinh hắng giọng, cố giải thoát cánh tay mình ra khỏi gọng kìm của Mộ Hàm. Ngạc nhiên thay, tay hắn nhúc nhích không nổi, không ngờ người có vóc dáng mảnh mai như này lại mang sức mạnh lớn đến thế.
Ta kháo! Nam chủ chẳng bao giờ bình thường được. (ToT)
“Sao có thể? Em đã làm gì khiến anh ghét bỏ ư? Liệu em không xứng với anh chỗ nào?” Mộ Hàm bắt đầu khóc, những giọt nước lấp lánh chen chúc nơi khoé mắt. Tô Hinh nhíu mày, này là đang kéo thù hận cho hắn mà. Nếu từ chối thẳng thừng có khi nào trở thành kẻ thù của mọi nam sinh ở đây không? Nói thế nào cho duyên dáng đây nhỉ?
“Tôi thích người có thể đè được tôi. Nhìn cậu là thấy cùng đồng loại rồi.”
Tô Hinh không ngờ mình thốt ra được cái lời báng bổ này. Thư Giải với Erik, tất cả đều tại các ngươi!
Ít nhất thì, hiệu quả khá tốt. Hà Tu và Cố Thử thì thở phào nhẹ nhõm, những người xung quanh lại sốc toàn tập. Trời ơi hội trưởng ngọc thụ lâm phong của chúng ta là người đồng tính, đã vậy còn nằm dưới nữa!
Tại đây có thể nghe thấy tiếng tim tan vỡ của những thiếu nữ.
Thấy Mộ Hàm im lặng, Tô Hinh cũng không muốn nói nhiều. Hắn định bỏ đi thì lại bị níu lại bởi một lực lớn, Mộ Hàm đang nhìn hắn bằng một ánh mắt hừng hực nhiệt huyết. “Em sẽ không bỏ cuộc! Hãy cho em cơ hội được theo đuổi anh.”
Tô Hinh mím môi, đôi mắt màu ngọc bích đối chọi với sắc lam biếc của Mộ Hàm. “Tuỳ cậu.” Hắn cúi người thì thầm bên tai y. “Bỏ ngay cái nụ cười giả tạo đó đi. Nên nhớ, tôi không phải là một trò chơi.”
Mộ Hàm lặng người nhìn bóng dáng của hắn đi xa khuất. Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra bản chất thật của y?
Mộ Hàm cầm lấy chai nước còn uống dở của Tô Hinh lên ôm chặt vào lòng, mặt cúi gằm xuống, bờ vai trở nên run rẩy. Hà Tu và Cố Thử thấy vậy vội vàng chạy đến an ủi, tưởng y bị từ chối nên buồn tủi, bản thân thì ghi Tô Hinh vào sổ đen. Nhưng hai người họ đâu biết rằng, Mộ Hàm đang ngoác miệng cười đến tận mang tai, mặt đỏ ửng vì hưng phấn, đôi mắt xanh lam như sáng rực hẳn lên.
Haha! Thú vị thật! Quá sảng khoái đi. Không ngờ lại có người có thể nhìn thấu sự thối nát của y. Trời ạ trò chơi này càng trở nên gay cấn đây!
Mộ Hàm đưa lưỡi liếm chỗ Tô Hinh đã chạm môi vào, tức vị bạc hà mỏng manh vương trên đầu lưỡi. Biểu tình của y càng trở nên vặn vẹo, trong lòng hạ quyết tâm.
“Được rồi, ta nhất định sẽ khiến ngươi điên cuồng vì ta.”
———————————————————
Lời tác giả: Ai u, ai lại đi nói vợ mình là chó a, ít nhất Samoyed xinh thấy mồ luôn á ^^