Vừa đi theo lão quản gia, Bạch Kết Dương vừa xem giới thiệu về nhân vật mà mình sắp cứu vớt.
Phải nói, Bạch Kết Dương không khỏi thấy đồng cảm với tình cảnh của người này.
Hoa Thư Giải, con trai út của một gia tộc thượng lưu ở thành phố V. Đặc biệt hơn nữa, gia tộc này có truyền thống xã hội đen từ lâu đời, người người nghe đến chữ Hoa thôi cũng thấy sợ tè ra quần. Lực lượng và tài sản của họ vô cùng lớn, tích cóp được từ những công việc “đen” nhiều đến không kể sao cho xiết.
Lại nói đến nhân vật này, y từ bé sinh non, thể trạng yếu ớt khá khẩm chưa được bao lâu thì mắc chứng tự bế. Bao nhiêu người được thuê để chữa trị cho y nhưng không ăn thua, một số người lo sợ dính dáng đến xã hội đen nên viện lí do chuồn trước, kết quả bị giết để diệt khẩu.
Đúng thế, gia tộc Hoa không chịu nổi mối ô nhục là Hoa Thư Giải đây, càng không muốn ai biết đến sự tồn tại của y. Y có thể sống đến tận giờ là do mẹ của y. Nhưng phu nhân không phải lúc nào cũng ở cạnh bồi y nên y thường xuyên bị anh em trong nhà khinh thường, phỉ báng. Tuy nhiên, năm y 16 tuổi phu nhân lại mất, rồi y bị đưa ra làm lá chắn người trong trận chiến giữa các gia tộc rồi chết oan uổng.
Bạch Kết Dương nhập vào là một người gia sư cùng tên. Nói mỗi gia sư thôi nhưng còn phải kiêm bác sĩ tâm lí, người trông trẻ, nói chung là quản gia riêng của thiếu chủ, được yêu cầu bởi chính phu nhân. Nguyên bản thì chịu đâu nổi nên xin từ chức, cuối cùng bị một lỗ ngay đầu.
Đọc xong tiểu sử, Bạch Kết Dương thở dài, đứa nhỏ này thật tội nghiệp, khổ từ lúc ra đời đến lúc chết đi còn không được tử tế.
Được, ông đây sẽ gắng sức cứu vớt mi, đến lúc hắc hoá làm ơn nhẹ tay cho ông là được.
Im lặng đi trên hành làng xa hoa, Bạch Kết Dương vô tình nhìn thấy dung nhan hiện tại của mình trên tấm gương lớn. Đó là một thanh niên tầm 20 tuổi, mi mục như hoạ, thân hình thon gọn uyển chuyển nhưng cơ bắp săn chắc, nước da trắng mịn như da em bé. Đôi mắt của người này y hệt như mắt hắn đời trước, một đôi phượng yêu mị màu ngọc bích.
Bạch Kết Dương: 囧rz
“Đinh Đang ra ta bảo. Cái quái gì chọn cho ta thứ yêu nghiệt thụ này hả. Ta muốn thân hình cường tráng chuẩn công. “
Tiểu Đinh Đang: “Thiết lập có sẵn, không thể thay đổi nha. Vả lại kí chủ ngài rất đẹp mà, đến tôi cũng chảy nước miếng.”
“Đẹp thì đẹp nhưng không phải thuộc tính của ta. Cái loại người này là ta sẽ rất vui vẻ áp dưới thân đấy. “
Tiểu Đinh Đang: Phải chăng kí chủ đang tự luyến…
“Thôi mau cho ta xem nhiệm vụ đi. “
“Tít tít, tuân mệnh. “
Nhiệm vụ 1: Giúp nam chủ vượt qua chứng tự bế, bộc lộ tài năng.
Nhiệm vụ 2: Trợ giúp nam chủ thừa kế gia tộc, trở thành ông trùm thế giới ngầm.
Nhiệm vụ 3:???
“Kiểm tra độ hắc hoá sẽ được tiến hành sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ đầu. Nhiệm vụ thứ ba đến lúc tôi sẽ mở. “
“Mi sẽ không hố ta chứ? “
“Không nha không nha.” Chưa thôi.
Bạch Kết Dương thất thần thì bị đưa về hiện thực bằng tiếng ho khan của lão quản gia.
“Thưa, thiếu chủ đang ở trong, tôi sẽ để hai người thoải mái làm quen. Có việc gì cứ gọi. Cáo từ.”
Bạch Kết Dương mở cửa, đập vào mắt là một căn phòng màu u tối vô cùng.
Bốn bề đều bao phủ một màu đen, ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào, đồ dùng cũng tối giản đến triệt để, như muốn cô lập hoàn toàn với thế giới. Ở góc giường ngồi một thiếu niên đơn bạc tầm 12 tuổi, dáng người ốm yếu vàng vọt, tuy vậy vẫn có thể thấy nét đẹp tinh xảo của y.
Ấn tượng y để lại cho người đối diện là sự nặng nề. Dù ngũ quan có xuất sắc đến đâu, khí u ám dày đặc trên người y đủ để người ta ngừng thở. Y tựa như một gam màu tối không thuộc về thế giới này, không ai nguyện ý muốn lại gần.
Cảm nhận được động tĩnh mới, Hoa Thư Giải giương mắt lướt qua Bạch Kết Dương rồi nhanh chóng cụp xuống. Dù chỉ trong chốc lát, Bạch Kết Dương cảm thấy cơ thể hơi run rẩy, hắn có thể thấy đôi mắt đỏ nâu kia loé lên một tia sáng.
Lấy lại bình tĩnh, Bạch Kết Dương nhẹ nhàng tới gần cậu thiếu chủ.
“Xin chào, anh là Bạch Kết Dương, từ giờ sẽ là người chăm sóc em. Em có thể gọi anh là Dương ca ca.”
Hoa Thư Giải nhìn về phía đôi tay đang đưa về phía mình, lặng lẽ cảm khái. Đó là đôi tay mảnh khảnh trắng hồng, làm người muốn nắm chặt không buông. Hoa Thư Giải ngước lên nhìn người trước mặt, giật mình trước nụ cười tươi mát tựa như gió mùa xuân của người nọ, trong lòng tim bất giác đập rộn ràng. Tuy trong lòng là vậy, ngoài mặt lại tỏ vẻ sợ sệt tránh xa.
Đây là người lạ.
Bạch Kết Dương không vội vàng, nên biết bệnh nhân tự bế muốn chữa khỏi cần nhất là sự kiên nhẫn. Khi nhận được sự ấm áp đã vắng bóng từ lâu, con người sẽ không ai có thể tự chủ mà được dựa dẫm vào nó. Bạch Kết Dương chỉ cần chơi chiêu “mưa dầm thấm lâu”, thế là con mồi sẽ sa bẫy. Như kiếp trước á, nào ai cự tuyệt được sự dịu dàng của hắn đâu.
Tiểu Đinh Đang: Kí chủ, đây là một đứa nhỏ a, đừng coi y như bạn tình chứ.
Bạch Kết Dương: Mi câm mồm.
Tiểu Đinh Đang: (╥_╥)
Nghĩ là làm, mỗi ngày Bạch Kết Dương đều đến bên Hoa Thư Giải xoát độ tồn tại. Từ việc vệ sinh cá nhân, cơm nước cho đến quần áo của y đều có tay của vị quản gia này. Lúc đầu Hoa Thư Giải kiên quyết cự tuyệt, sợ hãi khi phải đụng chạm người lạ với tần suất cao đến thế. Nhưng dần dà, Hoa Thư Giải thả lỏng với sự săn sóc chu đáo của Bạch Kết Dương, từ từ buông bỏ hàng phòng ngự.
Bạch Kết Dương cảm thấy thành công vô cùng, xem ra mị lực của ông đây không phải nói xuông a.
Nhưng mà, thiếu chủ à, ngươi đừng có thời thời khắc khắc bám vào ta như thế chứ! 囧rz
Sau khi quen thuộc với sự tồn tại của Bạch Kết Dương, Hoa Thư Giải hận không thể bám dính hoàn toàn lên người đối phương 24/7. Chỉ cần không nhìn thấy hắn, Hoa Thư Giải sẽ điên cuồng nháo lên khóc lóc. Bạch Kết Dương thực muốn lật bàn, ông đây đi vệ sinh mà cũng khóc nhè là thế nào?
Điều tốt lành là, dưới sự kiên trì của Bạch Kết Dương, Hoa Thư Giải cũng mở lòng hơn, lâu lâu thấy phu nhân thì chào đôi câu rồi nhanh chóng núp sau lưng hắn. Phu nhân Hoa vui mừng không thôi, ôm lấy Bạch Kết Dương mà hôn cảm kích.
Bạch Kết Dương cười gượng, đối với sự tập kích bất ngờ này hơi khó chịu. Dẫu sao cũng là một gay, hắn đôi khi vẫn chưa thích ứng được với sự va chạm của phụ nữ trừ mẫu thân hắn.
Ở nơi mà hai người họ không nhìn thấy được, ánh mắt Hoa Thư Giải sâu hơn vài phần.
Khi đã bắt đầu quen thuộc, Hoa Thư Giải sống chết đòi Bạch Kết Dương ngủ chung với mình. Thân là một quản gia hoàn mỹ, Bạch Kết Dương cũng không hề cự tuyệt, chỉ là con trẻ khiếm thuyết cảm giác an toàn thôi mà.
Đêm đó, khi Bạch Kết Dương đã ngủ say, Hoa Thư Giải yên lặng chui vào lồng hắn, hít hà lấy hương bạc hà nhè nhẹ trên người đối phương. Càng hít càng thấy nghiện, Hoa Thư Giải mặt đỏ ửng, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Người này thực sự quan tâm y, không phải như mấy tên cặn bã chỉ biết đến tiền và hậu thuẫn từ gia tộc y như trước đây.
Hắn là ánh sáng của y, là quản gia của y.
Hắn là của mình y.
“Đừng rời bỏ tôi… “
———————————————————
Lời tác giả: Diễn biến này có quá nhanh không nhỉ? Giờ Hoa Thư Giải đối Bạch Kết Dương vẫn chưa phải tình yêu đâu, chỉ là lần đầu nhận được quan tâm toàn tâm toàn ý nên cảm kích thôi. Dù gì thì tính độc chiếm cũng xuất hiện rồi nè. Hihi!