Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 36: Thế giới III: Đưa nhân vật phản diện lên đỉnh nhân sinh (10)



“Hệ thống, ngươi nói vậy là sao? Chuyện gì đang xảy ra?”

“Không có thời gian đâu a! Nam chủ mới bị xe tông kìa, có què quặt gì không còn không biết nữa.” Tiểu Đinh Đang gấp gáp.

“Bình tĩnh, y không phải là cái người dễ chết vậy đâu. Giờ thì, hiện giờ y đang ở đâu?”

“Kí chủ à, thực ra thì… Tui phải có một địa chỉ cụ thể mới lần ra được. Trước giờ kí chủ đều biết y ở đâu nên… Ai u, nói chung là tui không phải GPS chính thống nga.”

“Ngươi…” Tô Hinh đập đầu vào vô lăng. “Kiếp trước ta đã làm gì mà bốc được cái hệ thống vô năng như ngươi nhỉ?”

“Xin lỗi mà, kí chủ.” Tiểu Đinh Đang thút thít. “Nhưng mà… Nhưng mà tui biết kẻ hại nam chủ là ai, là nữ chính đó.”

“Mộc Miên ư? Chà, cô ta đúng kiểu âm hồn không tan mà. Được rồi, nếu mà là cô ta thì…” Tô Hinh bắt đầu suy nghĩ, nếu cô ta định giết Mộ Hàm tất nhiên sẽ tìm chỗ nào đó vô cùng kín đáo, một nơi không hề có địa chỉ, rất khó để tìm ra.

Trừ khi…

“Này, ngươi hẳn là biết địa điểm của cái nơi Mộ Hàm giết chết Mộc Miên ở quyển một đúng không? Chứ sao, đó là một cái nhà kho bỏ hoang bên rìa thành phố. Kí chủ hỏi làm g- Ồ!”

Tô Hinh bật cười trước sự ngô nghê của hệ thống, bắt đầu lái xe theo đường chỉ dẫn của nó.

Đây có thể là lúc hắn kết thúc cuộc sống ở thế giới này, nhưng hắn đã sẵn sàng đi chưa? Hay là hắn nên chọn ở lại? Trước giờ hắn vẫn chưa nghĩ đến việc có một mối quan hệ lâu dài nào với ai cả, việc ở chung với một người sau một đêm là điều chưa từng có tiền lệ đối với hắn. Cảm giác mới lạ này khiến Bạch Kết Dương không quen, có chút bối rối, có thể do đến nay hắn chưa hề có tình cảm đặc biệt nào với ai trừ nam chủ, nhưng lạ thay nó không hề khó chịu chút nào. Bạch Kết Dương khẽ mỉm cười, thật không hiểu hắn thấy gì ở y nữa.

Y có đủ loại tật xấu mà hắn trước đây chịu không nổi: bá đạo, tàn nhẫn, mưu mô xảo quyệt và đặc biệt là kĩ thuật trên giường còn tốt hơn hắn rất nhiều, không những thế còn có khả năng biến một mỹ cường công như hắn thành… cái dạng đó.

Bạch Kết Dương lại đập đầu vào vô lăng, mặt bất giác đỏ lựng. Hắn thực sự không hiểu sao mình lại phải lòng tên khốn kiếp kia nữa, tình yêu đúng là cái thứ khỉ gió mà.(>口<-)

“Kí chủ, đừng mất tập trung nữa. Nhanh lên, chậm quá nam chủ mà có chuyện gì là chỉ có kí chủ thiệt thôi á!”

Sao hắn cảm thấy trong lời nói của hệ thống này nó kì kì sao ấy nhỉ?

———————————————————

Mộ Hàm toàn thân đau nhức, đôi mắt lờ mờ đầy đốm đen đỏ. Y nheo mắt xem xét tình trạng của mình, một tay đã bị gãy, những nơi còn lại trên cơ thể không chỗ nào không có vết thương, mùi máu hăng mũi làm y kích động không thôi. Điều cuối cùng y nhớ trước khi ngất đi là một chiếc xe màu đỏ lao về phía y với tốc độ ánh sáng, rõ ràng với ý định giết chết y. Hiện giờ, y đang bị trói nghiến lại trên nền bê tông lạnh ngắt, không khí vẫn còn nhuốm hơi bụi bặm, chứng tỏ nơi này đã bị bỏ hoang khá lâu rồi.

Có hét lên cũng chẳng ai nghe được.

Ánh mắt y lóe một mạt hàn quang, mọi chuyện rắc rối rồi đây.

“Haha! Rốt cuộc tao cũng có thể thấy mày chật vật đến thế này đấy.”

Mộc Miên cười nham hiểm, hàm răng trắng hoàn toàn lộ ra tựa như ác thú nhìn con mồi. Cô ta mấy ngày nay không được khấm khá lắm, mái tóc vàng óng ả ngày xưa giờ xác xơ, nước da nhợt nhạt thiếu máu còn bọng thâm dưới mắt đậm thêm mấy tầng. Mộ Hàm chỉ nhìn cô không nhúc nhích, mâu trung xanh biếc tựa nước hồ thu không một gợn sóng. Thần tình Mộc Miên trở nên méo mó, Mộ Hàm bình tĩnh như thế này khiến cô có cảm giác thất bại sâu sắc. Lại còn ánh mắt khinh bỉ kia, cô thật muốn móc nó ra. Tên khốn ở trong tình trạng này vẫn nhìn cô bằng nửa con mắt, chẳng khác nào một con khỉ làm trò trước mặt y cả. Hai tay nắm thành quyền đến nỗi lòng bàn tay rỉ máu, Mộc Miên lao người về phía y giáng xuống một đấm. Vết thương trên má từ đó nát ra, xót đến cùng cực, nhưng Mộ Hàm không thể để cho bà chị quý hóa của mình có được cảm giác thành tựu khi thấy y lộ ra thần sắc đau đớn được.

Nhưng mà, lấy cái này ra làm nũng với Tô Hinh cũng thú vị lắm.

“Chị đấm được lắm, Mộc Miên à. Nhưng mà, mặt của em đáng giá ngàn vàng đó, hại em thế này không phải là hơi tàn nhẫn với nhân loại sao?”

Mộ Hàm cười tủm tỉm, tựa hồ vết thương ứa máu trên mặt không ảnh hưởng đến y dù chỉ một chút. Mộc Miên nộ khí xung thiên, sao y vẫn có thể bày ra tư thái của một con sư tử kiêu hãnh như vậy chứ? Rõ ràng người bị gãy tay không phải là cô, bị trói không phải là cô, nhưng cô lại có cảm giác mình mới là kẻ bị đe doạ ở đây.

Không thể thế được, cô tuyệt đối không thể để y chết thoải mái. Nơi này sẽ là mồ chôn của y, chính tay cô sẽ rút hết mọi sự sống trên người của tên ác quỷ này.

“Mày có lẽ không biết nơi này, nhưng đây là nơi có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với tao.” Mộc Miên lăm lăm con dao xoáy Jagdkommando trứ danh, cố tình phe phẩy trước mặt Mộ Hàm. “Tất cả sự nhục nhã của tao… Haha… Đây chính là nơi tao hoàn toàn thua cuộc trước bộ mặt giả dối của mày a.”

“Tao vẫn còn nhớ rõ cái nụ cười khinh miệt của mày lúc đó. Tao vẫn còn nhớ rõ mày chỉ đứng một bên nhìn tao bị bọn đàn ông kia thao như một con chó cái. Lưỡi tao bị chính mày cắt, mắt tao bị chính mày chọc thủng. Tại sao hả Mộ Hàm? Tao đã làm gì sai với mày hả?”

Mộ Hàm có chút mờ mịt, Mộc Miên đang luyên thuyên về cái gì vậy? Những chuyện cô ta nói y chưa từng làm, nhưng sự căm hận quá rõ ràng trong đôi mắt cô ta khiến y phải tin đây không phải là những lời bịa đặt.

“Chị có vấn đề đấy. Tôi chưa từng làm những chuyện như vậy.”

“Mày đã làm, mày là thứ ác quỷ huỷ hoại cuộc đời của tao. Haha, giờ mày cũng sắp chết rồi, tao cũng không giấu diếm mày nữa. Tao đã trọng sinh đấy, giờ quay lại để trả thù mày!”

Mộ Hàm ít khi thấy bị thất thố, nhưng thông tin này thật đáng kinh ngạc. Trọng sinh là việc gì chứ, thứ siêu nhiên này cũng có thật ư? Tuy nhiên, y cũng không có thời gian kinh ngạc với điều này, Mộc Miên đã điên rồi, cô ta nhất định sẽ giết chết y ngay tại đây.

Việc quan trọng nhất là này là phải tìm cách trốn thoát.

“Tao hỏi lại mày lần nữa, tao đã làm gì sai với mày hả Mộ Hàm? Gia đình tao cho mày chỗ ăn chỗ ở, thế mà bị mày hại đến nhường này, mày là cái thứ bạch nhãn lang thối nát!” Mộc Miên mất khống chế gầm lên.

“Bạch nhãn lang?” Giọng của Mộ Hàm vô cùng nhỏ, tựa như lông tơ thoảng nhẹ, nhưng Mộc Miên vô thức cảm nhận được sức nặng kinh người của nó. Sát ý của Mộ Hàm bất chợt tăng vọt, có cảm giác giống một con quái vật có thể phá tan xiềng xích bất cứ lúc nào.

“Phải, ta là bạch nhãn lang đấy làm sao. Đừng nghĩ các người vô tội, nếu không nhờ các người, mẹ ta đã không biến thành kẻ tâm thần. Thử hỏi người mẹ nào chỉ vì con khóc một chút đã dìm con mình đến tắt thở, chỉ vì con mình không được cha để ý đã đem con mình đánh đến không ra hình người? Ồ còn cái này hay nè, mẹ nào đưa con mình ra tiếp khách thay chỉ vì vài đồng bạc lẻ, hả?”

Sắc mặt Mộc Miên thoáng tái nhợt. Mộ Hàm nói bằng một giọng bằng phẳng, đôi mắt xanh biếc giờ ám trầm đầy nguy hiểm.

“À còn nữa, ta có tìm đến mấy người xin giúp đỡ, lúc đó mấy người đã làm gì? Tuấn Miên, lão ta ném cho tao một cọc tiền rồi đuổi ta ra khỏi nhà, mặc cho ta khóc lóc van xin ra sao. Còn chị nha, ôi một tiểu thư trong sáng không dính bụi bẩn, ta còn tưởng chị sẽ không giống ông ta, sẽ giúp đỡ. Nhưng không, chẳng cần để ta nói câu nào, chị đã mắng một câu “Đồ bẩn thỉu!” và thả chó đuổi ta.”

“Ta nghĩ ta còn giữ lại sẹo đấy. Trách sao được, máu chảy nhiều quá mà.”

Mộ Hàm mỉm cười, một nụ cười ngây thơ đến thản nhiên, nhưng Mộc Miên thấy rõ được bóng dáng của một con ác thú bị lấp đầy bởi thù hận.

“Và khi bà ta chết, ta lại được nhận nuôi. Loại nhân nghĩa giả dối của các người ta không nhận, ta biến chất như thế này là tại ai hả? Nếu không phải vì các người chèn ép bà ta đủ đường, ta đã không như vậy. Haha, ta đeo mặt nạ lâu đến thế này, cốt chỉ để có thời gian cướp lấy mọi thứ của các người, đem lũ các người càng sâu hơn trong tuyệt vọng mà thôi.”

“Đừng giận quá chứ, đây chỉ là một trò chơi thôi mà. Chỉ là, các người không hề có phần thắng.”

Mộc Miên chịu hết nổi, tát vào mặt Mộ Hàm liên tục. Cô không thể khống chế được tâm tình của mình nữa, tên này là kẻ đáng lí không được sinh ra, có quyền gì trách móc cô cơ chứ?

“Mày là đồ điên! Quân chó má!”

Mộc Miên gọi đám đàn ông cô chuẩn bị sẵn ra, tên nào tên nấy đô con trông rất đáng sợ. Bọn chúng chỉ chờ đến giây phút này, được hưởng dụng người đẹp lại được nhận tiền, ngu gì không hưởng. Một tên cúi xuống thân hình tàn tạ của Mộ Hàm, nhận lấy con dao Mộc Miên đưa cho, thích thú cắt đứt nút chỉ trên áo y. Lồng ngực trắng nõn lộ ra trước tầm mắt, hai hạy châu hồng lấp ló hấp dẫn ánh nhìn của mọi tên đàn ông ở đây.

“Làm nhục nó tuỳ thích, không được giết nó, để nó hấp hối thôi.”

Đám đàn ông vâng vâng dạ dạ, nháo nhào xúm vào thân thể đơn bạc của Mộ Hàm. Tên to con nhất giành quyền đi trước, cơ thể máu me của Mộ Hàm chẳng làm giảm nét quyến rũ của y, trái lại càng thêm phần ma mị. Tuy nhiên, mặc cho gã sờ mó thế nào, y cũng chẳng hề nhúc nhích, nằm bất động như con búp bê vải bị vứt xó. Ham muốn muốn moi ra biểu cảm mê loạn của người đẹp làm máu gã nóng lên, chiếc lưỡi nhớp nháp tham lam chen vào trong khoang miệng của đối phương.

Khoang miệng ấm nóng như tước hết lí trí của gã, cho đến khi một trận nhói đau tấn công mọi tế bào thần kinh trên cơ thể.

“A A A!”

Gã ôm miệng đầy máu hét toáng, tên nhóc kia dám cắn đứt môi gã. Chưa kịp hồi thần thì bị một dao đâm vào quả tim còn đập, chỉ trong chốc lát gã tắt thở. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tất cả mọi người không thể tin vào mằ mình, rốt cuộc y là con quái vật nào a?

“Mau, mau bắt lấy nó. Giết nó luôn đi.”

Mộc Miên hốt hoảng gào lên, Mộ Hàm y không phải là người!

Mộ Hàm nhanh như cắt dùng chân quắp con dao ra khỏi người gã, dùng lực phi nó xuyên sọ của tên gần nhất, kẻ xấu số kia ngay lập tức ngã xuống, cán dao tiếp mặt đất đẩy lưỡi dao xuyên qua hoàn toàn, đầu lưỡi dao sáng loáng hiện lên sau kẽ tóc. Mộ Hàm lợi dụng nó cắt đứt dây thừng trói buộc mình, nghênh đón những trận đón đầu mới.

“Mộc Miên à, chị nên nhớ điều này: Ta không điên, chỉ là cái nhìn của ta về thế giới không cùng đẳng cấp với chị.”

“Vì vậy, dính với thứ hạ đẳng như chị, ta thật tức giận nha.”

Mộ Hàm nhặt một thanh kim loại lăn lốc gần đó, một tay táng chết từng kẻ dám lại gần y. Mộc Miên hai chân không còn đứng vững nữa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì địa ngục, và tại đó, Mộ Hàm là con quỷ đang hưởng thụ sự hoang lạc trong huyết vũ.

Chẳng mấy chốc, Mộ Hàm đã xử lí xong lũ tay sai, thanh kim loại nhuốm máu bị kéo lê trên nền đất, phát ra thanh âm “kít kít” đến rợn người.

“Mày, mày đừng có mà lại gần đây!” Mộc Miên toát mồ hôi lạnh, nơi này là chỗ hẻo lánh, rừng rậm bao vây, cô có chạy cũng không thể thoát khỏi y, có kêu gào cũng không ai nghe. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô phải bỏ mạng ở đây?

Nằm ngoài dự đoán của cô, Mộ Hàm rút con dao ra khỏi hộp sọ của tên kia, ném về trước mặt Mộc Miên. Cô thất thần nhìn con dao còn nhớp nháp dịch não với máu kia, khó hiểu nhìn Mộ Hàm.

“Trò chơi sẽ không còn thú vị nếu như con mồi không chịu vùng vẫy. Ta cho chị cơ hội đó, giết được ta hay không là bản lĩnh của chị.”

Mộc Miên không hề suy nghĩ nắm chặt con dao, đứng thủ thế với Mộ Hàm. Cô còn lựa chọn nào khác sao, chạy không thoát hét không xong, nơi đây chỉ có cô và y mà thôi.

Đồng quy vu tận, cũng là một lựa chọn.

Mộc Miên vung dao về phía y, động tác vụng về đến đáng thương, nhưng sát ý là không thể che giấu. Mộ Hàm nhàm chán đỡ từng đường dao dở tệ của Mộc Miên, suýt tí nữa thì ngáp.

Chợt, y nghe thấy xa xa có thanh âm khá quen tai…

Mộc Miên thấy Mộ Hàm mất tập trung liền nhào lên người y, cố tình dùng đầu gối nhấn mạnh lên cái tay đã gãy nát.

“Haha, tao thắng, tao thắng, mày thua rồi… Haha…”

Mộc Miên cười đến điên dại, tay cầm dao run lẩy bẩy đâm vào bả vai của y.

“Chị có biết, dùng dao hay hung khí khác để đâm người, luôn hàm chứa một ý vị riêng tư không?”

“Mày… Đang lảm nhảm cái gì đấy?”

“Dao luôn đem lại cảm giác thân mật hơn súng, đó là lí do tại sao ta luôn thích xài dao hơn. Tỉ như lúc này, lúc chị đâm vào người ta, khi mà cái lưỡi dao xuyên vào thịt, chính chị cũng sẽ cảm nhận được xúc cảm đó.” Mộ Hàm nắm chặt cổ tay cô, lưỡi dao như găm sâu hơn vào, máu tuôn như suối. Y cố tình xoay xoay khiến lưỡi dao chuyển động khiến Mộc Miên không khỏi kinh hoảng.

“Tuyệt lắm đúng không? Chị sẽ không tìm được cảm giác này giống như khi sử dụng súng đâu.”

“Chỉ có dao mới biểu đạt rõ rệt nhất dục vọng của một người, không kể là yêu hay hận…”

“Mộc Miên này, dục vọng giết ta của chị lớn đến đâu, đáng giá bao nhiêu lần đâm đây?”

“MÀY IM ĐI!!!!”

Mộc Miên định giáng dao xuống thì một viên đạn xé gió đâm xuyên tay cô, con dao rơi xuống vang lên tiếng “cạch” thâm thuý.

“Giơ hai tay ra đằng sau đầu, Trương Mộc Miên!”

Cảnh sát mỗi người một súng phá cửa nhảy vào, tiếng còi inh ỏi lấp đầy một khoảng trời. Ngay bên cạnh chính là Tô Hinh bất ngờ trước cảnh tượng máu me trước mắt. Mộc Miên nghiến răng nghiến lợi, cô không muốn để tên nghiệt súc này sống thêm một giây phút nào nữa. Cô có chết cũng phải kéo tên này xuống nơi mà y thuộc về.

Đáng tiếc, thù hận của Mộc Miên hoàn toàn che mờ lí trí cô, một viên đạn bạt mạng cứ thế xuyên qua tim.

Mộc Miên mấp máy môi, không thể nói ra lời, cứ thế gục xuống.

Tắt thở.

“Mộ Hàm, cậu có sao không?” Viên cảnh sát lo lắng chạy lại an ủi, cảnh tượng be bét máu khiến anh toát mồ hôi lạnh.

“Em… Em không sao… Huhu, Tô Hinh, Tô Hinh đâu rồi?” Mộ Hàm rơm rớm nước mắt, vừa nhìn thấy thân ảnh mà mình khao khát bấy lâu thì nhào qua, ôm chặt lấy hắn không buông. Trong mắt viên cảnh sát, Mộ Hàm chẳng khác nào con nai nhỏ tìm được bến đỗ an toàn, khiến anh không khỏi cảm thấy ghê tởm bởi hành động của Mộc Miên.

“Em sợ lắm. Anh rốt cuộc cũng tìm được em.” Mộ Hàm vùi sâu vào lồng ngực ấm áp của đối phương, y cảm nhận được sự tức giận cùng thương xót của hắn. Tô Hinh đúng là lúc nào cũng tìm được y, dù có chuyện gì xảy ra.

“Không sao rồi.” Thanh âm của Tô Hinh vô cùng khẽ, tựa như rủ rỉ những lời ân ái chỉ có Mộ Hàm mới nghe được. “Cậu đó, là tên ác quỷ nham hiểm.”

“Haha… Em yêu anh nhiều lắm, Tô Hinh…”

“Em thật muốn đâm anh hàng ngàn, hàng vạn lần đó…”

———————————————————

Lời tác giả: Chương sau sẽ là H hàng thật giá thật nha mấy chế ( ゚∀ ゚)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.