“San Ô! Con nghĩ gì mà đem nó về nhà làm người hầu vậy hả?” Phụ mẫu San Ô, A Lượng, hét lớn. Phụ thân hắn, San Bào im lìm ngồi cạnh, ánh mắt toả sát khí phóng thẳng về phía Mãng Cổ.
Gia đình San Ô là nhà có thế lực nhất nhì trong bộ lạc, với A Lượng là một á thú giỏi thêu thùa cùng San Bào là thú nhân có sức mạnh chỉ kém tộc trưởng đương nhiệm, phụ thân của A Mỹ. Họ rất cưng chiều con trai của mình, luôn muốn dành cho hắn những điều tốt nhất…
… Vì vậy, để một tên tộc rắn vào nhà là điều không thể.
“Phụ mẫu không cho phép. Phụ thân con cũng không cho phép. Phải không, San Bào?” San Bào nghe theo phu nhân, mặt băng lãnh gật gật đầu. San Ô thở dài, cái thú nhân mặt than kia tựa hồ nói một chữ cũng keo kiệt.
Mãng Cổ trong lòng phát sinh xúc cảm vặn vẹo, nhưng ngoài mặt vẫn vô diện cảm xúc. Y biết rõ, muốn trả thù đám người cặn bã này, không thể dễ dàng để lộ cảm xúc cùng khả năng của mình, để cuối cùng cho chúng một kích chết không kịp ngáp là xong. Thế nhưng, San Ô mới chỉ là đứa con nít được chiều chuộng, bị cha mẹ mắng to tát như vậy, hắn có từ bỏ ý định không?
Dù gì thì, đối với hắn, y có lẽ cũng chỉ là trò tiêu khiển nhất thời.
Nhưng câu trả lời tiếp theo của San Ô khiến Mãng Cổ kinh ngạc.
“Phụ mẫu a, con lớn rồi, con muốn tự chịu trách nhiệm. Người nói một tộc trưởng tương lai phải ưu tú về mọi mặt, đồng thời phải biết suy nghĩ cho bộ lạc. Mãng Cổ yếu, không thích hợp cho bộ lạc, đuổi y đi cũng không tốt lắm, vậy nên con muốn giúp y mạnh lên để sau này cùng xây dựng bộ lạc phát triển. Con sai sao, phụ mẫu?”
San Ô đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, đả kích trái tim nhi tử khống của A Lượng. Lời nói của San Ô ngô nghê nhưng có lí, nhưng tên kia vẫn là tộc rắn mà, không thể để nó hại con mình được.
“San Ô con yêu, con nghĩ vậy là tốt. Nhưng vẫn còn nhiều đứa nhỏ khác mà, hà cớ gì phải là tên tộc rắn này? Để nó làm nô lệ cũng được, nó vẫn có thể làm việc giúp chúng ta được mà.” A Lượng ra sức dỗ dành.
“Không thích, phải là Mãng Cổ cơ.” San Ô bướng bỉnh đòi hỏi, hai má phồng lên như cặp bánh bao đỏ hỏn. Phụ mẫu A Lượng bị chọc trúng điểm manh, bối rối quay sang cầu cứu ông chồng của mình. Rốt cuộc, San Bào đứng lên đi về phía họ, từng bước chân chạm đất có thể toát lên được sức mạnh tiềm tàng của vị thú nhân hùng mạnh này. San Bào quét mắt từ A Lượng, rồi qua Mãng Cổ với tia ám quang kì lạ, cuối cùng đặt trên người San Ô, nhìn chằm chằm.
San Ô đổ mồ hôi lạnh, đây là muốn làm gì a? Khí thế của một thú nhân thành thục chiến đấu khiến hắn nhất thời run rẩy, San Ô thật không hiểu phụ thân đứng vậy để làm gì.
Trời ạ, cho một cái hint đi, nói một chữ thôi, để ta biết phải nói cái gì chớ!(>o<)
“Con… Con sẽ chịu trách nhiệm cho y thật tốt. Sẽ không để tổn hại gì cho nhà mình và cả bộ lạc đâu.”
Ngôi nhà rơi vào cảnh tĩnh lặng. Tưởng như nó sẽ kéo dài mãi mãi, ai ngờ San Bào đặt bàn tay thô ráp xoa đỉnh đầu của San Ô, tóc tai bay toán loạn.
“Lo mình trước.”
Thanh âm khàn khàn lại nặng nề như đá tảng nghìn năm thoát ra từ người phụ thân mặt than làm San Ô hoảng hồn, nhưng không hiểu sao lại thấy nó đáng yêu kiểu gì ấy.
San Bào liếc mắt nhìn Mãng Cổ, giống như mãnh thú chực chờ xé rách cổ họng y nếu y dám di chuyển. Mãng Cổ rất thức thời đứng im chịu trận, nhưng trong lòng không cam. Phải biết đến bao giờ y mới có thể mạnh được như San Bào?
Y lúc này, quả thật không thua gì con giun con dế.
“Hại con ta, giết.”
Giọng nói đều đều nhưng mang đến uy hiếp rõ rệt, Mãng Cổ vô thức mà gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nói rồi, San Bào bỏ đi, A Lượng bối rối nhìn con rồi lại nhìn chồng, rốt cuộc cũng xoa đầu con mà dặn dò. “Phụ thân con đồng ý, nhưng cũng không vì thế mà thiếu cảnh giác. Nó làm gì phải báo phụ mẫu biết, phụ mẫu và phụ thân sẽ luôn dõi theo con.”
“San Ô biết rõ, phụ mẫu. Cảm ơn người.”
Điệu bộ ngoan ngoãn của San Ô như mũi tên cắm thẳng vào tim A Lượng. Có một nhi tử đáng yêu như thế này, còn gì tuyệt vời bằng?
“Ừ, cẩn thận đấy.” A Lượng xoa xoa mái tóc bông bông của con trai, hận không thể ôm chầm lấy hắn giày vò một phen. Mãng Cổ lặng im đứng bên cạnh, đôi mắt đá mèo không tự chủ được hướng về phía đỉnh đầu toán loạn của San Ô.
Nhìn rất mềm, rất êm, y thực muốn sờ.
Và y sờ thật.
Ngay khi A Lượng bỏ đi, San Ô cảm thấy một bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ đầu hắn. Mãng Cổ sau khi phát hiện mình vừa làm gì lập tức rụt tay lại, mặt đỏ lựng. Tại sao y có thể vô ý như vậy chứ? Nếu như chọc San Ô giận, phải chăng y không còn cơ hội thay đổi cuộc đời rách nát của mình sao?
San Ô nhìn Mãng Cổ xoắn xuýt lên mà lén cười. “Hừ, nhà ngươi cũng to gan phết nhỉ? Nhưng bữa nay ta tâm tình tốt, không so đo với ngươi.” Hắn lôi ra túi hoa quả có sẵn trong nhà. “Ăn chút gì đi, ngươi ốm yếu quá, nhìn thấy mà ghét.”
Mãng Cổ có chút do dự, nhưng sau đó lại không chút khách sáo mà nhào vô ăn ngấu nghiến. Đã lâu lắm rồi y mới có thứ tử tế để cho vào miệng, mới hôm qua thôi y phải đào giun đất lên để ăn lót bụng. Vị ngọt của hoa quả như quả bom tuyệt diệu nổ tung trong lòng y, sung sướng đến phát khóc.
“San Ô, sao tên này lại ở đây?”
Niềm vui chẳng tày ngang, y chưa kịp hưởng thụ gì đã có thứ đáng ghét muốn phá hỏng. A Mỹ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm vào tên tộc rắn thối nát. Xung quanh cậu là những đứa trẻ thú nhân khác, có thể coi như đoàn tuỳ tùng của riêng cậu vậy.
“À, mình thu hắn làm người hầu.”
“Cái gì?” A Mỹ lơ đi cái nhìn như nhìn người chết của Mãng Cổ. “San Ô à, cớ gì phải thu nó dưới trướng chứ? Nhỡ đâu… Nó mang lại xui xẻo thì sao? Mình không muốn có chuyện gì xấu xảy ra với cậu đâu. Đuổi nó đi, được chứ?” A Mỹ mắt ngấn lệ, thu được sự thương xót đồng tình của đám thú nhân bên người. Trước đây chỉ cần cậu làm vậy San Ô đều sẽ vui vẻ mà đáp ứng, nhưng rất tiếc, San Ô trước mặt cậu đã không còn giống như ngày trước nữa.
“Không thể được, mình đã chịu trách nhiệm với y rồi. Xin lỗi A Mỹ nhé, mình sẽ đền bù cậu sau, nhưng Mãng Cổ, mình không bỏ được.” San Ô gượng cười.
“San Ô?” A Mỹ cả kinh, San Ô dám nói không với mình ư? Trước giờ San Ô hắn luôn làm những gì mình muốn cơ mà? Lúc này… Lại vì tên rắn này…
A Mỹ cắn cắn móng tay của mình, viền mắt ửng đỏ liếc xéo con rắn thối dám khiến San Ô từ chối mình. Phụ mẫu nói đúng, lũ rắn toàn là lũ quái thai đáng nguyền rủa, chắc chắn nó đã cho San Ô uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
Đúng lúc này, khoé miệng Mãng Cổ nhếch lên thành cái cười khẩy, thành công chọc điên A Mỹ.
“Nó… Nó dám cười nhạo mình!”
“Tên Mãng Cổ thối tha, sao dám bắt nạt A Mỹ chứ?”
“Cho nó biết tay đi! Dám lên mặt à?”
Đám nhỏ thú nhân nhao nhao lên, hùng hùng hổ hổ muốn đánh Mãng Cổ. A Mỹ bụm miệng cười, nếu y bị đánh chắc chắn San Ô cũng sẽ không để tâm đâu.
Nhưng sự thật lại trái với những gì cậu dự đoán.
“Mãng Cổ là người hầu của mình, nếu ai đụng vào y phải đánh thắng mình trước.”
“Cái gì? San Ô cậu điên rồi à?”
“Phải phải, nó khi dễ A Mỹ như vậy, sao có thể để yên?”
Đám thú nhân tức giận muốn cho Mãng Cổ một bài học, nhưng bọn chúng biết mình không thể đánh bại San Ô được, kể cả khi hắn chỉ có một mình. San Ô được phụ thân San Bào, thú nhân mạnh thứ nhì bộ lạc, rèn giũa từ nhỏ, kĩ năng chiến đấu và sức mạnh cũng đã vượt bọn chúng mấy bậc rồi.
Giờ muốn thách đấu hắn hả, nằm mơ!
“San Ô à, đừng như vậy. Mình không nhớ mình làm gì sai với cậu a? Sao lại đem nó ra trêu tức mình chứ?” A Mỹ thút thít.
San Ô một mặt hắc tuyến, chỉ muốn một cước đá bay gương mặt lê hoa đái vũ của A Mỹ ra hàng trăm mét. Con mắt nào cho cậu ta thấy hắn muốn dùng Mãng Cổ để chọc tức cậu ta hả? Tự kiêu nó vừa vừa thôi.
“A Mỹ, Mãng Cổ là người hầu của mình, nếu y có tội sẽ là mình xử lí.”
San Ô đã không muốn nhiều lời vô nghĩa, nắm tay Mãng Cổ kéo đi, để lại A Mỹ sững sờ đứng sau lưng. Đám thú nhân thấy vậy thì vừa tức vừa mừng, nếu như thế này chẳng lẽ A Mỹ sẽ không chọn San Ô nữa, và chúng sẽ có cơ hội không đúng sao?
“Thôi A Mỹ à, quên hắn đi. Hắn mạnh thì mạnh thật nhưng đâu có thương yêu gì cậu đâu.”
“Đúng đó, thôi chúng ta đi đi.”
“Phải phải, mình tìm được thảm hoa đẹp lắm. Để mình dẫn A Mỹ đi nha.”
Những lời mời mọc, an ủi xung quanh A Mỹ giờ chỉ như tiếng rì rầm khó chịu, hàm răng nhỏ xíu lại bực bội cắn cắn ngón tay.
San Ô là của cậu, chỉ thuộc về cậu mà thôi, tên rắn kia là cái thá gì mà muốn cướp đi sự chú ý của hắn cơ chứ? Cậu thực mong San Ô chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Hắn rồi cũng sẽ hối hận bò về xin cậu tha thứ thôi. (T/g: Nghĩ đẹp lắm con ạ)
———————————————————
San Ô kéo Mãng Cổ ra bìa rừng, thở phào nhẹ nhõm. Càng nói chuyện với A Mỹ hắn lại càng nhức đầu, lại nghĩ mới đây thôi hình mẫu của cậu ta lại đúng chuẩn hắn ưa thích nữa chứ.
“Ngươi bỏ ra được không?”
“À ờ xin lỗi.”
San Ô lập tức thu tay về, đối diện với ánh mắt thăm dò của Mãng Cổ.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì cơ?”
“Ngươi quá kì lạ. Trước đây rõ ràng ngươi hận không thể dâng lên A Mỹ mọi thứ nó muốn, giờ lại vì ta mà đối đầu với nó. Ngươi làm vậy là có ý gì? Nếu là vì thương hại, ta không cần.”
Mãng Cổ nhịn, nhưng hành động của San Ô hoàn toàn không theo dự kiến của y, hoàn toàn khác biệt những gì y từng biết về hắn. Y vẫn còn đang nghĩ mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, y sẽ thuận lợi lợi dụng tên báo ngu này để đoạt được mục đích của mình. Ấy vậy, sự đa nghi vẫn luôn gặm nhấm trong lòng lại khiến y không thể bình tâm. Y biết mình không nên tin tưởng hắn, nhưng một phần vô thức trong tim lại thôi thúc hắn nghe theo người con trai này.
Y bị bệnh hay sao vậy? Hay là chuyện tốt đến quá bất ngờ tới hỏng mẹ não luôn rồi?
“Chà chà, ngươi hỏi quá nhiều. Người hầu thì không nên hỏi nhiều. Ta đã nói là sẽ giúp ngươi mạnh lên, để sau này không làm gánh nặng cho bộ lạc, chỉ đơn giản vậy thôi.” San Ô chu chu mỏ, cốc đầu Mãng Cổ một cái. Hắn cũng lười giải thích, càng nói nam chủ càng nghi ngờ thêm chứ chẳng làm ăn được gì. Cách tốt nhất là dùng hành động của mình thể hiện thành ý, đem y thành người mạnh nhất rồi cuối cùng phu phu tình nồng ý mật là hết xảy.
Ai da, tiết tháo của mình đi đâu hết rồi ta? (=’∀`)
Nhìn biểu cảm u oán của nam chủ mà San Ô cảm thấy thoả mãn kì lạ, muốn cú thêm vài cái nữa ghê, nhưng thôi nhịn.
“Được rồi, để ta biết được làm thế nào để ngươi mạnh lên, ta cần biết ngươi có thể làm được những gì a. Mau, biến thành dạng bán thú cho ta coi đi.”
Mãng Cổ ánh mắt mờ mịt. “Ngươi… Nghiêm túc à?”
Y có mặc cảm sâu sắc về hình dạng thú của mình. Từ khi bước chân vào bộ lạc này, y chỉ mới biến thân một lần, và đó đã là quá đủ. Biết bao ánh mắt khinh thường, ghê tởm, xa lánh bao vây lấy y, hoàn toàn thể hiện rõ sự căm ghét của họ đối với chủng loài của y. Chúng như những con giun cào cấu nội tâm, khiến y nảy sinh bài xích với chính chủng loài của mình. Nhiều lúc y đã nghĩ, nếu y sinh ra khác đi, phải chăng y cũng sẽ được mọi người chấp nhận, sẽ sống một cuộc sống êm đềm như bao người khác?
Rất tiếc, đó chỉ là một giấc mộng xa vời.
Một phút trôi qua, ba phút trôi qua, Mãng Cổ vẫn ngồi lì ở đó.
“Này, ngươi bị sao thế? Tai điếc hả? Biến hoá mau mau coi nào.”
Kệ, liều ăn nhiều, dù gì thì y cũng không thể thay đổi bản chất của mình. Nghĩ vậy, Mãng Cổ hít sâu một hơi, cố gắng xua đi những hình ảnh xấu xí đó ra khỏi đầu.
Vừa dứt lời, Mãng Cổ biến thân, phần chân hoàn toàn được thay thế bằng đuôi rắn dài nhưng khá gầy gò, lớp vảy nâu sậm tróc lỗ chỗ nhìn khó có thể thuận mắt. Mãng Cổ nhìn về phía San Ô, hẳn là hắn kinh tởm mình lắm. Nhưng không, Mãng Cổ kinh ngạc nhận ra ánh sáng phấn khích tột độ trong đôi ngươi ngọc bích của San Ô, thể hiện niềm vui không thể che giấu.
Con báo ngu không hề thấy ghê tởm, còn thấy phấn khích ư?
Không hiểu sao, hắn thấy vui vui…
“Nhìn lạ nha, thân rắn của ngươi dài hơn ta nghĩ á.” San Ô tiến lại gần, đưa tay sờ lên phần thân rắn của Mãng Cổ, chợt thấy y run rẩy. Đuôi rắn quật tay y đỏ rần, tránh về phía xa.
“Đừng đụng! Đồ biến thái!”
Cưng à, cưng trở nên “thiếu lữ” hồi nào ông đây không biết vậy?
“Ha ha, dám đánh chủ nhân của ngươi hả? Thật to gan.” San Ô cũng hoá bán thú, trên đầu mọc hai cái tai tròn tròn cùng cái đuôi báo đốm phe phẩy, như lang như hổ mà nhào đến chỗ Mãng Cổ. Hắn làm một bộ ác lang bức hiếp thiếu nữ con nhà lành, sờ khắp cái đuôi của Mãng Cổ. Y trước giờ ốm yếu, không thể địch lại sức mạnh của một con báo đốm được, muốn phản kháng chỉ có thể đỏ mặt ngăn lại móng vuốt suồng sã của đối phương.
Được một hồi, San Ô phát hiện một khe nhỏ ở phía trước thân rắn của Mãng Cổ, tò mò vươn móng đến. Nhận thấy được nguy cơ, Mãng Cổ dùng hết sức bình sinh quấn đuôi lên San Ô, như sợi dây thừng buộc chặt hắn. Biết là không thể ngăn được, nhưng hắn thực sự quá phận, y không thể nhịn.
“Hì hì, xin lỗi. Ai mà biết ngươi nhạy cảm thế này.”
Tên báo ngu này, nhất định y sẽ cho hắn nếm mùi.
———————————————————
…
Mấy năm sau, San Ô thực sự hối hận vì cái hành động ngu xuẩn lúc đó của mình.
Mẹ nó, thắt lưng lão tử, cúc hoa lão tử, tan hoang hết rồi… (;’༎ຶД༎ຶ’)