“Ngươi làm rất tốt. Ta không ngờ ngươi có thể diễn xuất sắc đến vậy chỉ trong thời gian ngắn.”
“Cũng không có gì… Tôi cũng chỉ diễn theo bản năng.” Uông Lữ Thần nãy giờ được mọi người khen vẫn cảm thấy lâng lâng, nhưng tận tai nghe thấy Dạ Châu cảm thán khiến y như phóng tên lửa thẳng đến thiên đường, mặt đỏ tía tai. Y như có như không liếc chiếc gương chiếu hậu phía trước, nhìn rõ ràng khuôn mặt đen như đít nồi của Kyler.
Anh ta hẳn rất tức đi…
Không hiểu sao Uông Lữ Thần lại muốn cười, nếu là trước đây còn lâu y mới đào ra can đảm để thấy thoả mãn trước đau khổ của người khác. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi y cũng đã thay đổi rất nhiều, dần dần thoát khỏi sự tự ti, tài năng chân chính được mọi người công nhận, cứ như nữ thần May Mắn chưa từng chiếu cố y cho đến khi được Dạ Châu dẫn lối vậy. Thật không ngờ mới trước đây y còn tránh xa thế giới bao dưỡng minh tinh này, giờ mới thấy hóa ra cũng có chỗ tốt.
“Nghĩ gì đó? Mới khen được đôi câu đã thấy thoả mãn hư vinh rồi à?”
Dạ Châu ngả người dựa vào Uông Lữ Thần, thân thể mềm mại cùng hương bạc hà thoang thoảng phảng phất nơi đầu mũi y. Hoả nhiệt như lan toả toàn thân, đặc biệt tại những nơi mà hắn chạm vào. Như cảm nhận được thân thể cứng còng của đối phương, Dạ Châu nhếch mép cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lấy cổ đối phương.
“Đừng đắc ý quá sớm, ngươi còn một quãng đường dài phải đi. Đây là vai diễn quan trọng đầu tiên của ngươi, sẽ là tiền đề cho sự nghiệp của ngươi sau này. Nếu thất bại, ngươi sẽ làm xấu mặt ta, và điều đó không tốt chút nào, đúng không? Ta không muốn phá huỷ khuôn mặt đẹp thế này đâu.”
Ngón tay thanh mảnh vẽ một đường theo khuôn cằm của y, nhột nhột.
“V-Vâng, tôi sẽ không để ngài thất vọng.”
“Phì, thật dễ thương. Nhưng ngươi đã thể hiện xuất sắc đến vậy, kim chủ ta đây cũng nên thưởng cho ngươi nhỉ?”
Thịch!
Tim Uông Lữ Thần như trật một nhịp, hơi thở có chút gấp gáp.
“Ngài… Không cần đâu…”
“Sao lại không? Cũng không chỉ là vì ngươi a, ta cũng nhịn lâu rồi.” Dạ Châu liếm nhẹ vành tai, nhiệt khí phả vào tai Uông Lữ Thần khiến màu da dần ửng hồng. Tay của hắn hướng xuống hạ thân của Uông Lữ Thần vỗ vỗ, thấy nơi đó có dấu hiệu cứng rắn. “Đừng hưng phấn quá sớm thế chứ, đợi về nhà đã.”
Gợi lên được dục hoả của Uông Lữ Thần, Dạ Châu như chưa có chuyện gì xảy ra quay lại chỗ ngồi cũ của mình, thản nhiên ngắm cảnh phố phường. Uông Lữ Thần như oán niệm mà nhìn con người kia, cố gắng đè nén để bản thân không mất bình tĩnh. Y không ngờ Dạ Châu tối nay lại muốn y, y còn tưởng hắn không có hứng thú gì với mình.
Sợ sao? Có chứ, nhưng không thể nói là không hưng phấn. Y dù gì cũng là trai tơ mới hai mấy tuổi đầu, mùi tình ái còn chưa nếm qua lần nào, chỉ sợ làm Dạ Châu phải mất hứng.
Vì lo nghĩ quá nhiều mà Uông Lữ Thần ngồi khép nép hẳn, nhưng Dạ Châu chỉ liếc một tí rồi quay sang nói chuyện với hệ thống.
“Ngươi nói vật thể lạ là có ý gì?”
“Trừ nam chủ và kí chủ ra, những người khác đều do thế giới này tạo ra.” Tiểu Đinh Đang giải thích. “Vừa rồi lúc ngài sàm sỡ trai nhà lành, tui phát hiện khí tức của một sự hiện diện khác, nhưng chỉ loé lên vài giây rồi biến mất không tăm hơi. Một sự tồn tại ngoại lai đã xâm nhập thế giới này.”
“Chẳng lẽ có ai khác ngoài chúng ta ở đây sao? Chẳng lẽ là một kí chủ khác?”
“Không thể, hệ thống tui đây hoàn toàn khác bọn họ…” Tiểu Đinh Đang ngập ngừng, dù không có mặt mũi nhưng vẫn ẩn ẩn có cảm giác nó đang lo sợ. “Nói chung là, xác suất trùng thế giới chỉ có 0.00000001%, nhưng đối với hệ thống VIP như tui thì chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”
“Không thể xảy ra? Vậy ngươi giải thích vụ này như thế nào?”
“L-Là Virut! Đúng rồi, chính là nó!”
“Virut?”
“Đúng vậy, tui dù gì cũng có thể coi là máy móc, dù có là VIP cũng không thể tránh những sự tấn công của virut. Đây cũng là lần đầu tiên tui gặp phải virut đó!”
“Vậy phải diệt trừ nó sao? Nó có gây ảnh hưởng gì không?” Dạ Châu mặt đanh lại.
“Khí tức nó khá là mỏng manh, nghĩa là sức mạnh nó còn khá yếu, không thể gây hại cho chúng ta. Tuy nhiên, tốt nhất vẫn nên diệt trừ để tránh hiểm hoạ sau này. Nếu nó đủ mạnh, nó có thể phá huỷ thế giới này vĩnh viễn.”
“Cái gì? Nếu vậy, nam chủ…”
“Phải, tấn công nó cũng ảnh hưởng đến quá trình thu thập mảnh hồn của chúng ta.”
“Chúng ta phải làm gì? Hiện tại ngươi có phát hiện được gì không?”
“Tĩnh lặng đến đáng sợ. Có vẻ con virut đó biết tui phát hiện ra nó, ẩn mình mất rồi. Nhưng mà, tui thấy nó vào đúng cái lúc kí chủ dụ nam chủ lên giường, hẳn là nó bị kích thích bởi chuyện đó đi.”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là sự trùng hợp sao?” Dạ Châu sắc mặt trở nên khó coi, không ngờ lại có một con virut từ trên trời rớt xuống đe doạ đến mạng sống của nam chủ, thậm chí có thể cả hắn nữa.
“Nếu không phải trùng hợp thì sao? Con virut đó che giấu quá kĩ, tui không thể tìm ra được, chỉ biết nó khá gần…”
“Nếu việc làm của ta kích thích nó, vậy chẳng lẽ tốt nhất ta nên tiếp tục? Nếu để không ai biết chừng nào ngươi mới tìm ra nó chứ? Như ngươi nói đấy, dù nó còn yếu nhưng không sớm tiêu diệt thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Đúng thế, vậy nên tối nay kí chủ cứ hú hí với nam chủ đi, càng mãnh liệt càng tốt, con virut đó có thể sẽ tiếp tục lộ diện.” Tiểu Đinh Đang cười hắc hắc.
Dạ Châu mặt đỏ lên. “Ngươi còn liêm sỉ không? Không lo nghĩ cách tìm con virut đó đi còn ở đây ăn nói phè phỡn. Ta cũng có thể huỷ buổi tối nay mà.”
“Thì kí chủ nói kích thích nó còn gì, càng mãnh liệt nó càng mất khống chế. Đừng lo, nếu con virut đó xuất hiện, tui sẽ lập tức diệt trừ nó.”
“Ngươi chắc chứ? Một mình ngươi?”
“Nó bây giờ vẫn còn yếu, tui có thể tự tay tiêu diệt nó được.”
Dạ Châu nghi hoặc nhìn tiểu hệ thống, rồi lại lâm vào suy nghĩ. Virut để lộ bản thân vào lúc hắn đùa với nam chủ, chẳng lẽ nào…
“Ngươi bám theo người Kyler kia đi.”
“A!?”
“Ta thấy có khả năng là anh ta, nếu như vụ này không phải là trùng hợp.”
“Nhưng mà tui không thể xa kí chủ quá lâu được nha. Nếu tui đi xa lâu quá kí chủ sẽ mất đi sức lực đó. Mạng sống của kí chủ được kết nối với tui từ ngày hai ta lập khế ước rồi.”
“Vậy ư? Không sao, còn hơn là khoanh tay nhìn nó tự do tung hoành. Cứ theo dõi anh ta thật kĩ.”
Tiểu Đinh Đang như gật gật, bay vút đến bên cạnh Kyler. Dạ Châu mím môi, hắn không muốn trở thành kẻ đa nghi, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh. Dù gì trước đây hắn cũng phải đấu đá trong gia tộc dữ lắm mới công thành danh toại, nếu không cẩn thận thì hắn đã không phải Bạch Kết Dương.
———————————————————
Dạ Châu an an tĩnh tĩnh ngồi trên giường, cơ thể vẫn còn ửng hồng vì mới tắm xong. Uông Lữ Thần thì vẫn đang kì cọ thân thể thật kĩ để dâng mình lên miệng mèo, tiếng nước vang dội theo dòng suy nghĩ của Dạ Châu.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về chuyện virut, dù hệ thống trấn an hắn bao nhiêu thì tâm phòng bị cũng không bay biến một sớm một chiều được. Dạ Châu bỗng dưng bật cười, tối nay đáng lẽ hắn phải hưởng thụ cùng chồng hắn mới đúng, ấy vậy mà bị một con virut phá hoại tâm tình.
“Ngài Dạ Châu, tôi xong rồi ạ.”
Uông Lữ Thần dè dặt bước đến cạnh giường, áo ngủ trắng mềm để lộ khuôn ngực màu đồng chắc chắn của dân lao động. Hơi nước như có như không chảy theo đường cong của cơ bắp, Dạ Châu dõi theo nó cho đến khi nó khuất dạng sau lớp áo. Uông Lữ Thần bị Dạ Châu nhìn chằm chằm như vậy cả mặt đỏ gay, tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.
Không hề phòng bị, Uông Lữ Thần bị Dạ Châu kéo lên giường, đai áo bị giựt phăng ra, toàn bộ cơ thể bị phơi bày trước ánh mắt như lang như sói của Dạ Châu. Đôi tay trắng nõn nổi bần bật giữa khuôn ngực tối màu, như có như không vuốt ve từng thớ thịt rắn chắc của đối phương, chiếc lưỡi hồng nhạt liếm ướt đôi môi mềm mại. Bàn tay đó dần dần chuyển xuống dưới na căn đang dần cương cứng của y, nhịp nhịp vuốt ve. Uông Lữ Thần lần đầu tiếp nhận loại kích thích này suýt tí muốn bắn, hai tay nắm chặt lấy ga giường đến mức hai bắp tay nổi gân.
“Thả lỏng nào.”
Dạ Châu thích thú gặm nhấm tai của Uông Lữ Thần, ngồi hẳn lên đùi của của đối phương, hai chân như có như không cọ cọ. Năm ngón tay thon dài bao bọc na căn kia không ngừng vận động, trong phút chốc đã làm cho nó đứng thẳng dậy. Dạ Châu không khỏi huýt sáo cảm thán, nam chủ quả nhiên chưa bao giờ khiến hắn thất vọng về vấn đề kích thước cả.
Nếu như hệ thống ở đây chắc chắn sẽ phải cảm thán: Hàng này là ai? Dụ thụ này từ đâu chui ra? Tổng tài tinh anh đêm đêm ôm mỹ nhân đi đâu mất rồi? (ಠ_ಠ)
Bạch Kết Dương: Xin lỗi chú, con người luôn thích ứng để đối phó với hoàn cảnh. Dương đây đã không còn là Dương của ngày hôm qua. (ᇴ‿ฺᇴ)
“Haha, thoải mái đi. Dù gì đây cũng là lần đầu của ngươi, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Đêm nay ông sẽ tận hứng với chồng ông, kích thích chết mày!
“Sao? Thoải mái chứ?”
“Ưm~ Vâng…”
Uông Lữ Thần thở hồng hộc, cả người run lên vì hưng phấn. Quả nhiên y vẫn còn là một xử nam chưa biết mùi đời, với một tay già dặn như Dạ Châu chẳng mấy chốc đã khiến hạ thân y cứng ngắc. Tuy nhiên, nghĩ đến việc Dạ Châu đã làm thế với nhiều người, trong lòng y có chút tư vị chua chua.
“Ta sẽ làm ngươi sung sướng hơn nữa.” Dạ Châu cúi người xuống. “Nên nhớ, ta còn chưa phục vụ ai tận tình đến thế này đâu.”
Thực sự là như vậy. Trải qua mấy thế giới, ân ái với nhau cả trăm lần nhưng số lần hắn chủ động phục vụ người kia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chủ yếu vì người kia quá bá đạo, cực kì thích chủ động ở trên giường, còn hắn dần dà bị y điều giáo đến độ chỉ thích nằm hưởng thụ. Nhưng ở thế giới này, nam chủ chân chân chính chính là một thằng đàn ông trong sáng, nên hắn cũng không ngại trở thành kẻ chủ động vì y.
Nghĩ vậy, hắn nắm nghiệt căn nóng hổi kia trên tay, đưa lưỡi liếm lộng. Cự vật trong tay vì đầu lưỡi của hắn trêu đùa mà nóng hầm hập, cứng và to đến độ tay hắn không vòng hết được. Dạ Châu đánh bạo há to miệng, bắt đầu từ đỉnh bao quy đầu mà thử ngậm cự căn thô bự này. Quả nhiên, miệng hắn quá nhỏ, không thể tiếng đến quá sâu, cố gắng hết mức mà vẫn còn thừa một khúc nhỏ. Hắn bắt đầu đưa đẩy miệng, đỉnh quy đầu lớn cọ đến cổ họng khiến nước mắt sinh lý xuất hiện.
“A!”
Uông Lữ Thần không kiềm được mà kêu lên một tiếng, tròng mắt thẹn thùng ban đầu dần sẫm lại bởi sắc dục. Từ góc độ này nhìn xuống, khung cảnh thực sự quá đẹp khiến y không dứt mắt được. Mái tóc đen dài kiều diễm đều xõa ra, cọ lên da đùi khiến y ngứa ngáy khó nhịn. Chủ nhân của nó thì ngậm lấy dương v*t của y, có vẻ vì nó quá lớn khiến người nọ có chút khó khăn để hoàn toàn tiếp nhận. Khuôn mặt xinh đẹp kia cũng vì thế mà ửng đỏ, khóe mắt dần trở nên ướt ớt, tạo nên một cảnh tuyệt sắc sinh hương mà y chưa từng có diễm phúc để trải nghiệm.
Dạ Châu quả nhiên là sinh vật đẹp nhất mà y từng gặp.
“ƯM!”
Một bàn tay to lớn vòng ra sau đầu hắn, nhấn xuống. Đỉnh cự vật đâm thẳng vào cuống họng, nước miếng từ khóe miệng trào ra. Uông Lữ Thần giật mình thức tỉnh khỏi cơn u mê, vội vàng lùi lại nhìn Dạ Châu ho khan. Ngay lúc cự căn rời khuôn miệng ấm áp kia, chất lỏng bạch trọc liền bắn ra, dính cả lên mặt Dạ Châu.
“Xin lỗi, xin lỗi… Ngài có sao không?” Y bắt đầu luống cuống, chỉ thấy Dạ Châu ho xong thì trèo lên người y ngồi, áo ngủ hoàn toàn được cởi bỏ. Cơ thể thon thả hiện ngay trước mắt, cùng với đó là hai nụ anh đào đáng yêu được phô bày. Hầu kết Uông Lữ Thần run rẩy, cảnh sắc trước mắt khiến cổ họng y như khát khô, đôi mắt phượng hoặc tâm mị chúng kia như tỏa sáng với thân ảnh của y ở trong đó. Một cỗ nhiệt hỏa hừng hực cuộn trào trong tâm khảm, nghiệt căn kia lại cứng cáp lên, cọ lên khe mông mềm mại của Dạ Châu.
“Chà, hưng phấn nhanh ghê, trai trẻ có khác. Ta còn nghĩ ngươi là cừu non dễ nặn, ai dè rơi vào biển dục cũng thô bạo phết nhỉ?” Dạ Châu cười hì hì, dùng mông đùa nghịch với hạ thân trướng căng của Uông Lữ Thần. Xem ra dù y trước giờ có ra sao, khi lên giường bản chất cũng chẳng có gì thay đổi. “Bất quá không sao cả, ta thích được đối xử thô bạo thế đấy. Giờ đến lượt ngươi phục vụ cho ta đấy.”
“Ừm… Tôi không biết làm sao…” Uông Lữ Thần bị nói đến lại thấy bối rối. “Không phải cần bôi trơn hay bao cao su sao?”
“Ta tự bôi trơn sẵn rồi, ta không thích sử dụng bao cao su.” Dạ Châu nhíu mày. “Loay hoay nhập nhằng gì thế, nếu ngươi không có gan thì thôi, tối nay ngươi đi về đi!”
Thấy Dạ Châu muốn bỏ đi, tâm can Uông Lữ Thần như muốn gào thét. Hai tay liền hấp tấp ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương, chuẩn xác nhấn xuống trướng bổng thô to kia. Ngay lập tức hạ thân được bao bọc bởi một nơi mềm mại và ấm nóng, khoái cảm mãnh liệt đánh mạnh vào não bộ khiến đầu óc của Uông Lữ Thần trở nên trống rỗng. Lý trí nhanh chóng bị thay thế bằng dục vọng nguyên thủy mạnh liệt, ý nghĩ duy nhất của y hiện tại là thô bạo “làm” Dạ Châu, để xem con người kiêu ngạo ngày thường ở dưới thân y vô lực khóc lóc như thế nào.
Dạ Châu bị tập kích bất ngờ như vậy không tránh khỏi rên lên một tiếng, càng động viên hành động của Uông Lữ Thần. Uông Lữ Thần tự giác đem tay Dạ Châu vòng qua cổ mình, hai tay bóp lấy hai cánh mông bóng bẩy mà nhấn mạnh xuống, thỏa mãn mà nghe tiếng rên rỉ du dương bên tai. Vì của Uông Lữ Thần rất lớn, chỉ một lần đẩy đã chạm đến tuyến tiền liệt của hắn, đã vậy đối phương còn hung hăng trùng kích nơi ấy như một con dã thú đến mùa động dục, dữ dội đến mức hắn không kịp thở.
“Ngươi… Ah~”
Đôi môi hoàn toàn bị người nọ chiếm cứ,đầu lưỡi giao triền khiến Dạ Châu cả người nhuyễn đi, mặc cho đối phương hung hăng thi bạo. Uông Lữ Thần như cảm nhận được tuyên bố bại trận của con mồi, lòng hư vinh như được thổi bùng lên, nụ hôn càng thêm bừa bãi kịch liệt như muốn hút toàn bộ khóa dịch của đối phương. Hai người quấn lấy nhau chừng nửa tiếng thì cùng nhau bắn ra, d*m thủy đặc sánh lấp đầy hậu huyệt mê người kia. Dạ Châu nhũn người ngã trên giường, giữa hai chân chảy ra thứ mà ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó, toàn thân oánh lên màu hồng nhạt tạo nên khung cảnh dâm mỹ khôn tả.
Và nó là do y tạo ra.
“Quả nhiên… Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà… Ngươi có chắc mình là xử nam không thế, những kẻ trước đây… cũng không thể sánh bằng…”
Quả nhiên, ếch chết tại miệng!
Nhưng đã quá muộn, Dạ Châu hối chưa kịp thì bị kéo lại, cơ thể hoàn toàn bị lấp kín bởi Uông Lữ Thần, hậu huyệt lại bị khối thiết kia đỉnh nhập trùng kích không khoan nhượng. Uông Lữ Thần lung tung tạo ra dấu hôn khắp khuôn ngực của Dạ Châu, gặm cắn hai khỏa anh đào kia đến sưng tấy lên. Y thỉnh thoảng lại gầm lên một tiếng, những đường gân hiện rõ trên bắp tay đủ thể hiện y đang mạnh bạo đến nhường nào.
Y biết rõ Dạ Châu đã có nhiều tiểu tình nhân trước y, và y cũng không có quyền trách móc hắn về điều đó. Tuy nhiên, cơn ghen ghét vẫn không tài nào đè nén được, y không muốn Dạ Châu nhắc gì về người cũ, cũng như không muốn hắn nhìn ai ngoài y. Dục vọng chiếm hữu này kì lạ thay lại không khiến y ngạc nhiên, trái lại có cảm giác nó chính là bản chất chân chính của y, chỉ khi gặp được Dạ Châu mới được kích phát. Đối phương tựa như đóa anh túc ngọt ngào nhưng nguy hiểm vô cùng, nhưng Uông Lữ Thần như kẻ nghiện mà si mê đóa hoa yêu kiều ấy, chỉ muốn giữ lấy nó cho riêng mình.
Như lúc này đây, chỉ mình y được chứng kiến Dạ Châu thần hồn điên đảo như vậy, sẽ không để kẻ khác thấy được.
Uông Lữ Thần vuốt ve khóe mắt ướt đẫm của Dạ Châu, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại như một lời nguyền bất tử.
Nhìn tôi đi.
Nhìn tôi đi.
Tôi thực si mê ngài.
Chỉ cần nhìn mỗi tôi thôi, không cần để ý đến kẻ khác.
Đôi mắt của ngài, cũng chỉ nên thuộc về tôi.
———————————————————
Trong lúc đó, tại phòng của Kyler…
“Tại sao chúng ta không thể giết quách con hệ thống lằng nhằng kia?”
“Nếu nó chết, Bạch Kết Dương cũng đi bán muối, ngươi sẽ không thể thấy hắn nữa. Ngươi muốn vậy sao?”
Uỷ Đằng như muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể để lộ ra mặt. Gã không thấy hệ thống ấy, chỉ có nguồn sáng có thể, và có vẻ nó vẫn đang lượn lờ bên cạnh. Gã thực sự ghét việc mình bị giám sát bởi ai đó.
“Còn nhăn, lỗi tại ai hả? Đã nói rồi, càng mạnh ta càng dễ bị phát hiện, ngươi vừa rồi bộc phát khiến chúng ta suýt bị lộ, kiềm nén bản thân cho tốt vào.”
“Ta có thể bình tĩnh đến nhường này là giỏi lắm rồi. Ngươi biết hiện giờ tên chết tiệt kia đang âu yếm với anh Dương của ta đúng không? Ta thật muốn biến y thành nhân côn mà!”
“Ta biết, nhưng chúng ta không thể hành sự lộ liễu. Tên Dương kia thật không ngờ đem hệ thống theo dõi chúng ta, bây giờ chỉ biết án binh bất động thôi. Ráng nhịn, kết thúc thế giới này năng lượng của ta sẽ được hoàn thiện hơn, ta có thể kiếm một thân phận dễ hành động hơn.”
“Khốn kiếp.”
Uỷ Đằng thật muốn bùng cháy, nhưng mặt lạnh vẫn phải duy trì. Trời biết gã muốn thiên đao vạn quả tên nam chủ kia đến nhường nào, nay lại bị nghi ngờ nên phải dằn lòng. Không biết nên vui hay buồn vì người yêu (T/g: Ai là người yêu mi!?) quá bén đây?