Thứ chất lỏng ấm nóng kia bắn lên mặt Dạ Phỉ, nhuốm đỏ bờ má xinh đẹp của cô. Cô đưa tay lên sờ, cả thân thể run rẩy ngã khuỵu xuống đất trong ngỡ ngàng.
Cô vừa bắn chết người.
“Á á á á!”
“Chúa ơi!”
“Không thể nào! Đó là súng thật!”
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra!?”
“Nhanh, gọi cấp cứu ngay lập tức!”
Những thanh âm hỗn loạn xung quanh không hề đả động đến Dạ Châu, tựa hồ trên thế giới chỉ còn mỗi hắn và Uông Lữ Thần vậy. Hắn thẫn thờ quỳ xuống bên Uông Lữ Thần, hơi thở của người kia rất yếu, từng hơi như cố giành giựt lấy sự sống. Dạ Châu thống khổ nhìn lồng ngực đẫm máu của người thương. Hắn trước giờ luôn nghĩ nam chủ là một sự tồn tại cường đại, không có gì có thể đả thương y được, nhưng giờ hắn đã nhận ra bản thân quá ngây thơ rồi.
Một người quan trọng nữa lại chết trước mặt hắn…
“Uông Lữ Thần…” Dạ Châu như bừng tỉnh, khóe mắt đỏ au hòa với giọng nói nức nở khiến tim Uông Lữ Thần đau nhói. Hắn xé luôn chiếc váy của mình, buộc nó quanh vết thương của Uông Lữ Thần với mong muốn y sẽ chịu được cho đến khi xe cứu thương chạy đến. “Ngươi sẽ sống mà, không được ngủ! Không phải ngươi cường đại lắm sao? Ngươi không thể chết vì viên đạn cỏn con này được.”
“Kí chủ, không ổn rồi. Mảnh linh hồn của thế giới này đang biến mất dần. Nam chủ…”
“Ngươi câm miệng! Ngươi không thể làm gì giúp y được ư? Không có thuốc gì chữa được ư? Thuốc cứu chữa ở thế giới trước đâu?”
“Không có, tôi rất tiếc. Nó chỉ có thể chữa ngoài da mà thôi. Tổn thương của nam chủ lại ở sâu bên trong và còn rất nặng nữa.” Tiểu Đinh Đang cũng gấp, nó cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Những người xung quanh muốn kéo Dạ Châu ra khỏi Uông Lữ Thần nhưng không ai dám tiến lại gần. Dù hắn chưa từng nói một câu với họ nhưng họ biết, muốn chia cách hắn với Uông Lữ Thần là một việc làm ngu xuẩn. Hiện tại họ chỉ cầu mong xe cứu thương đến sớm mà thôi, vì cảnh quay hôm nay quá dễ dàng nên họ không chuẩn bị hộp cứu thương.
Dạ Châu ôm lấy Uông Lữ Thần nằm xuống, đầu y dựa lên đầu gối của hắn.
Hắn thực sự không muốn, hắn không chịu được cảnh một người quan trọng nữa rời bỏ hắn mà đi!
Trước đây, người mà hắn yêu thương nhất chính là mẹ, nhưng bà bị chèn ép bởi gia tộc kia mà lâm bệnh nặng, đã rời khỏi hắn.
Bây giờ, nam chủ là kẻ duy nhất len lỏi vào được tim hắn, mà y lại đang hấp hối ngay trước mặt mà hắn không biết phải làm gì ngoại trừ cố gắng cầm máu cho y.
Cảm giác vô lực này… Hắn không muốn trải nghiệm thêm một lần.
Tách…
Tách…
Uông Lữ Thần trợn mắt kinh ngạc, thoạt nhìn như đang tỉnh lại từ cơn mê mang. Nét tự tin yêu nghiệt trên gương mặt Dạ Châu không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt nức nở đớn đau vô cùng của đối phương. Những giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống gương mặt y như muốn đốt cháy làn da, khiến y còn thấy đau đớn hơn là viên đạn quái ác đang ở trong cơ thể mình. Lúc đó, khi đứng trước đầu súng, y đã có cảm giác chẳng lành. Khi tiếng nổ súng vang lên, y trong tích tắc ấy đã cố tránh đi, súng tấn công không trúng yếu điểm trong cơ thể. Nhưng y nhanh chóng nhận ra loại đạn bắn ra không giống bình thường, khi tiến vào cơ thể y có thể cảm nhận đầu đạn nổ tung thành trăm mảnh nhỏ len lỏi vào máu thịt của y.
Y biết, dù xe cứu thương có đến, y cũng không thể sống sót được.
Một viên đạn cực kỳ nguy hiểm đã bị chính phủ nhiều nước cấm sử dụng lại là lưỡi hái tử thần của y lúc này.
Uông Lữ Thần không cam tâm, y còn quá nhiều kế hoạch muốn thực hiện. Y đã thành công dụ lão cha tự nhiên nhận mặt kia đồng ý cho y tiếp quản một phần công ty của lão, từ đó làm bàn đạp để tạo dựng thế lực của riêng mình, để bản thân đủ mạnh đem Dạ Châu dưới cánh tay mình.
Y cũng muốn hoàn thành giấc mơ ảnh đế của mình, y đã hứa với Dạ Châu rồi.
Dạ Châu…
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Dạ Châu, cẩn thận đến mức như thể y đang đối đãi với trân bảo. “Đừng khóc, ngài Dạ Châu…”
Bỗng nhiên, trong đầu y như có cái gì đó được mở khóa, một loạt ký ức xa lạ ập vào trong não bộ.
Đôi đồng tử tối màu của y xuất hiện tia lóe sáng liên tục tựa hồ như đang tiếp nhận một đoạn dữ liệu khổng lồ, trông quỷ dị vô cùng.
Dạ Châu nhận ra sự bất thường này, hắn cảm nhận được cơ thể của người trong lòng run bần bật không kiểm soát.
“Uông Lữ Thần, anh sao vậy?” Dạ Châu bối rối khi thấy tay mình bị y giữ chặt, tựa hồ như muốn bóp nát xương của hắn. Vô cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn cố nhịn, Uông Lữ Thần so với hắn còn đau hơn gấp vạn. Ngay bên cạnh hắn, Tiểu Đinh Đang lơ lửng giữa không trung cũng run rẩy kịch liệt, cục bông gòn nó lóe sáng rực rỡ.
“Chuyện gì… đang xảy ra?”
So với một Dạ Châu đang bối rối, một kẻ đứng trong bóng tối nhìn thấy tất cả, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn độc.
Cuối cùng, Uông Lữ Thần trở lại bình thường khiến cho Dạ Châu vui mừng khôn xiết.
“Dương…”
“Anh… vừa nói cái gì?” Dạ Châu như đứng hình, giờ đến lượt hắn run rẩy. Uông Lữ Thần nhấc mắt lên nhìn hắn, ánh mắt khác lạ của đối phương như đình chỉ hô hấp của hắn.
Đó là một đôi mắt xanh lam sáng ngời như thấu triệt vạn vật, mang theo vẻ đẹp nhiếp hồn mà hắn không thể miêu tả bằng lời. Đôi mắt hữu lực đầy mạnh mẽ ấy khóa chặt lấy thân ảnh của hắn, dịu dàng và yêu thương cuồn cuộn như sóng trào muốn nhấn chìm hắn vào biển lam đẹp đẽ ấy.
Lúc này đây, người này nhìn hắn như thấy cả thế giới.
“Anh… Không thể nào…”
Hắn có dự cảm mãnh liệt, người này chính là nam chủ chân chính, là linh hồn mà hắn cần chắp vá để hoàn thiện kia.
Là nam nhân mà hắn yêu.
“Dương, đừng khóc nữa. Em khóc tôi đau lắm.” Nam chủ cười khổ. “Nghe tôi nói, thân thể của tôi ở thế giới này chắc chắn sẽ chết, và rất tiếc mảnh linh hồn của tôi ở thế giới này cũng không thể hoàn thiện. Vất vả cho em rồi, thực xin lỗi.”
“Không, không có gì phải xin lỗi cả.” Bạch Kết Dương hốt hoảng ôm lấy nam nhân kia, tham luyến đôi mắt mê hoặc kia. “Em… cuối cùng cũng gặp được anh.”
Bạch Kết Dương ngoác miệng cười như đứa trẻ, những giọt nước mắt mừng rỡ thấm ướt đôi má khiến nam chủ không thể dời mắt được.
“Tôi cũng thế. Dương à, phần hồn mà em thu thập được cho đến giờ sẽ duy trì thế giới này nhiều nhất là nửa tiếng nữa thôi, lúc đó em sẽ phải rời khỏi đây. Đến nước này, em nên biết ngoài chúng ta ra còn có một sự hiện diện khác, và kẻ đó muốn giết tôi. Tôi rơi vào trường hợp này cũng do gã hại.”
“Là ai? Nói em nghe.”
“Tôi không thể nói hết được, thân thể đã chết rồi, tôi sẽ nhanh chóng bị đẩy sang thế giới khác, ký ức tất nhiên cũng sẽ biến mất. Vì vậy, đừng lo lắng cho cơ thể này nữa. Tuy nhiên, tôi đã chuyển thông tin sang cho Tiểu Đinh Đang rồi, nó sẽ nói rõ ràng cho em khi em rời khỏi thế giới này.”
Hóa ra là lí do Tiểu Đinh Đang quái lạ vậy, ra nam chủ chính là chủ nhân của nó.
“Xin lỗi Dương, là ta vô dụng, phải để em bôn ba như vậy.”
Nam chủ chống người lên ôm chầm lấy Bạch Kết Dương, lực độ như muốn khảm hắn vào cơ thể, lưu luyến không muốn rời. Bạch Kết Dương cảm động ôm lại y, đáp trả không thua kém gì y. Tại nơi hắn không nhìn thấy được, đôi mắt màu lam kia như lưỡi băng tàn nhẫn xé gió đến thân ảnh núp mình trong bóng tối kia, sát tâm thể hiện rõ ràng trên lớp băng ấy. Đối phương nhận được ánh mắt đó, nụ cười khẩy biến mất, thay vào đó là mồ hôi lạnh túa ra như tắm, áp ực từ y như đá tảng chèn ép gã.
Gã nghiến răng, trong lòng không cam tâm. Một kẻ ngu đần bị gã hại chết thì có quyền gì lên mặt vậy chứ?
Tuy nhiên, gã cũng thầm mắng bản thân, vậy mà bị y dọa đến đứng không vững.
“Dương, em hãy cẩn thận. Bóng ma từ quá khứ của em đã bám theo em đến tận đây.” Nam chủ thỏ thẻ, thanh âm chỉ để hắn nghe được. “Em không biết tôi muốn hồi phục đến thế nào đâu. Trước đây mục đích của tôi, nói thật là, có phần muốn lợi dụng em để lấy lại hình thể nguyên bản của mình. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn có đủ sức mạnh để bảo vệ em khỏi bàn tay dơ bẩn của gã, hay bất cứ kẻ nào dám hãm hại em. Em đã trở nên quá quan trọng với tôi rồi.”
Bạch Kết Dương hít một hơi dài, hai tay níu chặt áo của nam chủ. “Em hiểu. Nhưng mà, ai đuổi em cơ?”
“Em sẽ biết ngay lập tức, vì gã sẽ tìm đến em.” Nam chủ hai tay nâng mặt hắn, cười dịu dàng. “Làm ơn hứa với tôi, luôn đề cao cảnh giác, giữ an toàn cho chính mình, đừng để bản thân bị gã bắt được.”
Dù hắn vẫn còn hàng vạn câu hỏi, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu.
Đôi mắt nam chủ lóe ý cười, tràn ngập sủng nịnh như muốn tan chảy hắn. Một nụ hôn đầy trân trọng chạm lên môi hắn, mang theo chút cảm giác xót xa.
“Anh… là ai? Tên anh… là gì?”
“Aksar.”
Đó là câu nói cuối cùng của nam chủ trước khi thân thể y hoàn toàn ngã xuống.
———————————————————
“Aksar… Là Aksar…”
Bạch Kết Dương ôm lấy thân thể của Uông Lữ Thần, hôn lên trán y rồi đặt y yên vị trên mặt đất. Những sự việc xảy ra vừa nãy không ai khác thấy được, họ chỉ thấy hắn đang đau khổ ôm chầm Uông Lữ Thần mà thôi. Dù gì thế giới này cũng sẽ sớm tan biến, hắn không cần phải bận tâm nữa.
Xem ra hắn đã quá ngu ngốc rồi mới để con virus kia lộng hành như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết nó chính là nguyên nhân giết chết Aksar ở thế giới này, và cũng là thủ phạm tổn hại linh hồn của Aksar. Rồi còn bóng ma từ quá khứ của hắn nữa, là kẻ nào mới được?
Hắn nhìn xung quanh, mọi con người ở đây dần dần trở nên bất động và mờ đi, xem ra thế giới này sắp sụp đổ rồi. Hắn vừa đứng lên thì một cơ thể khác áp lên lưng hắn, ôm lấy hắn vào lòng.
Bạch Kết Dương nghiến răng, quả nhiên là hắn sơ suất đến nực cười.
Hắn muốn giãy ra, nhưng lại kinh ngạc trước khí lực lớn của đối phương. Lúc này, người kia cúi đầu xuống dụi dụi lên cần cổ hắn, đầu lưỡi liếm lên đôi tai mẫn cảm.
“Ngươi!” Thật to gan!
“Nhớ em không, anh Dương?”
Hắn có thể nghe rõ sự điên dại và bỡn cợt trong câu hỏi của đối phương, quen thuộc đến khó tin.
Hô hấp của Bạch Kết Dương như đình chỉ. Tay hắn ngay lập tức ôm chặt cánh tay người nọ, quẹt chân gã rồi quật mạnh đối phương xuống đất, bản thân thì ngồi đè lên gã, tặng cho đối phương một đấm mang theo tất cả sức lực mà hắn có được.
Sao hắn có thể quên được kẻ này chứ?
Gã chính là tên biến thái tâm thần, là kẻ bám đuôi không từ thủ đoạn quấy nhiễu cuộc sống hắn, là kẻ đã giết chết hắn!
“Ủy Đằng! Tên khốn kiếp!”
“Anh vẫn nhớ em, thật hạnh phúc!” Khuôn mặt đẹp trai của Kyler đỏ rần một bên má, nhưng gã lại chẳng thấy đau gì cả. Thay vào đó, gã mê luyến ngắm nhìn khuôn mặt tức giận và kinh tởm của đối phương, tim đập bang bang trong lồng ngực. “Anh Dương, kể cả khi tức giận anh vẫn quyến rũ như thế. Đây là lần đầu tiên chúng ta thân mật như thế này qua mấy thế giới đấy, em vui quá.”
Đối phương dường như không sợ châm dầu vào lửa mà hai tay bấu chặt vào cặp đùi trắng nõn của Bạch Kết Dương, dùng hạ thân cọ cọ với da của hắn, đem đến một trận da gà. Bạch Kết Dương phẫn nộ rút con dao găm mà hắn luôn mang bên đâm thẳng xuống giữa ngực gã, không chút khoan nhượng.
“Mau nói, làm sao ngươi có thể theo ta được đến đây!? Ngươi có liên quan gì đến kẻ đã giết Aksar không?”
“Aksar. À, là tên của thằng khốn kia nhỉ?”
“Ngươi câm mồm, mau trả lời!”
Bạch Kết Dương không kiềm nén được cơn tức giận của mình, tên này không chỉ giết hắn mà còn muốn hại cả nam nhân của hắn nữa, không thể tha thứ được. Hắn biết khi thế giới này triệt để sụp đổ tên này cũng sẽ theo đó mà trốn thoát, nên lưỡi dao hắn đâm xuống càng thêm tàn nhẫn.
“Đau quá đó, anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thôi dù gì chúng ta cũng sắp chia tay nhau, em cũng nên nói cho anh biết vài chuyện nhỉ.”
Ủy Đằng cười gằn, hai cánh tay bị đâm nát vẫn ương bướng bám lấy Bạch Kết Dương. “Anh có hệ thống, dĩ nhiên em cũng có thể có, và hệ thống này của em giống em ở chỗ muốn giết tên nam chủ kia. Nguyên nhân là gì, em cũng không biết đâu nha, nó có chịu nói em biết đâu. Nhưng mà em cũng chẳng quan tâm làm gì, miễn sao em đạt được mục đích của cùng của mình. Tên nam chủ kia dám chạm vào anh, em ghen tị muốn chết, nên cho y thăng thiên là khát vọng của em.”
“Tên điên, ta nhất định sẽ bảo vệ anh ấy.”
“Anh ấy ư? Thân mật quá nhỉ?” Đôi mắt Ủy Đằng tối sầm lại, âm u như bóng tối địa phủ. Gã vươn mình, thô bạo kéo mái tóc dài của Bạch Kết Dương xuống, đem đối phương lên mặt đất mà ngấu nghiến hôn. Cảm giác nắm quyền chủ động quá tuyệt vời khiến Ủy Đằng càng thêm tham lam, liếm mút như muốn một ngụm nuốt Bạch Kết Dương vào bụng, đầu lưỡi mạo hiểm khuất đảo khoang miệng của hắn.
Bạch Kết Dương không kịp trở tay, bị kẻ mà mình căm ghét liếm mút càng thấy ghê tởm hơn, con dao găm một lần nữa đâm vào tim gã từ sau lưng. Thế nhưng, đối phương không hề thả lỏng lực độ ôm hắn, vừa hôn vừa dùng hay tay bóp cổ hắn.
“Điên rồi, ngươi điên rồi…”
“Phải, em điên rồi.” Máu ào ạt chảy ra từ miệng Ủy Đằng, nhưng đôi mắt điên cuồng kia như dao găm vào tâm trí Bạch Kết Dương. (T/g: Tưởng tượng mắt của mấy bé yandere khi lên cơn ấy)
“Muốn yêu anh mà anh không cho, anh thật là tàn nhẫn đó.” Gã cười hì hì, tay bóp chặt cần cổ thanh mảnh kia.
“Đã thế thì em đổi ý vậy, em sẽ không ngu ngốc mà chạy đi thổ lộ với anh nữa. Sao chúng ta không chơi một trò chơi đi? Anh cứ tiếp tục cố hết sức mà bảo vệ y, còn em sẽ tìm cách giết chết y, xem thử ai trong chúng ta sẽ chiến thắng. Thú vị đúng không, em thật cao hứng khi được làm đối thủ của anh đấy. Và tất nhiên, nếu có cơ hội được thân mật với anh em cũng sẽ không bỏ qua đâu đó.” Ủy Đằng cúi người liếm bên má của Bạch Kết Dương.
“Nếu anh không thuộc về em thì đừng hòng kiếm được hạnh phúc bên kẻ khác. Nên nhớ, em ở các thế giới sau sẽ không dễ phát hiện như vậy đâu.”
“Ta sẽ ghi nhớ.” Bạch Kết Dương khó khăn nhếch miệng cười, đôi mắt phượng mang đầy khiêu khích làm tăng lên tham vọng muốn phá hủy hắn hoàn toàn trong Ủy Đằng.
“Haha, quả nhiên em yêu anh là đúng đắn ha~”
Vừa dứt lời, thế giới xung quanh sụp đổ hoàn toàn, thân ảnh hai người mờ dần rồi biến mất vô tung vô ảnh.