Cát Lĩnh Nam đưa mắt nhìn phía trước, Trang Thu Vũ vẫn luôn chăm chăm ánh nhìn về phía Thẩm Bất Phàm. Y siết nắm tay, từ sau khi đến Cao Sơn làm khách y vẫn luôn tìm tới Trang Thu Vũ để bắt chuyện, nhưng mà hắn ngoại trừ im lặng không nói ra còn có thái độ cự tuyệt. Cát Lĩnh Nam tức giận trong lòng cũng không biết nói cùng ai, ở Cao Sơn y chẳng qua chỉ là một kẻ đã hóa yêu người người chán ghét, chỉ có Văn Minh Ngọc là không có tỏ vẻ khinh khi. Nhưng y mong hơn cả là Trang Thu Vũ có thể chịu hòa hoãn với y một chút là đã rất tốt rồi.
Hôm nay là Lễ Trạch Kiếm năm năm mới tổ chức một lần, Trang Thu Vũ vừa hay đến tuổi chọn kiếm, hắn muốn đi, cho nên Cát Lĩnh Nam cũng không ngần ngại mà muốn đi theo. Lễ Trạch Kiếm này bất kể là nhân tiên yêu ma đều có thể đến, y cũng sẽ không bị ai ngánv đường.
Y lại nhìn Trang Thu Vũ thêm một chút, nếu hắn muốn lấy bất kỳ một thanh kiếm nào y cũng sẽ dốc sức mà giúp đỡ.
- Muốn vào nhất hạ tầng thì phải đánh bại ta!
Bỗng nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một linh thú thân hình cao lớn hơn cả hai nam nhân trưởng thành. Trang Thu Vũ ngay lập tức đứng chắn lên phía trước Thẩm Bất Phàm vừa hai đụng độ với Văn Minh Ngọc, loại tình huống mắt to trừng mắt nhỏ như vậy chỉ để tranh giành Thẩm Bất Phàm làm cho Cát Lĩnh Nam càng thêm chướng mắt.
Linh thú gầm gừ chạy tới, thân hình nó thô kệch, chân lại cao liền không cẩn thận mà té ngã xuống đất “uỳnh” một tiếng chẳng khác nào động đất.
- Ha ha, con rùa này cũng quá ngu ngốc!
Lý Tư Mẫn cười ha ha tiến lên phía trước, linh thú hạ tầng thứ nhất thực lực yếu kém chỉ bị nàng chưởng một cái liền núp luôn trong mai rùa của nó, nằm thành một đống trên đất. Thẩm Bất Phàm cười ha ha làm cho Trang Thu Vũ cũng không nhịn được mà nhếch lên khóe môi. Tất cả những cảnh tượng này đều được Cát Lĩnh Nam nhìn thấy rõ ràng, chỉ có Thẩm Bất Phàm mới có thể làm cho Trang Thu Vũ cười lên vui vẻ.
Đám người Cát Lĩnh Nam đi thẳng một đường đánh tới, rất nhanh đã qua được ba tầng hạ. Những tầng ngoài rìa đều chỉ có linh thú và quái cấp thấp, nhưng ba tầng trung còn có cả cơ quan. Muốn qua được từng tầng vô cùng khó khăn. Bọn họ cứ vậy điên đảo đánh tới chưa đầy một canh giờ đã đến được nhất trung tầng.
Đi thêm một đoạn trước mắt lại là ngõ cụt.
- Có cơ quan để mở ra lối đi.
Nói là cơ quan nhưng lại không có gì nguy hiểm, Thẩm Bất Phàm chỉ vô tình động chạm một chút đã đem Tần Lệ Dung đem đi nơi khác.
- Thu Vũ, cẩn thận!
Cũng là Thẩm Bất Phàm đáng chết kia khi không lại động vào cơ quan làm cho dơi trong động bay ra toán loạn. Y rút kiếm chém tới, nếu không phải Thẩm Bất Phàm kia là tình nhân của Văn Minh Ngọc thì không biết y đã chém chết hắn bao nhiêu lần rồi.
- Chuyện gì vậy, đám dơi này là sao?
Trang Thu Vũ cũng rút kiếm ra chém, vừa rồi khi đám dơi này xuất hiện Cát Lĩnh Nam đã vội vàng ôm lấy hắn, cuối cùng áp sát hắn vào trong tường. Hắn cả đời chưa bao giờ cần đến người nào bảo vệ, hơn nữa hắn là muốn lao ra chắn cho Thẩm Bất Phàm vậy mà Cát Lĩnh Nam lại ra tay trước. Trang Thu Vũ trừng mắt muốn đẩy Cát Lĩnh Nam ra thì đột ngột sau lưng hắn hiện ra một thông đạo, đem hắn cùng y hút vào luôn.
Cho đến khi bình tĩnh lại thì Trang Thu Vũ đã nằm ngửa ra đất, bên trên là Cát Lĩnh Nam hai tay áp hai bên đầu hắn cố định hắn lại.
- Cút xuống!
Nhưng mà Cát Lĩnh Nam giống như không nghe thấy, y vẫn như vậy không có động đậy. Trong động tối chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu làm cho Trang Thu Vũ cũng không nhìn rõ người áp trên thân mình đang bày ra biểu cảm gì.
- Cát Lĩnh Nam!
- Nằm yên đi.
Giọng điệu của Cát Lĩnh Nam lúc này so với bình thường có phần áp chế, giống như đang nhẫn nhịn thứ gì đó. Nhưng mà Trang Thu Vũ để tâm sao, hắn chính là muốn thoát ra, hắn hai tay đẩy vai Cát Lĩnh Nam, chân hắn giơ lên tìm lực thì đột nhiên động phải thứ gì đó… thật cứng.
Cát Lĩnh Nam cương rồi, y sao lại cương!
Đừng có nói là bởi vì nằm trên thân của hắn mà cương!
Trang Thu Vũ trong cơn hoảng loạn hai tay đấm thình thịch lên ngực Cát Lĩnh Nam muốn y xuống nhưng y giống như một tảng đá đánh kiểu gì cũng không suy chuyển. Cát Lĩnh Nam cúi xuống, ghé vào tai hắn, hôn thật nhẹ, tiếng thì thào giống như gió xuân thổi bên tai hắn.
- Đáp ứng ta… lần này có được không?
Trang Thu Vũ còn lâu mới chịu để yên cho Cát Lĩnh Nam muốn nói gì thì nói, tay hắn thu lực lại đấm một cái lên ngực y làm cho y phải ho lên một tiếng. Cát Lĩnh Nam ánh mắt tối tăm nhìn hắn, tay siết chặt cổ tay hắn.
- Tại sao Thẩm Bất Phàm thì được còn ta thì không?