Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới

Chương 26: Muốn để ka nhận sai, các ngươi có tư cách này sao?



Đây là lần thứ hai Từ Khuyết trở lại Thiên Vũ tông.

Cả sơn môn lớn như vậy được xây bằng bạch ngọc thạch, chiếu sáng rực rỡ, tấm biển bằng ngọc thạch trước sơn môn khắc ba chữ Thiên Vũ tông, tựa như rồng bay phượng múa, khí thế đoạt người.

Từ sơn môn trông về phía xa xa mơ hồ có thể thấy được trong mây mù có một luyện võ trường rộng lớn, xa xa là từng dãy nóc nhà với ngói đỏ, không trung có vô số đạo lưu quang xẹt qua là đệ tử của Thiên Vũ tông ngự kiếm phi hành.

Đây mới là tiên cảnh thật sự a.

Từ Khuyết thấy có chút ngẩn người, lần đầu tiên tới đây là ngoài ý muốn, Thần Hành Độn Tẩu phù đưa hắn vào trong Tàng Bảo Các, vì thế hắn liền dọn dẹp sạch mọi thứ, sau liền biến đi, cũng không nhìn thấy được khí thế bàng bạc của Thiên Vũ tông.

Lúc này hắn chủ động tới cửa, đi vào từ cửa chính đã bị khí thế của sơn môn làm chấn động.

“ Vù”

Lúc này, hai đạo lưu quang từ sau xuất hiện, Trương Tô Lượng cùng một tên đệ tử khác của Thiên Vũ tông đã đuổi kịp, đáp xuống ở bên cạnh Từ Khuyết.

- Đạo hữu, mời tới bên này!

Hai người rất khách khí với Từ Khuyết, dẫn dường cho hắn.

Từ Khuyết gật gật đầu, đi theo.

Đương nhiên là trong tay cũng lặng yên mà lấy Thần Hành Độn Tẩu phù ra, nếu tình huống không đúng, hắn bật người là có thể chạy trốn.

Nhưng đoạn đường đi này rất bình an, bước qua cầu hình vòm như tiên cảnh, Từ Khuyết đã đi đến đại điện.

Đây là phòng nghị sự của Thiên Vũ tông, mấy chưởng môn cùng trưởng lão của các phái ngồi ở bên bên, mà thủ tọa ở giữa là một nam nhân trung niên có khí chất nho nhã, Tông chủ của Thiên Vũ tông, Trương Đan Sơn.

Từ Khuyết vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người liền tập trung vào hắn, bắt đầu đánh giá hắn.

Từ Khuyết nhất thời liền không vui, trừng mắt nhìn về một lão giả bên cạnh, quát:

- Xem cái gì mà xem?

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 20 điểm giá trị trang bức."

Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.

Lão giả giả vờ như không nghe thấy, cầm chén trà lên mà uống.

Những người còn lại cũng ho khan một tiếng, vẫn chưa phát tác, dường như cảm thấy được tính tình thế này của Từ Khuyết mới phù hợp với Đoạn Cửu Đức trong truyền thuyết.

Thủ tọa thượng Trương Đan Sơn thì nhíu mày, mở miệng hỏi:

- Bản tọa hỏi ngươi…sư phụ của ngươi là Đoạn Cửu Đức tiền bối sao?

- Liền qua chóa gì đến ngươi?

Từ Khuyết liền đáp thẳng lại, trong đầu lại vang lên thanh âm của hệ thống.

"..."

Phòng nghị sự nhất thời lâm vào một mảnh yên lặng.

Mọi người đều ngây dại, thầm nghĩ thiếu niên này lá gan cũng quá lớn chứ? Tính tình ương bước như thế, nhất định là có lai lịch lớn.

Trương Đan Sơn cũng lặng đi một chút.

Ở trong mắt hắn xem ra, coi như thiếu niên trước mắt này là đệ tử của Đoạn Cửu Đức, cũng không có lý do gì mà không kiêng nể mình như vậy? Ít nhất mình cũng là một cường giả Anh Biến Kỳ,

Lại càng là người đứng đầu của một phái.

Từ Khuyết cảm giác được không khí có chút quỷ dị, lập tức kịp phản ứng mình diễn hơi quá, vì thế còn nói thêm:

- Không phải mời ta đến có chuyện muốn nói sao? Nói đi, đừng có hỏi chuyện khác, sư phụ ta không thích bị người khác hỏi thăm.

Vừa nói ra, mọi người ở đây liền tâm lĩnh thần hội.

Sư phụ hắn không thích?

Đây không phải là chấp nhận Đoạn Cửu Đức là sư phụ của hắn sao?

Nguy hiểm thật a, thiếu chút nữa đắc tội mọi người rồi, hoàn hảo là bây giờ có thể bù đắp lại.

Không ít người đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Đan Sơn thì nhíu mày nhìn chằm chằm Từ Khuyết, như có suy nghĩ gì,chỉ chốc lát mới mở miệng nói:

- Đúng vậy, hôm nay mời ngươi tới, đó là cần giải quyết một hiểu lầm giữa ngươi và các phái ở đây.

- Ừh, nói đi, muốn giải quyết như thế nào?

Từ Khuyết gật gật đầu, đúng mức nói.

Trương Đan Sơn nhìn ngồi mọi người liếc mắt một cái, thản nhiên nói:

- Việc này bắt đầu từ chuyện ngươi đánh cắp Tàng Bảo Các của tông ta…

- Đợi một chút.

Không đợi Trương Đan Sơn nói hết lời, Từ Khuyết lập tức cắt đứt hắn, trừng to mắt nói:

- Ta đánh cắp Tàng Bảo Các của các ngươi lúc nào, nói đùa gì thế, việc này không phải do ta làm.

"..."

Trương Đan Sơn ngẩn ngơ, sửng sốt ngai chỉ chốc lát, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng nói:

- Việc này chúng ta có nhân chứng, Trương Tô Lượng, ngươi đến nói.

Trương Tô Lượng đứng ở cửa, vừa nghe Tông chủ lên tiếng, lập tức đi lên phía trước.

Không đợi hắn kịp mở miệng, Từ Khuyết liền đột nhiên đổi thành một bộ cả người lẫn vật vô hại, cười to nói:

- Ha ha, thì ra Trương huynh ở đây, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, các vị bỏ qua cho, ta Từ Khuyết làm việc từ trước đến giờ đều dám làm dám chịu, đúng vậy, Tàng Bảo Các chứng thật là do ta trộm."

"..."

Khóe miệng mọi người giật một cái, không phản bác được

Trương Đan Sơn cũng phun ra một ngụm khí, cũng lười tính toán với hắn, lại tiếp tục nói:

- Trước đây ngươi trộm Tàng Bảo Các của tông ta, sau đó lại chém giết đệ tử cùng trưởng lão của các phái…

- Đợi một chút.

Từ Khuyết lại bảo ngừng, lớn tiếng nói:

- Người tuyệt đối không phải ta giết.

Đậu móa, chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như thế.

Mọi người tại đây suýt nữa phun một ngụm máu, có lão đầu nóng tính muốn phát tác tại chỗ, muốn một tát chụp chết Từ Khuyết.

Trương Đan Sơn sầm mặt lại, nói:

- Nếu ngươi dùng thái độ này nữa thì chúng ta cũng không còn cách nào để nói chuyện với nhau nữa.

- Không còn thì thôi, ta mời sư phụ ta đến nói chuyện với các ngươi, tái kiến.

Từ Khuyết nói xong cũng phẩy tay áo bỏ đi.

Mọi người nhất thời cũng gấp, đồ đệ đều khó ăn như vậy, nếu sư phụ đến đây, chẳng phải là tận thế sao?

Một lão giả bên cạnh tay mắt lanh lẹ, liền vội vàng đứng lên kéo hắn lại, nở ra nụ cười vô cùng khó coi, nói:

- Tiểu huynh đệ, đừng có gấp, Trương tông chủ không có ý này mà.

- Không phải ý này thì ý gì? Ta vừa rồi đã hỏi các ngươi muốn giải quyết như thế nào rồi, các ngươi không nói, còn nói chuyện quá khứ với ta, mọi chuyện đã qua thì coi như xong đi, còn lấy ra nói làm gì, có ý nghĩa sao?

Mọi người cũng hoàn toàn không còn gì để nói, nghĩ thầm nói cho cùng là ngươi muốn quỵt nợ a.

Sắc mặt Trương Đan Sơn càng khó coi hơn, nhưng cũng không có phát tác, trái lại áp chế lửa giận, trầm giọng nói:

- Ngươi đã thích trực tiếp một chút, chúng ta liền nói trắng ra đi.

- Trước khi ngươi đến, bản tọa đã nói chuyện với các phái, hôm nay chỉ cần ngươi nhận sai với mọi người ở đây thì sẽ không truy cứu đến chuyện này nữa.

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn cự tuyệt, dù sao ngươi là đệ tử của Bàn Sơn thôn, chúng ta cũng sẽ không ra tay với ngươi. Nhưng tính mạng của những thôn dân Bàn Sơn thôn đó, ngươi cũng không có năng lực bảo vệ bọn họ rồi.

Từ Khuyết nghe thế, nhất thời cười lạnh thành tiếng:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Không phải uy hiếp, chỉ là để cho ngươi biết có hai loại hậu quả.

Trương Đan Sơn lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Thiên Vũ tông ta truyền thừa đến này, có vô số pháp bảo, hơn nữa còn có một món pháp bảo gọi là Phá Trận toa, có thể phá giải hết các trận pháp sơ giai của thiên hạ, cho nên đại trận ngươi bày ra cũng không phải là vô địch.

Phá Trận toa? Có thể phá giải hết các trận pháp sơ giai?

Ha ha, cho ka có điểm trang bức về đổi trận pháp trung giai đi, xem các ngươi phá như thế nào.

Trong lòng Từ Khuyết cười lạnh, lắc đầu nói:

- Xin lỗi, nhận sai là không thể nào, năm đó khi ta bái nhập sư môn, sư phụ ta đã nói, dù có chết cũng không nhận sai, nếu không liền trục xuất ta khỏi sư môn. Ta liền chưởng vào ót người một cái, liền bị người truy đánh 3 ngày 3 đêm, ta cũng không có nhận sai, mà bây giờ…

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng người ở đây, tiếp tục nói:

- Chỉ bằng đám người các ngươi cũng muốn để ta nhận sai, các ngươi có tư cách này sao?

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức mạnh mẽ thành công, thưởng cho 20 điểm giá trị trang bức!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.