Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 107: Có thù tất báo



**Thấy hay nhớ like, thấy hay nhớ like, thấy hay nhớ like. Chuyện quan trọng x3 lần.

"Hinh nhi..." Hô lên một tiếng tê tâm liệt phế, Vân Ninh liền vội vàng chạy về phía thi thể của Vân Hinh. Nước mắt trực trào, ôm nàng vào lòng không ngừng lẩm bẩm.

"Hinh nhi, đừng làm tỷ tỷ sợ a, muội mau tỉnh lại đi. Tỷ tỷ sai rồi..."

Nhìn lấy hai tỷ muội bọn họ, gương mặt tràn đầy băng sương. Y Trân liền từ trong tay của Lãnh Kỳ đoạt lấy thanh kiếm, nhanh chóng đi về phía bọn họ. Hiện tại, bọn họ có lẽ là thật sự đáng thương. Thế nhưng, nếu hôm nay, người thất thủ là nàng thì có lẽ, so với bọn họ, nàng sẽ càng thêm thê thảm hơn.

Trong một số trường hợp, sự thương hại, chính là không đáng một đồng.

Vốn đang khóc đến nghẹn ứ, nhưng khi nhìn đến Y Trân một mặt âm trầm đi về phía mình. Vân Ninh không khỏi buông ra thi thể của Vân Hinh, liên tục lê người về sau.

"Y...Y Trân, ngươi...ngươi muốn làm gì? Nể tình chúng ta từng là tri kỉ với nhau, ngươi tha cho ta đi. Ta chỉ là bị ma xui quỷ khiến nên mới phạm phải sai lầm như vậy thôi..."

Thế nhưng, mặc cho nàng liên tục cầu xin tha thứ. Ánh kiếm chợt qua, một cánh tay của nàng liền nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Kế tiếp liền đến cánh tay còn lại, hai chân. Vô cùng chuẩn xác đem nàng gọt thành nhân côn.

"Aaaa...Y Trân...ngươi cái tiện nhân...có giỏi thì giết ta đi..."

Không nói một lời, Y Trân lại từ trên thi thể của một tên thị vệ gần đó xé lấy một tấm vải. Nhét vào trong miệng của Vân Ninh, đem ô ngôn uế ngữ của nàng đều đổ ở trong miệng. Không thể phát ra mảy may.

"Giết ngươi? Ta sẽ không." Lôi theo thiết kiếm, Y Trân liền lạnh lùng nói ra hai từ này. Đi trở về bên cạnh Sở Vân.

Lúc này, chỉ thấy từng luồng khí đen xung quanh Sở Vân lại toả ra ngày càng nồng nặc. Nhìn như ma khí nhưng thực chất lại không phải ma khí, không thể diễn tả được bằng lời.

Lấy Sở Vân làm cội nguồn, từng luồng khí đen khổng lồ liền cuồn cuộn trào ra bên ngoài. Hóa thành từng đám lệ quỷ giương nanh múa vuốt, gương mặt tràn đầy dữ tợn cùng đáng sợ. Phát ra tiếng rít gào thê lương, thấu tận tâm can.

Bất động thanh sắc, Lãnh Hàn liền đưa tay đem Lãnh Kỳ cùng Y Trân kéo về sau một chút. Cùng đám khí đen khủng bố đó cách ly với nhau. Bọn họ có thể cảm nhận được, Sở Vân bây giờ rất là mạnh, không những vậy. Trên người nàng nhất định cũng đã xảy ra thuế biến.

Đứng ở cạnh nàng, bọn họ lại có cảm giác như đang đứng cạnh một cái xác chết. Cứng ngắc, lạnh lẽo, tử khí tràn đầy. Thế nhưng, khi nhớ đến một quy tắc do Huyết Minh đặt ra, đó là không được tìm hiểu quá nhiều về tao ngộ của người khác. Bọn họ liền không khỏi đồng loạt lảng sang chuyện khác.

"Đám người trong Tiểu Thùy trấn này rõ ràng đã biết trước việc Hoa Trì sẽ tìm đến chỗ của chúng ta để gây phiền phức, cho nên mới đồng loạt di tán, đóng cửa không ra ngoài. Thế nhưng, trong số bọn họ, không có ai lén đưa tin cho chúng ta hết a..."

Nghe thấy lời cảm khái của Lãnh Kỳ, Y Trân liền lãnh đạm đáp lại, liếc nhìn con đường lớn không một bóng người trước mắt mình:"Bọn họ sợ Hoa Trì giết bọn họ, nhưng lại không sợ chúng ta giết bọn họ a. A Minh luôn nói, có thù thì phải tất báo. Cho nên..."

"Diệt thành..." Chưa đợi Y Trân nói xong, Lãnh Hàn đã tiếp lời nàng mà lạnh nhạt phun ra hai từ này.

Lời này của Lãnh Hàn vừa theo gió thoáng qua, chỉ thấy đám oán linh xung quanh Sở Vân cũng đã bắt đầu lao về trước. Gặm cắn thi thể cùng huyết nhục của Hoa Trì, Vân Hinh và đám thị vệ xung quanh.

"A...a..." Lúc này, Vân Ninh cũng đã bị hai cái oán linh vây quanh. Bọn chúng bắt đầu gặm nhấm lấy máu thịt của nàng. Bởi vì tay chân bị chặt đứt, miệng lại bị bịt kín lại. Nàng cũng chỉ có thể liên tục phát ra tiếng gào thét tràn đầy đè nén cùng thống khổ. Con ngươi trừng lớn như muốn nứt ra, trơ mắt nhìn bản thân bị sống sờ sờ ăn thịt.

"Vừa lúc, đám oán linh này của ta cũng cần huyết nhục tươi sống để bồi bổ..."

Đến chính bọn họ cũng không có phát hiện ra được, từ khi bọn họ đi chung với Huyết Minh đến nay. Từ cách hành xử đến suy nghĩ của bọn họ cũng đều đang dần dần bị Huyết Minh đồng hóa, tẩy não.

- -----------------------

Bên trong Ma thần chi mộ, Huyết Minh là đang cùng đám người Minh Nhật tông đi chung với nhau. 3 tên đệ tử dò đường ở phía trước, 3 tên đệ tử bảo hộ ở phía sau. Hồng Đỉnh, Trác Thiên Hạo, Ôn Văn là đang đi cùng một hàng với hắn. Trên tay mỗi người đều bị Khốn Tiên Tác quấn lấy, nối lại với nhau. Đương nhiên, không bao gồm Huyết Minh ở trong đó.

Lúc này, Huyết Minh bỗng dưng lại nhận được truyền âm từ Sở Vân. Bởi vì Cực Viêm huyết mạch, hắn cùng Sở Vân cũng đã có một mối quan hệ chủ tớ. Tương tự như giữa tu sĩ và linh thú của mình. Khiến cho bọn họ có thể thông qua ý niệm truyền đạt ý nghĩ với nhau.

"Chủ thượng, ta đã theo kịp đám người Y Trân, sau đó..."

Được sự cho phép của Huyết Minh, Sở Vân cũng bắt đầu một năm một mười đem tất cả sự việc xảy ra ở Tiểu Thùy trấn báo lại cho hắn hết. Không thêm bớt dù chỉ là nửa lời.

Đợi nàng nói xong, Huyết Minh cũng chỉ là không mặn không nhạt đáp lời:"Giết liền giết đi a. Là cẩu, liền sẽ không bỏ được thói ăn phân. Từ trước đến giờ, ta cũng chưa từng tin bọn họ sẽ thay đổi."

"Kể từ ngày bọn họ nảy sinh ý nghĩ xấu xa với ta, bọn họ đã không có thêm được cơ hội nào khác nữa rồi. Đã làm sai, thì không xứng có được cơ hội."

**Cảm ơn bạn Ssoáicca đã ủng hộ LT cho ta nha. ( ˘ ³˘)♥

**Sẵn thông báo cho mọi người biết luôn, bà Vân Hinh này âm hồn bất tán a, về sau sẽ còn xuất hiện. Một ngày chưa "ăn" được Huyết Minh thì bả không cam tâm đi đầu thai đâu.

**Tình iu nào thương hương tiếc ngọc thì ta thành thật rất xin lỗi. Truyện khác đối với mỹ nữ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thế nào thì ta không biết. Chứ truyện này của ta, số mỹ nữ bị giết không có trăm cũng có ngàn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.