Ta mang theo tay nải tìm đến cửa lớn Bách gia. Muốn thay mẫu thân đòi lại công đạo.
Từ bậc thứ 200, ta bị gia chủ Bách gia một cước đạp văng xuống đất. Khi đó, vô số ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào ta, có khinh bỉ, có vui sướng khi người gặp họa.
Không một ai thấu hiểu cho ta, thương cảm cuộc đời ta.
Xương bàn tay của ta, đều bị đại nhi tử của Bách Vinh cho giẫm nát.
Thê tử của Bách Vinh, không ngừng đối với ta và mẫu thân ta nói ra lời cay nghiệt, phỉ báng.
Hai chân của ta lại bị Bách Vinh cho nô bộc đánh gãy. Ông còn ở trên đầu gối của ta, ngạnh sinh sinh đóng vào hai cây đinh dài một tấc, để ta triệt để biến thành phế nhân.
Sau đó, ta bị đám hạ nhân Bách gia, không chút lưu tình vứt vào trong ổ ăn mày.
Đau đớn, khống khổ,...
Ta hận Bách gia. Ta muốn tự tay, rút gân lột da bọn họ.
Ta muốn nghiền xương lóc thịt của lão già đó, bù đắp cho xương cốt gãy vụn của ta.
Ta sẽ đào mắt của những kẻ đứng xem cuộc vui, để xem khi đó, bọn chúng có còn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta hay không.
Ta sẽ đem tứ chi của Bách Thừa Võ từng phân, từng phân một chặt xuống, mang cho chó ăn.
Còn có, ta nhất định phải cắt lưỡi của lão yêu bà kia, để bà ta tự mình ăn lưỡi của mình. Để xem sau này bà ta còn có thể mắng chửi người được nữa không.
Về phần Bách Vinh... Ta nhất định sẽ thật tốt tiếp đãi ông ta, để ông ta biết rõ, thứ gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
- -------------------------
Cách ngày đó, đã trôi qua 7 năm.
7 năm này, ta phải sống như một tên ăn xin. Nói đúng hơn là giống như một con gián ghê tởm, không ngừng giãy giụa kéo dài hơi tàn.
Hai chân của ta, đã sớm teo rũ như một khúc gỗ mục. Hai bàn tay cũng đã sớm thịt xương lẫn lộn.
Chỉ có thể mở to mắt nhìn Bách gia, từng chút một phất nhanh như diều gặp gió.
Ta hận, hận vận mệnh bất công.
- -----------------------
1/1 Tết nguyên đán.
Là hắn, đã cứu rỗi ta.
Từ trong đám ăn mày đông đúc, chỉ liếc mắt, hắn đã nhìn trúng ta - một tên tàn phế.
Hắn trị khỏi hai chân của ta, giúp ta làm một khối bao tay đặc chế có tác dụng thay thế bàn tay thật.
Hắn còn dạy ta tu luyện, cho ta quyền lực chí cao...
- ---------------------------
15/10
Hôm nay, là ngày Đế tôn lệnh cho ta đi canh giữ trước cửa Cao gia.
Ta đã phạm phải một sai lầm trầm trọng...
Ta đã nói dối Đế tôn về tình hình thật sự ở bên trong Cao gia. Còn mượn danh ngài, lén lút xử lý tên Quân Mặc đó.
Ta cảm thấy, bản thân đã làm đúng.
Ta nhận ra được, Quân Mặc đang ôm tâm tư không nên có, tình cảm buồn nôn đối với Đế tôn.
Ta cũng nhận ra, Đế tôn đối với Quân Mặc, cũng có một chút cảm giác ưu việt.
Cho nên, ta không cho phép bất kỳ nhân tố nào làm ảnh hưởng đến cơ nghiệp cũng như sự lý trí của Đế tôn!
Buổi tối, sau khi xử lý xong Quân Mặc, ta đã một đường đuổi tới Tịnh Xu thành.
Nhưng đợi khi ta tỉnh dậy, ta lại phát hiện, bản thân không biết vì sao lại xuất hiện ở trước cửa phòng của Đế tôn...
- ------------------------
17/10
Ta phát hiện, trong cơ thể ta giống như đã nhiều thêm một thứ gì đó...
Số lần ta mất đi tri giác, bị thứ đó điều khiển làm một số việc trong vô thức...cũng càng ngày càng nhiều.
- ------------------------
18/10
Ta cảm thấy bản thân rất không ổn, ta phải nhanh chóng diệt trừ Bách gia thôi.
Trí nhớ của ta đang ngày càng suy giảm.
Không được, phải ghi lại...
- ----------------------
19/10
Ta đã trả được thù rồi a, từ già đến trẻ của Bách gia, ngay cả một con chó, ta cũng đều không buông tha.
Nhưng ta không ngờ tới, cư nhiên vẫn còn có cá lọt lưới. Người này, chính là tiểu thư của Bách gia - Bách Thừa Khê.
Ta phát hiện, ta giống như là thích nàng.
Nhưng ta biết, ta và nàng là thân huynh muội, chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Cho nên, ta chỉ là đơn thuần muốn ở bên cạnh nàng. Đem nàng mang về Phục Ma môn.
Dù sao, nàng cũng không biết, ta là người giết cả nhà nàng.
- ---------------------
27/11
Hôm nay, sau khi tỉnh dậy, ta lại phát hiện, ta và Thừa Khê đang nằm trên cùng một chiếc giường. Cả hai đều không có mảnh vải che thân.
Là thứ đó, đúng, chắc chắn là nó, là nó trong lúc ta vô thức, đã điều khiển thân thể của ta...Đối với Thừa Khê làm ra hành động trái với luân thường đạo lý.
Thứ này nhất định là điên rồi, ta và Thừa Khê chính là thân huynh muội...
- --------------------------
30/11
Thứ này, càng ngày càng trở nên cường đại. Ta có linh cảm, không bao lâu nữa, ta sẽ triệt để bị thứ đó thay thế...
Ta có nên đi tìm Đế tôn, nhờ ngài giúp đỡ hay không?
Không...tuyệt đối không thể. Ta có cảm giác, thứ đang tồn tại bên trong cơ thể ta. Đối với Đế tôn có một loại tình cảm đáng sợ nào đó...
Ta không thể để nó đi tìm Đế tôn được, ta phải rời xa ngài, rời xa Phục Ma môn. Càng xa càng tốt.
- ------------------------
2/12
Không được, lý trí của ta đang trở thành một mớ hỗn độn.
Thứ này đang phá hoại đi mọi ghi chép mà ta lưu lại. Nếu cứ cái đà này, ở lần sau tỉnh lại, ta sẽ không còn nhớ được gì nữa...
..................
Đúng rồi, ta có thể khắc chữ lên da thịt. Chỉ cần khắc chữ lên trên người, thứ đó liền sẽ không hủy thi diệt tích được nữa!
- ----------------------------
Hôm nay là ngày nào, ta đã không phân rõ được.
Ta chỉ biết, thứ kia đã triệt để xuất hiện, chiếm cứ quyền tự chủ của ta.
Không thể nào...nó làm sao lại có thể là...
**Là...là cái gì? Mời quý vị các bạn xem tiếp tập sau. ( Đùa thôi a, phải đợi lần sau A Minh gặp lại Triết Mệnh thì mọi việc mới có lời giải đáp. Cho nên mọi người cứ nhảy hố trước đi, thời cơ lấp hố vẫn chưa đến.)
**Về phần Khinh Sát, khụ khụ...y chỉ là nhân vật quần chúng trợ diễn thôi. Suất diễn đến đây là hết rồi.
**Vậy thì rốt cuộc Khinh Sát và Triết Mệnh đã gặp phải chuyện gì? Kết cục của bọn họ sẽ ra sao...Kế tiếp xin mời xem chương trình quảng cáo. ( ≧∇≦≧∇≦)