Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 201: NT : Thần Quân Tại Thượng



**TG4: Mọi người đều biết, Thần quân có một cái nghịch đồ.

Ta tỉnh dậy trong một ngôi biệt viện bỏ hoang. Bốn phía không ngừng có mùi máu tươi cùng ẩm mốc truyền vào trong mũi của ta, khó ngửi đến như vậy.

Lần này, nguyên chủ nhân của thân thể này, cũng tên là Huyết Minh.

Thế nhưng, cái tên này của hắn cũng đã sớm bị người quên lãng. Bọn họ chỉ biết có một vị Thần quân tồn tại, lại không nhớ đến, hắn cũng là một con người.

Đúng vậy, thân phận của nguyên chủ chính là một trong tam đại Thần quân của tu chân giới. Tương đương với một vị chấp chưởng giả được người người cung phụng.

Nói là chấp chưởng giả, chi bằng nói là làm lao động công ích thì hơn.

Giúp người, chính là bổn phận của hắn. Không giúp người, thì chính là tội ác tày trời.

Bởi vì từ rất lâu trước kia đã bị đối xử như vậy, nên cũng dưỡng thành tính cách thiện lương đến chán ghét của nguyên chủ.

Hắn không biết tức giận là gì, cũng không biết từ chối người khác, hữu cầu tất ứng cũng là chuyện hiển nhiên.

Cách đây 20 năm, hắn từ trên đỉnh núi nhặt được một đứa trẻ. Động lòng trắc ẩn, hắn liền mang đứa trẻ trở về, thu làm đồ đệ.

Bởi vì khi nhặt về, đứa trẻ không khóc cũng không nháo, chỉ nằm im không nhúc nhích. Cho nên, nguyên chủ liền đặt tên cho nó là Mộng Phạn, ý nghĩa là thanh tĩnh.

20 năm, nguyên chủ đem đứa trẻ năm đó nuôi thành một đại mỹ nữ. Mặc cho nàng là phế linh căn, bị người người giễu cợt, hắn vẫn chưa từng ghét bỏ nàng.

Tính cách của nàng cùng với tên nàng, chính là hai thái cực trái ngược nhau. Nàng rất hiếu động, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.

Suy nghĩ cùng những người ở thế giới này cũng không quá giống nhau, đôi khi còn có những phát ngôn kinh người và những từ ngữ kỳ quặc.

Nhưng hắn không biết đến, có một loại người, gọi là xuyên không giả. Và dựa theo ký ức kế thừa được, ta có thể chắc chắn, Mộng Phạn là một người xuyên không.

Bởi vì tính cách của Mộng Phạn quá mức đặc biệt, hoặc là do lâu ngày sinh tình. Không bao lâu sau, nguyên chủ liền phát hiện ra bản thân thích nàng.

Nhưng, nguyên chủ là một người cổ hủ, căn bản không thể chấp nhận được việc bản thân làm ra việc trái với luân thường đạo lý như vậy được.

Cho nên, hắn quyết định đóng cửa bế quan, cố gắng lẩn tránh Mộng Phạn, đem tình cảm cấm kỵ này đè xuống đáy lòng.

Thế nhưng, không biết vì sao, việc này lại bị người khác biết đến.

Chờ khi nguyên chủ bế quan trở ra, thì tình cảnh bên ngoài đã sớm biến hóa đến nghiêng trời lệt đất.

Những người xung quanh, không ngừng đối với hắn bàn tán chỉ trỏ.

Ngay cả Mộng Phạn, cũng đều chán ghét, lẩn xa nguyên chủ. Bởi vì nàng nghi ngờ...

Nghi ngờ hắn trước kia có phải cũng đã sớm ôm tâm tư đáng ghê tởm với nàng, cố ý tiếp cận nàng hay không.

Đôi khi, mức độ não bổ của nữ nhân, quả thật là đáng sợ vô cùng.

Lúc này, không biết từ khi nào, Mộng Phạn đã cứu về một tên nam nhân. Nguyên chủ khi đối diện với ánh mắt của kẻ này, liền cảm thấy rất không thoải mái. Ánh mắt của hắn quá mức âm trầm cùng hung ác.

Nguyên chủ đã từng thử nhắc nhở qua Mộng Phạn, nhưng nàng lại chưa từng bày tỏ điều gì. Cũng không nói cho hắn biết kẻ này là ai, có thân phận gì.

Thế nhưng, bởi vì tính cách mềm yếu, nguyên chủ cũng chưa từng dò hỏi.

So với là sư phụ của Mộng Phạn, ta lại cảm thấy, nguyên chủ càng giống một cái đệ tử hơn. Không có uy nghiêm, không có điểm mấu chốt, túng quẫn đến không dám nhìn thẳng.

Đỉnh điểm là khi, nam nhân đó không biết vì sao lại bị người phế bỏ tu vi, sống dở chết dở. Mà Mộng Phạn cũng vì vậy mà đau lòng không thôi, cả người suy sụp đau khổ...

Không chịu nổi người thương khống khổ như vậy, nguyên chủ đã không chút do dự đem Nguyên Anh tu luyện hơn mấy trăm năm của mình đào ra, thế vào cho nam nhân đó.

Mà việc này cũng khiến nguyên chủ tổn thương đại khí, trở thành một tên phế vật.

Không muốn đem bộ dạng thê thảm của mình cho Mộng Phạn xem, cũng không muốn nàng vì vậy mà áy náy.

Ngay trong đêm, nguyên chủ đã không ngừng bỏ trốn, rời khỏi tông môn.

Kẻ may áo cưới dùm người khác không thiếu, nhưng may đến vui vẻ, tận tâm như này thì đúng là quá mức xuẩn rồi.

Không những thay tu vi, đổi mệnh cho tình địch, mà còn cao cả đến mức hi sinh trong thầm lặng, một mình gánh chịu đau khổ nữa a. Ngươi cao cả đến vậy, sao ngươi không lên trời đi?

Tiếp thu tới đây, ta chỉ muốn hỏi rằng có cẩu huyết hay không cẩu huyết?

Ta rất muốn đảo ngược một chút thời gian, đem đầu của nguyên chủ chẻ ra xem xem bên trong rốt cuộc là có chứa thứ gì.

Người ngu ta gặp qua không ít, nhưng ngu đến mức độ này...thì ông trời cũng đều không giúp được.

Nếu nói ở thế giới trước, ta đối với cố sự của La Huyết Minh cũng có một chút cảm khái. Thì ở thế giới này, đối với nguyên chủ, ta chỉ muốn nói hai chữ: Đáng đời.

Bởi vì tao ngộ ở thế giới thứ nhất của ta, cũng khiến cho ta đối với mấy vị "Đại thánh nhân" này, thật sự là cảm thấy rất ngứa mắt.

Do khỏa tâm thánh mẫu này, bọn họ sẽ không chỉ hại người hại mình, mà còn sẽ hại luôn những người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.