Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 204: NT : Thần Quân Tại Thượng (4)



Nói đến đây, ta lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nguyên chủ đối với Mộng Phạn hết lòng hết dạ.

Nhưng nàng cư nhiên không yêu nguyên chủ, lại đi yêu một nam nhân giả tạo như ta. Đây là cỡ nào châm chọc a.

Đối với sự chủ động của Mộng Phạn, ta chỉ làm như mắt điếc tai ngơ. Ngay khi nàng sắp bỏ cuộc, lại đi liêu nàng một chút, để nàng muốn ngừng mà không được.

Mộng Phạn đem ta dời vào cung điện nàng ở. Mỗi ngày đều xoay quanh ta, tìm cách làm ta vui, ngay cả những chuyện trong Ma cung cũng đều không quản.

Khiến ta có cảm giác, bản thân mình giống như hóa thân thành một cái "họa quốc yêu cơ" vậy.

Hôm nay, Vô Thừa Ngạo bỗng dưng lại tìm tới ta. Lúc đó, Mộng Phạn cũng tại.

Hắn chất vấn ta, nói ta lòng lang dạ sói, tố cáo ta phế bỏ tu vi của hắn.

Gương mặt hắn vặn vẹo đáng sợ, giống như một đầu bạo sư cuồng nộ. Phảng phất từng giây từng phút đều muốn lao tới xé ta ra thành từng mảnh.

Lúc đó, ta chỉ một mặt hoảng sợ trốn sau lưng Mộng Phạn, yếu ớt lại bất lực như vậy, đem Vô Thừa Ngạo sấn đến hung hăng dọa người.

Theo thời gian dài chung đụng, từ lâu, bản năng của Mộng Phạn đã cho rằng ta là người yếu thế hơn Vô Thừa Ngạo. Giữa chúng ta, ta mới là người cần được bảo vệ.

Khi đó, nhìn thấy Mộng Phạn giữ gìn ta như vậy. Vô Thừa Ngạo liền lửa giận trùng thiên mà giơ tay đánh ta.

Kết quả, hắn bị Mộng Phạn cho người nhốt vào trong biệt viện, vĩnh viễn không được bước ra cửa.

Lúc trước, khi Vô Thừa Ngạo còn là Thánh quân, hắn đã sớm chọc giận không ít người.

Nay, hắn sa cơ thất thế, lại còn bị Mộng Phạn chán ghét. Kết cục của hắn cũng có thể nghĩ...

Lúc này, ta cũng không thiếu ở trong bóng tối động tay động chân với hắn. Mà Mộng Phạn cũng là mãn tâm ý đặt ở trên người ta, thì làm sao lại nhớ tới một cái cố nhân như hắn được kia chứ?

Không lâu sau, Vô Thừa Ngạo điên, ở trong sân treo cổ chết.

Khi đó, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm về hướng Đông, cũng tức là nơi mà ta ở. Giống như đang nói, ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi.

Nhưng là, cái chết của Vô Thừa Ngạo, cũng không có ảnh hưởng gì đến ta cả. Không những vậy, còn trở thành một loại trợ lực lớn.

Ta bắt đầu từng bước một giúp Mộng Phạn xử lý một chút sự vụ.

Đối với mấy việc chính sự này, Mộng Phạn chính là dốt đặc cán mai.

Mới đầu, ta chỉ là giúp đỡ một chút việc vặt linh tinh. Dần dà về sau, chuyện lớn chuyện nhỏ, liền trở thành một mình ta định đoạt.

Ta bắt đầu đưa nhân thủ của mình vào trong nội bộ để nắm dần lấy quyền lực.

Một bên, lại bắt đầu đem Mộng Phạn mê đến xoay quanh.

Lúc này, một người bỗng dưng lại xuất hiện, khiến ta có chút cảm giác nguy cơ...

Kẻ này, không ngoài ai khác, chính là nhị đệ tử của nguyên chủ, tên gọi...giống như là Lâm Gia Linh.

Theo trong trí nhớ của ta, nguyên chủ nhận người đệ tử này, cũng xem như là một kiện trùng hợp sự tình.

Năm đó, bởi vì phát giác được tình cảm của mình đối với đại đồ đệ có chút không bình thường.

Để chứng minh bản thân đối Mộng Phạn không phải là loại tình cảm kia. Nguyên chủ đã nhận thêm một cái đồ đệ, chuyển dời đi sự chú ý của mình.

Nhưng là, sau khi nhận nuôi Lâm Gia Linh, nguyên chủ mới càng sâu biết được, bản thân đối với đại đồ đệ cư nhiên lại yêu đến như vậy.

Sau đó, liền tới khoảng thời gian nguyên chủ bế quan, níu kéo Mộng Phạn, cuối cùng là diệt môn.

Cho nên, từ đầu tới cuối, nguyên chủ đối với Lâm Gia Linh cũng không có một chút công nuôi dạy, dưỡng dục gì cả. Chính là để nàng tự sinh tự diệt.

Lần này gặp lại trên yến tiệc, khi thấy biểu tình hờ hững của Lâm Gia Linh. Ta mới có thể thả lỏng toàn thân, nhẹ nhõm trong người.

Bây giờ, ta mới biết được, thì ra thân phận của Lâm Gia Linh cư nhiên lại ngưu đến như vậy.

Nàng chính là con gái của Ma chủ đời trước, nếu tính ra, Thánh quân như Mộng Phạn chỉ có thể xem như là nô bộc trong nhà của nàng.

Đại đa số trưởng lão trong Ma giới, đều là môn hạ chịu qua ân huệ của tiền nhiệm Ma chủ.

Lâm Gia Linh vừa xuất hiện, đã được vô số trưởng lão tín nhiệm cùng duy trì.

Cho nên, cả ngày hôm đó, gương mặt của Mộng Phạn đều là xanh lè một mảnh, tâm tình không tốt đẹp là bao.

Ngay cả ta cũng đều bị nàng vứt lại trên yến hội, một mình trở về phòng.

Bởi vì là một nửa người chủ trì của yến tiệc này, ta không thể không ở lại ứng phó đám người.

Bắt gặp Lâm Gia Linh từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn ta, ta cũng liền không tiếp tục để tâm nữa.

Có lẽ là do ta cả nghĩ quá nhiều, nữ nhân này tiếp xúc với nguyên chủ cũng không được mấy lần, làm sao có khả năng nhận ra ta được a?

Nhưng là, đợi khi ta bị người đè xuống đất bánh nướng áp chảo. Ta liền không khỏi mộng.

Mẹ nó, rốt cuộc là quá trình sai sót ở chỗ nào a? Nữ nhân này không phải là không quan tâm ta hay sao? Vì sao bỗng dưng lại thay đổi rồi?

Nhất là khi một tiếng "sư phụ" phát ra từ miệng của nàng, da đầu của ta liền không khỏi run lên.

Nữ nhân này, cư nhiên lại nhận ra ta!

Sau đó, bởi vì tu vi không còn, chỉ là một phàm nhân. Ta liền bị nàng cưỡng ép ký xuống khế ước cộng sinh, giam lỏng trong một tòa đại trạch.

Mỗi ngày đều có những người khác nhau đến canh giữ. Ta muốn tìm cách trốn đi cũng là điều không thể.

Nữ nhân này rất cuồng, rất không nói lý lẽ. Ta vốn dĩ muốn câu thông, thuyết phục nàng thả ta đi.

Nhưng là, mỗi lần như vậy, nàng đều không nói một lời liền thoát y phục của ta, sau đó là vô tận đòi hỏi.

Ta bỗng dưng lại rất muốn đánh chết nguyên chủ. Nếu không phải hắn tự tìm đường chết, thì hiện tại ta làm sao lại bị đối xử như này?

Cho đến một hôm, đại môn của trạch viện lại bị đá văng.

Mộng Phạn đến tìm ta, khi nhìn thấy những dấu hôn trải dài nơi cổ của ta. Nàng ta liền giống như nổi điên mà bắt lấy ta lôi đi.

Một tháng không gặp, Mộng Phạn đã trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Những người bảo vệ đại môn, đều đã bị Mộng Phạn giết hết.

Nàng ta nắm lấy ta, nói với ta nàng ta có bao nhiêu yêu ta, muốn ở bên cạnh ta.

Nàng ta nói, nàng ta đã mất đi tất cả, nàng ta cũng không muốn mất đi ta, ta chính là thứ duy nhất nàng ta còn giữ lại được. Cho nên...chúng ta phải cùng chết.

Trong một khắc Mộng Phạn tự bạo Kim đan, cơ thể ta cũng bị linh khí xung kích đến vỡ toan, ta giống như nhìn thấy Lâm Gia Linh.

Lúc này, ta rất hận nàng.

Nếu không phải là nàng, thì kế hoạch của ta đã có thể thành công mỹ mãn, ta còn có thể sống được thêm dăm ba năm nữa.

Nhưng bởi vì nàng, ta lại phải chết.

Cho nên, nữ nhân có đôi khi chính là phiền phức như vậy.

**Dù vạn vật đều "cong" dần theo thời gian, nhưng ta dám chắc chắn, A Minh thẳng a ( 101% luôn). Cho nên các đọc giả cứ yên tâm đi. ( Chỉ vì ta là hủ ngầm nên tự yy tinh thần một chút để thỏa mãn máu hủ mà thôi, đừng lo..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.