Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 206: Kẻ này ta muốn



Làm một vị Tông chủ, Liễu Chính nhất định sẽ không để việc làm hại tông môn như thế này xảy ra. Cho nên, ông liền lập tức đi xuống khỏi đài cao, muốn chủ động đi đánh hảo cảm của Huyết Minh.

"Tiểu tử, ngươi có muốn đi theo ta học luyện đan không a? Chỉ cần làm đồ đệ của ta, ta sẽ đem hết tâm quyết cả đời của mình dạy cho ngươi. Các loại đan dược từ cấp 1 - cấp 5 đều tùy ngươi luyện."

Nhưng là, chưa để Liễu Chính mở miệng, thì Ôn Tri Tín đã trước hết nói ra. Trên gương mặt hiếm khi hiện ra vẻ nghiêm túc. Mặc dù thiếu niên này chỉ có Hỏa linh căn cấp 7, cũng không phải là dị hoả. Nhưng tư chất này dùng đi luyện đan thì cũng đủ rồi.

Ôn Tri Tín vừa dứt lời, Huyết Minh vẫn còn im lặng chưa nói. Thì Mạn Tâm đã khinh thường hừ lạnh một tiếng, giống như khuyên nhủ nói với Huyết Minh:"Ngươi đừng nghe lời hắn nói, suốt ngày luyện đan thì có gì tốt a? Đám người Tựu Đan phong bọn họ đều là luyện đan đến đầu óc có bệnh hết rồi. Không giống như Hoa Ảnh cung của ta, nơi nơi đều là mỹ nữ. Nếu ngươi đến, các vị sư tỷ sư muội nhất định sẽ thật chào đón ngươi."

"Hừ, một đám nữ nhân tụ lại cùng một chỗ với nhau thì có gì tốt chứ? Suốt ngày còn mang theo hình nam nhân, không biết liêm sỉ."

"Ồ, phải giống ngươi vì một bình rượu mà lấy đan đỉnh gán nợ thì mới gọi là có liêm sỉ à?"

"Ngươi..."

"..............."

Mắt thấy Mạn Tâm và Ôn Tri Tín, hai cái oan gia này lại sắp nháo với nhau. Liễu Chính liền tằng hắng một tiếng, ý bảo bọn họ thu liễm lại. Ý là người vẫn chưa đưa cho bọn họ, thì bọn họ đã là cái đức hạnh này. Vậy thì nếu như đem hắn giao cho bọn họ dạy dỗ, thì hắn chắc chắn sẽ bị dạy hư!

Lại nhìn Thương Nguyệt đã bình tĩnh xuống mà ngồi trở về, Liễu Chính liền cảm thấy có chút lạ. Viêm Hàn cung của Thương Nguyệt không phải là chủ lực của Vạn Kiếm tông hay sao a? Hắn cư nhiên lại bỏ qua một cái mầm giống tốt như Huyết Minh?

Nhưng sự thật, chính như Liễu Chính suy đoán. Thương Nguyệt quả thật là không có ý tứ thu nhận Huyết Minh. Bởi vì sau một khoảng thời gian giáp mặt, trong lòng hắn đối với Huyết Minh có thật lớn thành kiến. Đơn giản chính là không thích.

Lúc này, khi Mạn Tâm và Ôn Tri Tín đã yên tĩnh. Thì Liễu Chính mới bình phục tâm tình, trầm ổn thanh nói với Huyết Minh. Ông cảm thấy, ở cả Vạn Kiếm tông này, không có người nào xứng đáng làm sư phụ của Huyết Minh hơn ông:"Từ tiểu hữu, nếu ngươi không ngại, có thể làm đệ tử chân truyền thứ ba của ta a."

Đối với những điều kiện bọn họ đưa ra, Huyết Minh đều thật sâu cân nhắc. Rốt cuộc, hắn cảm thấy, làm chân truyền đệ tử của Tông chủ vẫn là phương án tốt nhất.

[ Ký chủ, ngươi cao điệu như vậy thật sự ổn sao?] Ký chủ tại sao lại muốn đem tài hoa không chút che giấu liền triển lộ ra a? Hắn hẳn nên ẩn giấu lại một chút mới đúng.

"Hệ thống, ngươi đừng quên. Ta là nhân vật phản diện, chứ không phải nam chính phế vật nghịch tập lưu. Thứ ta cần, là một thân phận và thực quyền có thể áp đảo đại đa số nam chính. Chỉ khi ta thể hiện ra giá trị của ta, bọn họ mới có thể dồn hết tinh lực trọng điểm bồi dưỡng ta, ngươi có hiểu không?"

[............] Có lẽ là hiểu...đi. Nhưng là, nó vẫn chưa hiểu được dụng ý sâu hơn của ký chủ.

Từ lâu đã sớm đem mạch não của hệ thống nhìn thấu, Huyết Minh biết rất rõ nó là đang suy nghĩ điều gì. Vì vậy, hắn liền cười lạnh ở trong lòng, trong giọng nói cũng tràn ra ác ý hưng phấn:"Ngươi đoán xem, nếu một ngày bọn họ biết được, bản thân lại dùng hết tâm sức, chính tay nuôi ra một con bạch nhãn lang, thì bọn họ sẽ có cảm giác gì?"

[..................] Không thể trêu vào, không thể trêu vào a.

Mặc dù là cùng hệ thống đối thoại, nhưng từ người bên ngoài nhìn đến, Huyết Minh chỉ là đang suy ngẫm một chút mà thôi. Rốt cuộc, hắn liền mở miệng, chuẩn bị đáp ứng Liễu Chính:"Đa tạ Liễu tiền bối ưu ái, vãn bối..."

"Khoan đã!" Nhưng là, ngay khi những người khác chưa kịp phản ứng. Thì một âm thanh lạnh bạc liền rơi vào trong tai của mỗi người. Sau đó, thân ảnh bạch y của Ân Như Tuyết đã rời khỏi ghế, đi đến bên cạnh Huyết Minh.

"Kẻ này, ta muốn."

Nghe thấy Ân Như Tuyết nói vậy, đám người đều há to miệng, có thể nhét được cả quả trứng gà vào trong. Lúc này, nàng đang chắn ở trước mặt Huyết Minh, gương mặt u lãnh xinh đẹp, nhưng lại tỏa ra hàn khí thấu xương. Bất tri bất giác khiến những người ngồi ở đây cảm thấy không rét mà run.

Nói xong, cũng không thèm truy cầu ý kiến của người khác. Ân Như Tuyết đã dứt khoát nắm lấy tay áo của Huyết Minh lôi đi. Chưa đến 1 phân thời gian đã biến mất nơi góc cửa, để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Hôm nay...Tiên tôn là uống lộn thuốc sao?

Mộng bức nhất là Liễu Chính, ông cũng không phải chưa từng cho Ân Như Tuyết nhét người. Thế nhưng, từ đầu tới cuối, nàng đều vô tình trả người, căn bản không thèm để ý đến. Cho nên, đối với việc thuyết phục Ân Như Tuyết, ông đã sớm chết tâm từ lâu. Nhưng hiện tại, thao tác này của nàng là muốn phá lệ nhận một tên đồ đệ a?

**Kịch trường nho nhỏ:

- -Ân Như Tuyết: Ai nói ta muốn nhận hắn làm đồ đệ. Ta là muốn...

- -Huyết Minh: Chẳng lẽ người không muốn nhận ta làm đồ đệ hay sao? Là do ta không được tốt ư?

- -Ân Như Tuyết: Không phải, ta...

- -Huyết Minh: Người không cần nói, người nhất định là muốn đuổi ta đi!

- -Ân Như Tuyết: Ta...

- -Huyết Minh: Ô ô, ta là một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, ngay cả Tiên tôn cũng đều chê bai ta...

- -Ân Như Tuyết:............( Giao tiếp có đôi khi thật là mệt mỏi.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.