Cuối cùng, Huyết Minh không thể làm gì hơn ngoài việc thực hiện một cách ngu xuẩn. Đó chính là - dùng ngón tay đem ám khí moi ra. Thế nhưng, nghĩ là một việc, đến khi thực hiện thì lại là một chuyện khác. Vừa mới thử, Huyết Minh liền đã đau đến nước mắt lưng tròng.
Thử xem xem, rốt cuộc là tâm của ngươi cứng hơn, hay là ta chịu được lâu hơn.
Âm thầm quan sát, Ân Như Tuyết rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa. Lập tức ngồi dậy, đi thẳng về phía hắn, chưa để hắn kịp phản ứng liền đã đem hắn đẩy ngã.
"Ngươi là trị thương hay là tự tra tấn mình?" Nhìn thấy thảm trạng trên ngực của hắn, Ân Như Tuyết liền không khỏi tức giận mắng. Sau đó, linh khí lại cách không đem nhiệt thủy trong linh tuyền bao khỏa lại, đem tới đây vì Huyết Minh lau chùi vết thương.
Đây cũng là một trong những dự tính trước của Huyết Minh. Nhìn thấy hắn bị thương, Ân Như Tuyết nhất định sẽ dùng linh tuyền thanh tẩy cho hắn, đồng thời đánh bậy đánh bạ đem độc tính giải trừ. Dù sao, hắn tuy có thể hy sinh bản thân, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Nhan Mạc Oa.
"Sư tôn...Tê..." Huyết Minh đau đớn, rít khí lạnh liên tục. Nhưng bả vai đã sớm bị Ân Như Tuyết kiềm chế, bởi vì nàng không muốn hắn giãy giụa làm động thương thế.
Không lâu sau, vết máu giàn giụa trước ngực hắn cũng đã được lau sạch. Chỉ còn sót lại miệng vết thương to chừng đầu ngón tay, sâu hút vào trong. Bởi vì bị Huyết Minh bới móc, nên vết thương lúc này đã nứt ra, thảm không nỡ nhìn.
Nhíu mày, Ân Như Tuyết cũng có chút không biết làm sao. Rốt cuộc, nàng vẫn nghĩ ra được một cách. Không để cho Huyết Minh phản ứng, liền đã cúi đầu, đặt môi lên trên miệng vết thương của hắn, một luồng băng nguyên tố cũng được đưa vào trong.
Băng nguyên tố đem ám khí bao phủ, từng chút một lôi kéo ra ngoài. Cuối cùng lại bị Ân Như Tuyết dùng lưỡi cuốn lấy, phun ra. Khi nhìn thấy Bất Tu Vũ trong suốt như băng chùy, nằm ở trên thảm lông màu đỏ, Ân Như Tuyết liền không khỏi cau mày.
Bất Tu Vũ là lông chim của yêu thú cấp 4 Bất Tu Điểu. Loại yêu thú này vô cùng hiếm gặp, cũng rất khó dây dưa. Bởi vì thân thể của nó, mỗi một chỗ đều là kịch độc, nhất là lông vũ.
Thời gian phát tác độc của Bất Tu Vũ là một canh giờ khoảng chừng. Ban đầu, cơ thể cũng sẽ không cảm nhận được điều khác lạ gì. Nhưng khi độc phát, khí huyết trong cơ thể sẽ bị hàn băng đông cứng, hàn độc sẽ đem cơ thể ăn mòn, hủ thực. Nếu không chú tâm, xem nhẹ đi nó, thì rất dễ dàng thân tử đạo tiêu.
Nhưng cũng may, nước trong ôn tuyền của nàng, vừa vặn có thể khắc chế kịch độc của Bất Tu Vũ. Nếu không, hậu quả quả thật là không dám tưởng tượng được. Vì vậy, Ân Như Tuyết không dám thả lỏng tâm, vội vã lấy ra một viên đan dược đưa cho Huyết Minh.
"Uống."
[ Vô Cực Tiêu Dao Đan: Thiên cấp hạ phẩm đan dược có thể trị bách độc, điều dưỡng mọi loại thương thế. Chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, thì đều có thể khôi phục được.]
Mặc dù không có hỏi nhiều, vô cùng ngoan ngoãn đem đan dược nuốt vào. Nhưng Huyết Minh trước hết vẫn là đem viên đan dược này sơ lược nhìn một lượt. Sau đó, cũng không khỏi có phần kinh ngạc. Ân Như Tuyết thế mà lại đem đan dược trân quý như vậy đưa cho hắn...
"Tốt hơn?" Ân Như Tuyết lạnh nhạt hỏi.
"Đúng vậy, đa tạ sư tôn."
Vô Cực Tiêu Dao Đan quả thật là vô cùng diệu dụng, vết thương của Huyết Minh trong tích tắc đã bắt đầu lành lại. Có lẽ nhiều nhất một ngày sẽ trực tiếp kết vảy, ngay cả sẹo cũng không còn.
Được Huyết Minh chính miệng xác nhận, Ân Như Tuyết rốt cuộc cũng buông lỏng khỏa tâm đang treo lơ lửng. Nhưng rất nhanh, liền phát hiện ra được tư thế của bọn họ hiện tại là có bao nhiêu ái muội.
Cơ thể nàng gần như đều đã dán vào trên người hắn. Hắn thì y phục xốc xếch, gương mặt tái nhợt, song nhãn còn vương nước mắt. Phảng phất đã chịu không ít chà đạp, khiến người không nhịn được vừa muốn an ủi, lại vừa muốn hủy hoại hắn sâu hơn.
Ân Như Tuyết có chút choáng váng, không hề chần chờ hôn lên. Đem hắn đánh bất ngờ làm cho không kịp trở tay, binh lính lui tán. Không khí bị nàng cướp đi, môi lưỡi lại cùng nàng giao thoa với nhau.
Chỉ là, cả hai đều không chú ý tới, hoặc là nói, có người "phát hiện ra", nhưng lại cố tình không vạch trần. Ở phía sau tảng đá lớn dựng trong vườn trúc, có một thân ảnh đang thu liễm khí tức ẩn nấp.
Kẻ này mặc một thân áo vải, gương mặt vô cùng bình phàm, hòa hoãn, khiến người ta không cảm thấy đột ngột chút nào. Lúc này, thiếu niên đang nhìn về phía hai thân ảnh dây dưa cùng nhau kia. Dù cho đối phương đã bày ra một tòa siêu cấp trận pháp, nhưng ở trước mặt y, lại phảng phất như không có một chút tác dụng nào. Bởi vì ánh mắt của y, có thể nhìn xuyên qua hết thảy trận pháp.
"........" Ánh mắt thiếu niên không khống chế được mở to ra, tràn ngập kinh ngạc, sửng sốt. Y vốn dĩ chỉ là muốn ghé sang thăm hỏi, hư tình giả ý một hồi, nhưng không ngờ rằng lại gặp được tràng cảnh như vậy.
Có nên đem việc này chọc phá hay không? Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên, đã bị thiếu niên đè xuống. Bởi vì y không dám chắc bản thân có thể uy hiếp được một vị tu sĩ Kiếm thần cảnh. Huống hồ gì, việc này cũng không khiến y nhận được chỗ tốt nào. Trái lại còn tự chuốc họa vào thân.
Vì vậy, thiếu niên liền dứt khoát xoay người rời đi, cố gắng không kinh động đến hai người bên trong. Nhưng thực chất, trong lòng thiếu niên vẫn là có chút tò mò, mặc dù không nhiều. Nhất là khi nhớ tới gương mặt thuần khiết như giấy trắng kia của hắn...
"Rốt cuộc là ngươi trang thanh thuần, mê hoặc Sư tôn của mình. Hay là một cái lão yêu ngàn năm vẫn còn chưa biết thân phận, nhúng chàm thiếu niên chưa trải sự đời đây?"
Kỳ thực, y vẫn là nghiêng về đáp án phía sau hơn.
**Sai, ngươi sai quá sai rồi a! Là đáp án đầu tiên kia kìa. A Minh nhà ta không ngây thơ như ngươi tưởng tượng đâu. Hắn mới là lão yêu nhúng chàm thiếu nữ trẻ a!