Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 356: Lưu ly quả



Huyết Minh sử dụng Tầm bảo khí, một đường xuyên thẳng qua bí cảnh. Ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy được hào quang tỏa ra trên thân của các loại bảo vật. Bảo vật càng cao cấp, thì ánh sáng sẽ càng thêm chói lóa.

Khi đó, Huyết Minh không khỏi ghé mắt nhìn sang Trác Thiên Hạo. Trong nháy mắt, con ngươi liền bị đâm đến đau nhức. Quanh thân Trác Thiên Hạo lúc này đã phủ lên hoàng quang lập lòe, phảng phất như phật đà tái thế, khiến Huyết Minh không thể không dời đi ánh mắt. Con hàng này chẳng lẽ là một cái di động bảo khố hay sao a? Trên người hắn rốt cuộc có cất giấu bao nhiêu bảo vật...

Dọc đường chỉ cần gặp phải nhân tộc, không ngoại lệ đều bị Huyết Minh một kiếm chém giết. Về phần những ma tộc tình cờ đụng tới, tất cả đều sẽ do Trác Thiên Hạo ra tay chém giết. Ban đầu, Trác Thiên Hạo vẫn còn có chút xoắn xuýt, không chịu đựng được. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã dần dần thích ứng được loại sát lục này. Có thể mặt không đổi sắc nâng kiếm chém giết.

Kỳ thực, Huyết Minh cũng không đơn thuần dùng loại phương pháp này nhiễm đen nam chính. Mà còn là do giết Ma tộc sẽ không đem lại lợi ích cho hắn. Hắn lười động kiếm, nên liền để Trác Thiên Hạo ra tay.

Một ngày sau, cả hai cũng đem Hóa Nguyên bí cảnh lục soát một lượt, lấy được đại lượng báo vật. Đương nhiên, khái niệm "báo vật" ở đây cũng chỉ là trong mắt của người khác mà thôi. Đối với Huyết Minh và Trác Thiên Hạo thì căn bản là không vào nổi mắt. Mục tiêu thật sự của bọn hắn, chỉ có duy nhất Lưu Ly quả.

"Chúng ta đã đi lâu như vậy. Tại sao vẫn chưa phát hiện được Lưu Ly quả a." Sau khi biết được mục đích tới của Huyết Minh, Trác Thiên Hạo cũng không có dị nghị gì cả. Bởi vì dọc đường giết chóc quá nhiều, ít nhất cũng có tận ba chữ số. Quanh thân Trác Thiên Hạo đã lượn lờ một luồng sát khí lành lạnh. Do không quá quen thuộc, nên hắn cũng không thể đem sát khí thu hồi tự nhiên, mới dẫn đến trạng thái như hiện tại.

Ngay khi Huyết Minh hé miệng, chuẩn bị đáp lời. Thì từ chân trời bỗng dưng lại truyền tới một tiếng "ầm" vang dữ dội, gần như rung chuyển cả tòa bí cảnh. Một luồng thất thải hào quang bay lên, đập vào mắt của tất cả tu sĩ trong bí cảnh.



‎"Chẳng lẽ..."

"Đi!" Cảm thấy phương hướng truyền tới động tĩnh rất có khả năng là vị trí của Lưu Ly quả. Huyết Minh liền trực tiếp bắt lấy cánh tay của Trác Thiên Hạo, lấy tốc độ nhanh chóng bay hướng nơi đó.

Mục tiêu cách vị trí của hai người bọn họ cũng không tính là quá xa, chưa tới nửa khắc sau, bọn họ liền đã bay đến lân cận. Đồng thời bắt gặp không ít tu sĩ đang trên đường chạy tới đây.

Chỗ này, là một chỗ tương tự với ốc đảo. Ở giữa là một hồ nước lớn, ít nhất cũng có hơn chục trượng. Khác biệt với bên ngoài cát vàng che lấp. Hồ nước lại kết lên một tầng băng dày, không ngừng có khí lạnh bốc lên.

Nhưng đáng chú ý hơn hết là, giữa hồ cư nhiên lại có một cây đại thụ đang đứng sừng sững ở đó. Thân cây tựa như băng trát, từng chiếc lá nhọn hoắc như kim châm. Phía dưới những tán lá, lại là vài khỏa trái cây trong suốt như thủy tinh, nhẹ nhàng đong đưa qua lại.

Mà lúc này, bên ngoài băng hồ đang xuất hiện trạng thái gương cung bạc kiếm. Chỉ thấy, đối diện là một đám tán tu có chừng chục người, tu vi rơi vào khoảng Kiếm đế cảnh, kẻ cao nhất, cũng chỉ là Kiếm tiên cảnh tầng 2 mà thôi.

Trái lại, đám người đối lập với bọn họ lại chính là người của Phong Chân tông. Thậm chí, ngay cả Phương Nghĩa và nam tử cao to kia cũng ở trong số đó. Không ngờ rằng, bí cảnh to lớn đến vậy, cư nhiên vẫn để bọn họ hội ngộ cùng nhau. E rằng phải có bí pháp đặc biệt gì đó.

Số lượng đệ tử Phong Chân tông lúc này chỉ còn chừng 20 người, tất cả đều lộ ra vô cùng chật vật, e rằng đã gặp phải không ít quả đắng ở đây. Lúc này, một đám đều rút ra thiết kiếm, chỉa thẳng về đám tán tu kia, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể khai chiến.

Thấy tràng cảnh này, Huyết Minh không khỏi nhíu mày đem Trác Thiên Hạo kéo sang một bên, trốn phía sau một chỗ gò đất, yên tĩnh nhìn xem kỳ biến, giữ khoảng cách nhất định với đám người kia. Đồng thời ra hiệu Trác Thiên Hạo thu liễm khí tức.

Có lẽ tình hình quá mức căng thẳng, nên tu sĩ hai bên vẫn chưa phát hiện bên cạnh đã có người ẩn nấp từ lâu. Khi nhìn thấy đám tán tu đối người của Phong Chân tông giơ lên vũ khí. Phương Nghĩa liền hừ lạnh:"Các ngươi đây là có ý gì? Muốn cùng Phong Chân tông chúng ta là địch hay sao?"

Đối diện với Phương Nghĩa và Phong Chân tông sau lưng hắn, đám tán tu vẫn là có chút sợ. Bọn họ dù sao đều là kẻ vô danh, một mai nếu bị trả thù, thì e rằng sẽ chết vô cùng thảm. Thế nhưng kỳ ngộ đã ở ngay trước mắt, nếu cứ thế bỏ qua, thì bọn họ lại không cam lòng.

Vì vậy, lẫn nhau bàn bạc một chút, tổ hợp tán tu liền để tên tu sĩ Kiếm tiên cảnh kia trở thành đại ngôn, đứng ra nói chuyện với Phương Nghĩa:"Phương công tử, chúng ta cũng không muốn cùng ngươi đối chọi a. Thế nhưng ngươi cũng thấy đấy, Lưu Ly quả là do chúng ta tìm thấy trước. Nếu ngươi không cho chúng ta một điểm chỗ tốt, e rằng sẽ không thích hợp đi?"

"Cho các ngươi chỗ tốt? Ha hả, chỉ bằng các ngươi sao? Nằm mơ đi."

"Bản công tử cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Lập tức lăn đi cho ta. Nếu không, đừng trách bản công tử ra tay độc ác." Nghe xong thuyết pháp của bọn họ, Phương Nghĩa liền ha ha cười to, tràn đầy giễu cợt. Không khỏi mở rộng tầm mắt đối với trình độ tham lam ngu xuẩn của bọn họ.

Muốn giành giật với hắn, trước hết cũng phải xem thử bản thân có thực lực đó hay không cái đã. Không có lực lượng mà còn dám lên mặt, đó chính là muốn chết. Muốn chỗ tốt, trước hết phải giữ được mệnh cái đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.