Bị Huyết Minh răn dạy, Quý Lưu Vân cũng không cãi lại. Hơn nữa, trong lòng đã bắt đầu tin tưởng hắn đôi chút. Nếu hắn dễ dàng như vậy liền đem hành tung, suy tính của Bắc Tư Kiệt nói ra, thì đó mới là chọc người sinh nghi a.
Đối diện, nhìn thấy Quý Lưu Vân hướng về phía Huyết Minh quỳ xuống, Thiết Lực và Phương Nghĩa không khỏi kinh nghi. Thầm suy đoán, kẻ này chẳng lẽ là có thân phận rất lớn trong nội bộ ma tộc hay sao?
Ngay khi bọn họ còn suy nghĩ, thì một bóng người cũng từ trên không trung phi thân tới, rơi vào bên cạnh Quý Lưu Vân. Kẻ này là một lão giả gương mặt âm ngoan. Rõ ràng chính là cao thủ Kiếm tiên cảnh đi theo bảo vệ Quý Lưu Vân ngay từ đầu.
Nhìn thấy người tới là Lý Viên Khắc, Quý Lưu Vân liền vui vẻ ra mặt. Cuồng hỷ kinh hô lên một tiếng, thần sắc cao ngạo ban đầu đã biến mất không còn gì. Chỉ còn sót lại ủy khuất cùng mừng rỡ:"Phó môn chủ!"
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Viên Khắc nhíu mày đánh giá thần sắc của Quý Lưu Vân, cảm thấy có phần không đúng dò hỏi. Đồng thời lại dò xét cả Huyết Minh và đám người Phong Chân tông đứng ở đối diện.
Ngay lập tức, Quý Lưu Vân liền không chút giấu giếm kể hết mọi chuyện cho Lý Viên Khắc nghe. Hơn nữa, còn đặc biệt nhấn mạnh thân phận của Huyết Minh. Khiến Lý Viên Khắc không khỏi nghiền ngẫm đánh giá hắn, nhưng cũng không nói gì thêm. Trái lại, lại sa sầm mặt mũi, cáu giận hừ lạnh với Thiết Lực:"Thiết Lực, không ngờ tới ngươi không chỉ là một người câm, cư nhiên còn sẽ đê tiện đến vậy a."
Sắc mặt Thiết Lực không chút biến hóa, chỉ là theo bản năng siết chặt thiết chùy trong tay mình, ánh mắt đong đầy sát ý nhìn xem Lý Viên Khắc. Ngay khi cả hai sắp sửa chiến một trận chiến, thì bỗng dưng, có một đội nhân mã cũng đang hướng về nơi này.
Dẫn đầu là vị lão thái thái chống đỡ quải trượng kia. Nhưng kỳ lạ thay, mặc dù lưng đã còng, nhưng tốc độ của bà ta lại vẫn nhanh đến đáng sợ. Sau lưng còn dẫn theo năm, sáu tên đệ tử y quan chật vật, mặt mũi máu me, tràn đầy hoảng loạn.
Khi nhìn thấy hai bên đội ngũ, lão thái thái không khỏi dừng lại cước bộ, cùng bọn họ giữ khoảng cách trên dưới chục trượng. Gương mặt tràn đầy ngưng trọng cùng nghiêm nghị, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì. Dẫn đến vài cái thiếu niên theo sau cũng không khỏi ngừng bước.
Lão thái thái vừa xuất hiện, thế cục trong nháy mắt liền chuyển biến càng thêm vi diệu. Ba bên cứ như vậy nhìn nhau, ai đều không nói một lời. Lão thái thái giống như cũng không có ý định can dự chuyện của bọn họ, mà là yên lặng nhìn xem kỳ biến. Bởi vì bà đối bọn họ cũng không có thù hận gì, hà tất phải làm chim đầu đàn đi liều mạng.
Thế nhưng, rất mau sau đó, nguyện vọng này của lão thái thái đã bị một thanh âm chói tai đánh thành từng mảnh. Thanh âm kia gọi một cái tan nát cõi lòng, tê tâm liệt phế, thiên địa bi thương,...(blah blah):"Công Lương lão thái, mau cứu ta!!!"
Chỉ thấy, từ phía sau gò đất bỗng dưng lại lao ra một thiếu niên y phục rách nát, tóc tai rối loạn, mặt mũi dính đầy cát vàng. Giống như vừa từ trong đám khất cái chui ra tới. Vừa chạy, còn vừa trượt chân ngã sấp xuống mặt đất vài cái. Ba chân bốn cẳng bò đến bên cạnh Công Lương lão thái.
( P/s: Công Lương là một họ kép trong tiếng hán việt.)
Công Lương lão thái trơ mắt nhìn tiểu tử này bò tới, theo bản năng liền nâng cước đem hắn đá văng sang một bên. Ánh mắt sắc lẹm, trên dưới đánh giá hắn vài lần, lạnh giọng hỏi:"Ngươi là kẻ nào?"
"Công Lương lão thái, ngươi... ngươi không nhận ra ta a? Ta...ta chính là Lăng Tiếu, nhi tử của Lăng Thanh đây a! Hôm đó ở Lăng gia, ngươi không phải đã bái phỏng qua cha ta hay sao?" Bị Công Lương lão thái đá văng, thiếu niên cũng không tức giận, chỉ lo lắp bắp giải thích, thanh minh cho mình.
Nghe hắn nói, Công Lương lão thái cũng không khỏi ngây ngốc. Cho đến khi thiếu niên run rẩy đưa ra một khối kim sắc lệnh bài, bên trên có ghi một chữ "Hồng", Công Lương lão thái mới sực nhớ lại mọi chuyện.
Cách đây vài tháng, bà quả thật có đưa bái thiếp cho gia chủ Lăng gia, đến tham dự sinh thần nhi tử của lão. Mục đích bà làm vậy, chính là muốn thông qua Lăng gia, trèo lên cây đại thụ Hồng Lang dong binh đoàn. Bởi vì ai bảo gia chủ Lăng gia - Lăng Thanh chính là thân ca ca của Đoàn chủ Lăng Tử làm chi.
Mà Lăng Tiếu này, chính là tiểu nhi tử của Lăng Thanh, nghe nói tư chất ngu dốt, là một cái công tử bột chính hiệu. Lúc đó, bởi vì chỉ lo tìm cách thân cận với Lăng Tử, nên bà căn bản là không hề chú ý tới kẻ này. Vì vậy, hiện tại nhìn thấy đối phương, bà cũng không tài nào nhận ra được.
Bởi vì trong tay tiểu tử này còn nắm giữ kim lệnh đặc chế của Hồng Lang dong binh đoàn, chắc chắn là không thể phỏng chế được. Nên Công Lương lão thái cũng không hề nghi ngờ thân phận của hắn. Lập tức liền đem hắn đỡ dậy, hòa hoãn âm thanh:"Thì ra là Lăng công tử a. Là lão thái bà ta mắt mờ, nhất thời không nhận ra ngài. Mong ngài ngàn vạn đừng trách a."
Mặc dù kẻ này không sánh bằng Lăng Dự, nhưng Công Lương lão thái cũng không dám thất lễ. Dù sao đối phương là biểu thiếu gia của Hồng Lang dong binh đoàn a. Nếu để hắn thiếu nợ nhân tình, thì khi đó, bà còn lo lắng không leo lên được hay sao?
"Không sao, không sao. Đa tạ lão thái." Thiếu niên một bộ dáng thụ sủng nhược kinh được Công Lương lão thái đỡ dậy. Vội vã khoát tay, tỏ vẻ không sao. Hắn hơi ngẩng đầu, bên dưới vết nhơ, lờ mờ hiện ra một phần ngũ quan bình phàm, vô vi.
Mà chủ nhân của gương mặt này, rõ ràng chính là nam chính đại nhân của chúng ta!
Chính bản thân Trác Thiên Hạo vẫn còn có chút không ngờ tới, bản thân chỉ tùy tiện giải thích thân phận của những người này một chút. Thế nhưng lại khiến Huyết Minh nghĩ ra một kế sách như vậy!
Làm một Thánh tử, mặc dù bình thường có chút không đáng tin cậy. Nhưng trên thực tế, đối với nhân mạch, bối cảnh nội bộ của các thế gia, tông môn, hắn vẫn là hiểu biết đôi chút. Tỷ như Lăng Tiếu, Công Lương lão thái,... các loại.
**Hậu trường nhỏ:
- -Nhóc: Nam chủ đại nhân, ngươi thay đổi! (╯°□°)╯︵ ┻━┻
- -Trác Thiên Hạo:?-?
- -Nhóc: Ngươi biến trở nên không thuần khiết, không đáng yêu nữa...(-ㅂ-)/
- -Trác Thiên Hạo: Không sao, vì hắn, ta có thể. (๑▽๑)!!
- -Nhóc: -_-+
- -Nhóc: Người đâu, mau đem đôi cẩu nam nam này ra Ngọ Môn trảm đầu thị chúng a! (╯°□°)╯︵(.o.)