Một hôm khi ra ngoài lịch luyện, tiểu ăn mày không biết từ đâu ôm về một đầu tiểu cẩu dơ bẩn hề hề. Khi đó, một đám nữ tử, lấy đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão làm đầu, bắt đầu chế giễu, bảo nàng vứt con chó hoang này đi.
Khi đó, nữ hài một thân áo vải, thân hình nhỏ gầy lại vẫn vô cùng kiên định ôm lấy tiểu cẩu. Hai mắt nàng nhìn chăm chú vào nó, giống như có sự dịu dàng tỏa ra. Từng chữ một, phun ra vô cùng rõ ràng:"Ta nhận nuôi nó. Nó không phải chó hoang."
Ân Như Tuyết vừa nói xong, liền đón lấy một tràng cuồng tiếu của những đệ tử xung quanh. Bọn họ khinh bỉ nhìn nàng, mang theo hài hước, cũng không sợ tổn thương đến người khác.
"Mày đừng quên, mày cũng là con hoang a. Chó mà con hoang nuôi, chẳng phải chó hoang thì là gì?"
Sau đó, một đám thiếu nữ xinh đẹp ngời ngời liền bắt đầu vận dụng linh lực đánh vào trên thân của tiểu cẩu cùng với nữ hài ốm yếu, xanh xao kia. Rốt cuộc, nữ hài vẫn là không bảo vệ được tiểu cẩu mà mình đem về. Tử trạng của nó vô cùng thê thảm, bị đánh nát thành mấy đoạn, máu thịt nhầy nhụa không nhìn rõ được nguyên dạng. Mà nữ hài khắp người cũng đều bị thương. Ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào con tiểu cẩu đã chết thảm kia.
Rốt cuộc, trong lúc đám người vẫn còn buông ra ánh mắt chán ghét, thương hại. Nữ hài lại làm ra hành động mà mỗi người ở đây đều không ngờ tới. Dùng thanh kiếm gỗ đeo ở sau vai của mình, một kiếm chém bay đầu của nữ tử kia.
Nàng giống như phát điên, nắm lấy mộc kiếm liên sát hai nữ đệ tử đứng gần mình. Một tiểu đội mười người, trong nháy mắt liền bị nàng giết mất hơn nửa, không một ai có thể ngăn được một kiếm. Những người còn lại vốn đang xem náo nhiệt, bao gồm Mạc An Bình cũng đều không ngoài dự liệu, hoảng sợ tháo chạy.
Nghe nói, cũng trong đêm đó, Ân Như Tuyết đĩnh lấy mưa to, một người một kiếm đi đến Trường Phong tiêu cục, đem mấy mươi mạng người bên trong giết sạch, bao gồm cả Thường Khánh.
Sau lại, khi trở về Vạn Kiếm tông, nàng liền bị Kim Điền chân nhân cùng với tiền tông chủ mang đi. Về phần đi nơi nào, cũng không ai biết cả. Chỉ là, khi nàng trở lại, đám người cùng thế hệ đều đã chết thất thất bát bát, Mạc An Bình cũng lên làm Đại trưởng lão. Mà tu vi của nàng lúc này đã sắp đột phá Kiếm Thần cảnh, kế thừa Thần Hi cung của Kim Điền chân nhân.
Từ trong quá khứ hồi phục lại tinh thần, Mạc An Bình mới phát hiện, giam cầm của Ân Như Tuyết dùng để áp chế bản thân đã giảm nhẹ không ít, có thể mở miệng nói chuyện được rồi. Vì thế, lão liền lập tức hô lên:"Sư thúc, mong sư thúc hạ thủ lưu tình, tất cả việc này đều là hiểu lầm a!"
Không quan tâm đến Mạc An Bình, Ân Như Tuyết lại chuyển mắt đến trên người Âu Dương Thụy. Nàng nhớ rõ, tiểu tử này giống như cùng đồ nhi của nàng có quan hệ vô cùng tốt. Vậy thì hỏi hắn đi:"Ngươi nói. Đã xảy ra chuyện gì?"
Bị Ân Như Tuyết điểm danh, Âu Dương Thụy cũng không sợ hãi mảy may, có lẽ do đáy lòng đã xác định nàng là người có "cùng chiến tuyến" với mình. Vì vậy, hắn liền một năm một mười đem mọi chuyện kể lại. Cũng không ít lần thêm mắm dậm muối, nhấn mạnh Huyết Minh là có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khổ sở.
Biết được đồ nhi của mình lại bị hạng người đê tiện thế này vu oan giá họa, bức hôn. Ân Như Tuyết liền tức giận đến trực tiếp bão nổi. Về phần nghi ngờ? Căn bản là chưa từng nghĩ tới. Đối với đồ nhi của mình, nàng là có trăm phần trăm lòng tin hắn tuyệt đối sẽ không coi trọng loại mặt hàng này được. Dù muốn coi trọng, cũng phải là coi trọng nàng a.
Cùng lúc đó, một luồng linh lực tỏa ra, lập tức đem Nguyễn Xuân bao phủ lại, kéo đến trước mặt Ân Như Tuyết. Cả người Nguyễn Xuân lúc này đang lơ lửng giữa không trung. Đối diện với khuôn mặt vô cảm của Hàn Vĩ tiên tôn, nàng ta vẫn là hoảng sợ đến tột độ, nhưng cổ họng lại giống như bị người bóp chặt lại, không thể phát ra một chút âm thanh.
"Muốn biết bọn họ nói thật hay giả, cứ sưu hồn nữ nhân này."
Vừa dứt lời, cũng không hỏi ý kiến của người khác, Ân Như Tuyết đã đặt một ngón tay lên giữa trán của Nguyễn Xuân, thi triển Sưu hồn thuật. Gần như đồng thời, con ngươi của Nguyễn Xuân liền co lại, hai mắt đờ đẫn vô thần, gân xanh trên trán bạo khởi, nét mặt vặn vẹo không ngừng, chứng tỏ nỗi đau đớn mà nàng ta phải nhận là to lớn đến mức nào.
Sự đau khổ khi bị sưu hồn, tương tự với việc linh hồn bị người dùng dao không ngừng đào bới. So với lăng trì xử tử còn phải đáng sợ.
Lúc này, trên đỉnh đầu Nguyễn Xuân cũng dần dần ngưng tụ ra một cái màn ảnh trong suốt. Hiện lên hình ảnh của hai người, một là bản thân nàng, còn người thứ hai...cư nhiên lại là Trần Tĩnh! Hai người bọn họ đang dây dưa với nhau trên giường, không một mảnh vải che thân. Từng lời đối thoại cứ thế truyền vào tai những người ở đây.
"Trần sư huynh, chỉ cần việc thành, ta có thể thuận lợi gả cho Từ Huyết Minh rồi a. Về sau, ta nhất định sẽ thật tốt hậu tạ ngươi~"
"Tiểu tao hóa, có phải hay không là muốn ta mỗi ngày đều thao ngươi? Còn gọi Trần sư huynh nữa sao? Mau gọi tướng công..."
"Tướng công~ Chàng thật là đáng ghét a~ Người ta mới không phải tiểu tao hóa đâu. Sau này cũng chỉ để một mình chàng thao ta thôi..."
".................."
Hình ảnh chỉ vừa hiện lên, sắc mặt Ân Như Tuyết liền biến. Tức thì phân ra một tia linh lực đến phong bế ngũ giác của Huyết Minh. Sau đó mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là phản ứng kịp a, nếu không tiểu đồ nhi của nàng phải bị bọn họ làm cho ô uế rồi.
Mà bên ngoài, khi đám người nhìn thấy những thứ đồi bại này, sắc mặt có thể nói là vô cùng phong phú. Có kẻ cảm thấy chán ghét, nữ đệ tử thì cả người không tốt, che miệng buồn nôn, mà nam đệ tử thì lại mang theo hứng thú, dùng ánh mắt như xem kỹ nữ trong thanh lâu mà đánh giá Nguyễn Xuân. Tiếng bàn tán không chút cố kỵ vang lên. Rõ ràng là đến bỏ đá xuống giếng, cười trên nỗi đau của người khác.
"Nữ nhân này quả thật là vô liêm sỉ a. Cư nhiên lại cấu kết với Trần Tĩnh, đem danh tiết của mình ra mưu hại Tiểu cung chủ. Nếu không phải Hàn Vĩ tiên tôn trở về kịp, thì Tiểu cung chủ chẳng phải sẽ bị bọn họ ức hiếp rồi sao?"
"Tiểu cung chủ quả thật là rất đáng thương a. Quá mức ưu tú cũng bị người ganh ghét hãm hại. Loại cẩu nam nữ như Trần Tĩnh và Nguyễn Xuân nên đem nhốt vào lồng heo thả trôi sông."
"Chậc chậc, bình thường nữ nhân này đều là bộ dạng cao quý không ai bằng, khinh thường những đệ tử bình thường như chúng ta. Không ngờ rằng bên trong lại là bộ dạng này. Uổng công ta còn đem nàng xem như nữ thần đâu."
".................."
**Tiểu kịch trường:
- -Huyết Minh: Ban nãy sư tôn vì sao lại phong bế ngũ giác của ta a? /giọng điệu tò mò/
- -Ân Như Tuyết: Bởi vì có hình ảnh không thích hợp để ngươi biết. Ngươi còn nhỏ. /lãnh đạm - ing/
- -Huyết Minh: Hình ảnh gì không thể cho ta biết a? Ta đã rất lớn rồi mà. Ta 17 tuổi... (。ì _ í。)
- -Ân Như Tuyết: Là 16 tuổi rưỡi.
- -Huyết Minh:............
- -Ân Như Tuyết: Đừng nói nhiều nữa, mau lột sạch y phục, để tối nay sư tôn đến thay ngươi chữa bệnh. /nghiêng người che giấu vẻ chột dạ/
- -Huyết Minh: /ngoan ngoãn leo lên giường, chờ đợi "sủng hạnh"/
- -Nhóc:/tỏ vẻ như không nhìn thấy hành động cầm thú của sư tôn./