Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 41: Khiêu Chiến Thiên Đạo



Lúc này, Hỏa Thạch Viên Hầu cuối cùng cũng đã phát hiện ra dị biến, vội vàng dừng lại động tác trên tay, có điểm sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời ở trên đỉnh đầu của nó.

Chỉ thấy trong bán kính trăm thước xung quanh đều đã bị mây đen bao phủ, khí tức kinh khủng từ lôi điện truyền đến khiến cho nó cảm thấy rất khó chịu. Có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.

Cũng không trách Hỏa Thạch Viên Hầu túng quẫn như vậy được. Phải biết, lôi kiếp ở thế giới này sẽ chỉ xuất hiện khi có tu sĩ từ Kiếm thánh cảnh trở lên độ kiếp tấn cấp mà thôi. Lôi kiếp cũng sẽ chỉ xuất hiện khi có yêu ( ma) vật có sức mạnh hủy thiên diệt địa xuất thế.

Tỷ như ở 4 năm trước, khi Huyết Minh mở ra phong ấn, bên ngoài cũng đã từng xảy ra Lôi kiếp vô cùng kinh khủng. Nhưng bởi vì lúc đó hắn giấu ở bên trong sơn động và được hệ thống bảo hộ nên mới không nhìn thấy được dị biến mà thôi.

Chưa đến nửa khắc sau, thiên lôi đã triệt để bị Huyết Minh cho gọi đến. Lúc này, từng đạo lôi điện mang theo uy áp khiến người ta muốn nghẹt thở đang liên tục giáng xuống đầu của Hỏa Thạch Viên Hầu.

Khiến cho nó không thể sinh ra được một tia kháng cự nào mà chỉ có thể liên tục giãy giụa, "ngao ngao" kêu to. Hoàn toàn không còn bộ dáng hung hăng càn quấy khi đánh nhau với Huyết Minh nữa.

Lôi điện phủ xuống làm cho không khí bỗng chốc như trở nên ngưng kết lại, ánh sáng chói lóa liên tục lóe lên khiến cho Huyết Minh không thể không nheo mắt lại.

Không riêng gì chỗ của Hỏa Thạch Viên Hầu, mấy trăm trượng xung quanh chỗ đứng của bọn họ hiện tại thường thường cũng sẽ giáng xuống vài đạo lôi điện, có to đến vài chục trượng, có nhỏ như lu nước. Mỗi khi một đạo lôi điện rơi xuống, chúng sẽ phải dừng lại chí ít vài giây, sau đó để lại các hố đất to nhỏ không đồng đều.

"Ầm ầm" Cảm thấy có một luồng uy áp đang từ trên trời giáng xuống, Huyết Minh liền bất động thanh sắc mà ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy tử sắc chợt lóe, một đạo lôi điện to lớn lúc này đang lấy tốc độ ánh sáng rơi thẳng vào đầu hắn. Nếu trúng phải một kích này, hắn nhất định sẽ tại chỗ bỏ mình.

"Thiên đạo, nếu một đạo lôi điện này là cố ý nhằm vào ta. Ta nhất định sẽ trả lại ngươi một cách thích đáng."

Theo âm thanh cuồng ngạo của Huyết Minh vang vọng khắp thiên địa. Hắn có cảm giác được lôi điện kia phảng phất như là đang dừng lại một chút. Thế nhưng, ngay sau đó, tốc độ của nó liền càng thêm nhanh chóng đánh về phía của Huyết Minh. Phảng phất như là để thị uy, trừng phạt tội không biết trời cao đất dày của hắn vậy.

"Ha, việc này, ta nhớ kỹ."

Đối diện với lôi điện đánh tới, Huyết Minh liền khinh thường mà cười lạnh một tiếng. Sau đó, hắn liền nhanh chóng từ trong không gian lấy ra Vấn Hồi kính, bắt đầu tĩnh tâm, dùng tinh thần lực của mình cùng với tất cả linh khí cùng ma khí còn sót lại truyền vào trong Vấn Hồi kính.

"Ong ong."

Chỉ thấy trong vòng chưa đến 1 giây, Vấn Hồi kính liền lập tức xảy ra dị biến mà bắt đầu biến lớn ra tận vài thước. Rung động lắc lư mà bay đến trên đỉnh đầu của Huyết Minh chừng nửa thước, đem hắn che giấu ở phía dưới. Mặt kính cũng liền đi theo đó mà hướng thẳng về phía đạo thiên lôi kia, ngạnh sinh sinh đem nó hứng chịu lấy.

"Ầm ầm."

Chỉ thấy khi đạo thiên lôi va chạm vào mặt gương của Vấn Hồi Kính thì giống như lại bị thứ gì đó cho cản lại, không thể di chuyển được dù chỉ là nửa bước. Thế là, nó liền lập tức tạo thành một góc phản chiếu từ mặt gương, bay thẳng trở về trên bầu trời.

Thiên lôi xé tan mây mù, chiếu sâu vào chín tầng mây. Từ xa xôi trên trời cũng liên tục vang lên âm thanh "ầm ầm" rung chuyển, giống như là bầu trời một giây sau liền muốn vỡ ra như thủy tinh.

Thế nhưng, chỉ thấy lúc này lôi điện cũng đã không còn rơi xuống mặt đất nữa. Kế tiếp, mây đen cũng bắt đầu nhanh chóng tản ra. Mà ở một nơi xa xôi trên thời không mà Huyết Minh không thể nhìn thấy được, lúc này cư nhiên lại hằn lên từng đạo vết nứt đang bắt đầu lan ra khắp nơi.

"Đậu móa, ông đây làm Thiên đạo tận mấy trăm vạn năm qua cũng là lần đầu tiên gặp đến kẻ dám khiêu chiến với thiên đạo a. Không những có thể triệu hồi lôi kiếp mà còn có thể đem lôi kiếp đánh ngược lại được nữa."

"Cũng may là ông đây tránh kịp, nếu không ông đây liền đã trở thành Thiên đạo đầu tiên trong lịch sử nằm đo đất bởi vì bị phản dame...à không, phản lôi kiếp rồi."

"Mẫu thân a, đạo vết nứt này chắc sẽ phải khiến ta vá tận mấy năm trời mới xong được rồi. Thật là khốn kiếp quá mà..."

- -------------------------

Đương nhiên, đối với kẻ tao ngộ phải đau khổ là Thiên đạo - boss cuối, Huyết Minh cũng là hoàn toàn không biết đến một chút nào. Bởi vì hắn lúc này đã là tự thân cũng khó bảo toàn.

Ngay khi Lôi kiếp tán đi, hắn liền giống như một cái tử thần sa ngã rơi thẳng xuống mặt đất, Chu Thần Dực cũng mờ dần rồi biến mất không còn tăm hơi. "Lạch cạch" Vấn Hồi kính cũng đi theo đó mà thu nhỏ trở về, rơi xuống trước ngực của hắn.

Đây cũng là một trong những cái giá đắc khi vận dụng Ngự Lôi Kiếm Quyết. Sau mỗi lần sử dụng, cơ thể của hắn liền sẽ bị tiêu hao đi một lượng lớn sinh lực khiến cho cơ thể suy yếu, linh khí tán loạn.

Thời gian sử dụng càng lâu, sinh lực sẽ càng thêm hao mòn. Một khi sinh lực cạn kiệt, hắn cũng liền theo đó mà chết đi. Cho nên về sau, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn liền sẽ không bao giờ vận dụng đến võ kỹ tà đạo này nữa.

Thế nhưng, việc khiến cho Huyết Minh càng thêm khó chịu chính là, bởi vì vận dụng tinh thần lực cưỡng chế sử dụng Vấn Hồi kính, đầu của hắn lúc này cũng đã đau như sắp vỡ nát. Ngay cả một hơi thở cũng đều trở nên khó nhọc.

Phải mất tận nửa khắc sau, Huyết Minh mới có thể mệt mỏi mà dùng Hy Tà kiếm cắm vào trong đất, gượng người đứng dậy. Sau đó, hắn mới không nhanh không chậm mà đem Vấn Hồi kính thu hồi lại, đưa mắt đánh giá tình cảnh hiện tại của chiến trường.

[......]

[ Ô ô, ký chủ a, ngài đúng là vô lương tâm thật mà, dọa ta sợ đến chết khiếp. Nếu ngài có mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao đây!!!]

[ Ô ô ô, chỉ là một cái Thiên đạo nhỏ nhoi thôi. Sao ngài lại không nhờ đến sự trợ giúp của ta a?]

Nghe thấy hệ thống khóc ròng chín dòng sông, Huyết Minh liền khẽ nâng lên khóe môi trắng bệch không chút huyết sắc của mình. Bên trong đôi huyết đồng của hắn vẫn như cũ là một mảnh lạnh băng, không có một tia gợn sóng cũng như cảm xúc nào cả.

"Xin lỗi, ta đem ngươi đã quên."

Hắn đã quen một mình chiến đấu. Trong thời khắc mấu chốt nhất, hắn đã triệt để quên mất bản thân còn có một cái hệ thống như vậy.

Bởi vì, nhờ người chi bằng nhờ mình. Hắn chỉ có thể tin vào bản thân mình mà thôi.

Tự mình cứu mình mới là thượng sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.