Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 452: Huynh đệ trở mặt



"Ta...Ta không..." Nghẹt thở, Mộng Phạn chỉ có thể không ngừng giãy giụa, khó khăn nghẹn ra mấy chữ này.

Chỉ là, Vô Liên Triệt cũng không có ý định buông nàng ra. Trái lại, lại càng thêm siết chặt:"Ta đếm đến ba, nếu ngươi không khai báo thì đừng trách."

"Một..."

"Hai..."

"Huynh trưởng!" Vô Thừa Ngạo lập tức dùng sức đẩy Vô Liên Triệt ra, rống lên.

Hơi lảo đảo, Vô Liên Triệt liền buông Mộng Phạn ra. Lúc này, nàng cũng trực tiếp quăng ngã xuống đất. Bên trên cổ hằn lên ấn bàn tay thật đậm. Không ngừng vuốt cổ, ho sặc sụa. Cố gắng hít thở lấy không khí.

"Mộng nhi, muội có sao hay không? Mộng nhi..." Vội vã đỡ Mộng Phạn dậy, Vô Liên Triệt liền một mặt hoảng sợ nói. Khi thấy nàng nước mắt lưng tròng, suýt chút liền mất mạng, gã liền quay đầu hướng Vô Liên Triệt quát to:"Huynh trưởng, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại tổn thương nàng?"

"Ta không phải đã dặn ngươi không được đến gần người của Từ Huyết Minh sao?"

Vô Liên Triệt lạnh lùng nói, nhưng sự bá đạo vô hình bên trong lại khiến Vô Liên Triệt cảm thấy khó chịu. Gã là đệ đệ của hắn, cũng không phải là linh sủng hay nô tài!

"Tại sao ta lại không được lại gần những thứ liên quan tới Từ Huyết Minh chứ? Huynh trưởng, ngươi có biết, đệ đệ ngươi có được tiềm lực như ngày hôm nay cũng là hắn ta ban cho không hả?!!"

Vô Thừa Ngạo gầm lên, ẩn chứa vô vàn khó hiểu cùng phẫn uất. Rốt cuộc huynh trưởng của gã là bị gì vậy? Tại sao lại phải kiêng kị Từ Huyết Minh như thế? Giống như hắn ta lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn được vậy.

Mà nghe gã nói, Vô Liên Triệt rốt cuộc cũng hiểu được vì sao linh căn của đệ đệ hắn lại có cấp bậc cao như vậy. Hắn không khỏi lạnh giọng:"Quả nhiên là hắn! Tại sao ngươi lại giấu ta việc này?"

"Tại sao phải giấu? Huynh trưởng, ngươi tự nhìn lại ngươi lúc này đi. Nếu khi đó ta nói ra, huynh sẽ đồng ý để ta sử dụng Tẩy Tủy Đan hay sao?" Vô Thừa Ngạo không chỉ không sợ hãi, mà còn nóng giận hơn cả lúc trước.

Sắc mặt Vô Liên Triệt ngày càng trầm xuống, nghiến răng nhìn xem đệ đệ tốt nhà mình. Nhưng rốt cuộc, hắn chỉ có thể siết chặt nắm đấm, ra lệnh:"Giết nữ nhân này."

"Cái gì? Huynh...huynh bảo ta giết Mộng nhi?" Vô Thừa Ngạo trợn tròn mắt, phảng phất lần đầu tiên quen biết Vô Liên Triệt. Huynh trưởng của gã, cư nhiên lại muốn gã giết chết ý trung nhân của mình?

"Huynh trưởng, ngươi điên rồi?"

"Ta là vì tốt cho ngươi." Sắc mặt bất biến, Vô Liên Triệt lạnh giọng tường thuật.

Thế nhưng, nghe hắn nói vậy, Vô Thừa Ngạo ngay tức khắc liền bão nổi, trên mặt đều là vẻ khinh miệt cùng tức giận:"Tốt cho ta? Ngươi chính là ganh ghét Từ Huyết Minh, ganh ghét ta có linh căn tốt hơn ngươi, cho nên mới cố ý gây sự với ta đi?"

"Có phải là lúc ta bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn như ngươi, ngươi cảm thấy rất hả hê hay không?"

"Chát" Nét mặt càng thêm phát lạnh, Vô Liên Triệt không do dự quăng cho Vô Thừa Ngạo một cái tát, đem gã đánh ngã xuống đất. Hắn rét lạnh nói:"Vô Thừa Ngạo, ta nuôi ngươi bao lớn là để ngươi vì một nữ nhân nói chuyện với ta thế này sao?"

Bị đánh, Vô Thừa Ngạo liền ôm mặt, ngốc lăng tại chỗ, tràn đầy không thể tin tưởng. Huynh trưởng...thế mà lại đánh gã...

"Ngươi đánh ta? Ngươi thế mà lại đánh ta?"

Không cam lòng, uất hận, Vô Thừa Ngạo liền hùng hổ từ trên đất đứng lên. Hai mắt đỏ ngầu bắt lấy cổ tay Mộng Phạn, hướng Vô Liên Triệt rống giận:"Nếu trong lòng ngươi đã không còn vị đệ đệ này nữa. Ta liền sẽ không tiếp tục ở đây làm chướng mắt ngươi!"

"Mộng nhi, chúng ta đi."

"Vô Thừa Ngạo!"

Nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, sắc mặt Vô Liên Triệt lại chậm rãi trầm xuống. Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Hắn bắt đầu suy ngẫm, không biết quyết định tha cho gã khi xưa của bản thân là đúng hay sai.

- ------------------------------

[ Đinh, chỉ số thù hận của nam chủ: Vô Liên Triệt +100. Điểm phản diện +200.]

[ Đinh, chỉ số thù hận của nam chủ: Vô Liên Triệt +100. Điểm phản diện +200.]

[ Đinh............]

Huyết Minh nhàn nhã pha trà, trước mặt đã bày sẵn một cái ly, giống như đang đợi người nào đó.

Cũng không để Huyết Minh chờ quá lâu, Vô Liên Triệt cũng đi vào trong tiểu viện của hắn. Sắc mặt hắn ta như thường, không có nửa phần dao động, tự nhiên ngồi vào trước mặt hắn.

"Nói đi, ngươi rốt cuộc là có ý đồ gì?"

Huyết Minh ngẩng đầu, tựa như nghi hoặc trước lời Vô Liên Triệt nói. Vô tội cười cười:"Vô sư điệt, ngươi có ý gì a?"

"Người hay không nói tiếng lóng. Không cần giả vờ nữa, ở đây cũng không có người ngoài." Huyết Minh phủ nhận cũng không nằm ngoài dự đoán của Vô Liên Triệt. Cho nên, hắn vẫn rất bình tĩnh tường thuật suy đoán của mình.

"Từ khi ta nhập tông, ngươi liền đã bắt đầu nhằm vào ta. Trước hết là cho người tặng linh dược, sau đó lại năm lần mười lượt giúp đỡ Vô Thừa Ngạo, để hắn tự tin bành trướng tới đối phó ta, phá hoại tình cảm huynh đệ bọn ta..."

"Ngươi làm những chuyện này, rốt cuộc là vì đâu?" Trong mắt Vô Liên Triệt đều là vẻ nghi ngờ. Nhưng giọng điệu lại chắc chắn như đinh đóng cột:"Hoặc đổi cách nói, ngươi hãm hại ta, sẽ nhận được chỗ tốt gì?"

Đối diện với ánh mắt nhìn kĩ cùng lời chất vấn của Vô Liên Triệt. Huyết Minh vẫn không hoảng không hốt, nhàn nhã pha trà như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí còn cười khẽ một tiếng.

"Trí tưởng tượng của sư điệt thật là phong phú a. Có phải là đã xem nhiều thoại bản quá rồi không? Nhưng mà..."

Cười qua, tiếu dung trên mặt hắn liền thu liễm. Bắt đầu nghiêm túc, híp mắt nói:"...Câu chuyện cười này của ngươi giống như có chút quá phận rồi a. Kế tiếp, ngươi có phải hay không còn muốn nói, bởi vì ngươi là người sống qua một đời, biết trước được tương lai, cho nên có thể nhìn thấu được "âm mưu" gì đó của ta a?"

Lời này của Huyết Minh, làm tâm Vô Liên Triệt trầm xuống, có chút thấp thỏm, nhất thời không phân biệt được...Rốt cuộc kẻ này có biết được việc hắn trùng sinh sống lại, hay chỉ thuần túy là đoán mò...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.