Tiếng bước chân ngày càng tới gần, Phó Tử Tranh cũng phát hiện gương mặt Huyết Minh đang ngày càng căng thẳng. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám buông lỏng, sợ kinh động đến người bên ngoài.
Chỉ là, khi bước chân cả hai sắp sửa đến gần thì từ đằng xa liền đã vang lên âm thanh của một tên đệ tử nào đó:"Hai người các ngươi đứng đó làm gì, muốn nhân cơ hội lười biếng sao? Còn không mau trở lại làm việc?"
Bị mắng, cả hai liền khựng lại, cũng không tiếp tục tìm tòi nữa. Vội vàng vâng dạ xách theo thùng nước chạy trở về.
Lúc này, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Phó Tử Tranh mới bỏ tay ra. Chỉ thấy, trên trán của Huyết Minh đã toát mồ hôi. Có chút khủng hoảng đẩy vai y, thấp giọng nói, âm thanh đã xen lẫn một chút tức giận:"Ngươi tránh ra."
Hiếm khi nhìn thấy được biểu tình khác ngoài cười nhạt trên mặt hắn, Phó Tử Tranh liền cảm thấy một trận mới lạ. Sau đó, dưới ánh mắt như phun lửa của hắn, đem lệnh bài đệ tử của hắn cất đi.
"Ngươi lấy nó làm gì?" Huyết Minh không hiểu hỏi.
Lấy được đồ vật cần lấy, Phó Tử Tranh liền đứng dậy, cười tà, tràn đầy lưu manh nâng cằm hắn. Chậc lưỡi nói:"Tiểu sư thúc mỹ nhan thịnh thế, khiến sư điệt si mê không thôi. Cho nên liền mượn tạm lệnh bài của sư thúc. Nếu có người phát hiện, vẫn còn có thể xem như tín vật định tình a."
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
"Ngươi...ngươi vô sỉ!" Đẩy Phó Tử Tranh ra, Huyết Minh liền đỏ mặt nói, vừa thẹn lại vừa giận. Trông có chút tương phản manh.
Đối diện với thiếu niên ngốc bạch ngọt, Phó Tử Tranh không biết từ khi nào liền đã hóa thành "bá đạo tổng tài", nhún vai nói:"Ân, ta chỉ vô sỉ với mình ngươi."
Nói xong, Phó Tử Tranh còn cợt nhã hôn lên má phải hắn một cái, huýt sáo rời đi. Muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu vô sỉ.
Đợi khi Phó Tử Tranh đi xa, Huyết Minh mới đứng dậy. Ánh mắt thanh tịnh, không có nửa phần hoảng loạn. Không những vậy, còn xen lẫn một chút hứng thú.
[..................] Rõ ràng là thích muốn chết còn phải ra vẻ bị ép buộc, đúng là khổ cho ký chủ rồi.
Không biết vì sao, đối diện với Phó Tử Tranh, Huyết Minh lại có ảo giác giống như là bản thân đang đứng trước U Linh vậy. Loại cảm giác này, chỉ khiến hắn cảm thấy thích thú, cũng không hề phản cảm.
Nói theo một phương diện nào đó, thì Huyết Minh hắn vẫn là có một chút máu M. Thích được người khác chinh phục.
- --------------------------
Vô Liên Triệt từ bên ngoài trở về, sắc mặt có chút không tốt. Hắn lại lần nữa bị Âu Dương Thụy làm khó dễ, bị chèn ép phải gánh nước gấp hai lần người khác. Nhưng làm hắn tức giận hơn chính là, đệ đệ hắn lại bị nữ nhân đó mê hoặc, dám đến tìm hắn đòi tài nguyên tu luyện!
Chỉ là, vừa mở cửa đi vào phòng, động tác của Vô Liên Triệt liền cứng lại. Bởi vì lúc này hắn cũng chú ý tới, trong phòng của mình không biết từ khi nào đã nhiều ra một bóng người. Đối phương mặc một bộ áo choàng đen đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy được dung mạo.
"Ngươi là ai?" Bất động thanh sắc đóng cửa lại, Vô Liên Triệt mới dò xét. Bởi vì hắn biết rõ, đối phương đã có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phòng hắn. Thì nếu đối phương muốn giết hắn, chỉ cần trong nháy mắt liền sẽ làm được.
Cho nên, Vô Liên Triệt cũng không có lựa chọn làm ra hành động ngu xuẩn như hô hoán cái gì.
"Ta là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta là tới giúp ngươi là được rồi." Hắc y nhân lãnh đạm nói, chậm rãi xoay lưng lại. Trong tay bưng lấy một chén trà, nhàn nhã thưởng thức như chỗ không người.
Nghe hắc y nhân nói vậy, Vô Liên Triệt vẫn không buông lỏng, tràn đầy cảnh giác nhìn hắn, cười lạnh:"Các hạ tại sao lại muốn giúp ta, hơn nữa ta có việc gì cần các hạ trợ giúp kia chứ? Hành tung quỷ dị, ngay cả mặt cũng không dám lộ diện thì còn nói gì tới thành ý hợp tác?"
"Suỵt!" Đặt một ngón tay lên trước môi, ra hiệu cho Vô Liên Triệt đừng nóng vội. Quanh thân hắc y nhân bỗng dưng lại hơi rò rỉ ra từng sợi ma khí tinh thuần. Hắn nhếch môi, hí ngược nói:"Ngươi xác định muốn ta quang minh chính đại đến thăm ngươi sao?"
Ma tộc?
Song đồng hơi thu nhỏ, Vô Liên Triệt ngay tức khắc liền bác bỏ suy đoán vừa nhảy ra của mình. Liếc nhìn từng sợi ma khí tinh thuần đến cực điểm kia, hắn bỗng dưng lại có một cái suy nghĩ lớn mật...
"Ngươi là Viêm Lăng?"
Đối với suy đoán của hắn, hắc y nhân liền gật đầu, xem như nghiệm chứng sự thật. Lúc này, Vô Liên Triệt cũng đã hiểu được vì sao đối phương lại phải ra vẻ thần bí như vậy rồi. Đơn giản là một chữ - sợ!
Sợ bị người khác nhìn thấy chân diện mục, sợ bị Ôn Bác cùng người của Minh Nhật tông phát hiện ra...
"Nói đi, ngươi muốn giúp ta chuyện gì?" Mặc dù đã biết được thân phận của đối phương, nhưng Vô Liên Triệt vẫn không buông lỏng cảnh giác. Chỉ là thái độ đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Trong lòng khinh thường, nhưng Huyết Minh cũng không lộ ra. Trái lại, hờ hững nâng mắt, ý cười lạnh nhạt trần thuật:"Ta có cách giúp ngươi đối phó Từ Huyết Minh."
Lời này của hắn vừa vang lên, Vô Liên Triệt ngay tức khắc liền căng thẳng. Lập tức chạy đi đóng hết cửa sổ lại, sau đó ánh mắt mới trầm xuống, gằn từng chữ một.
"Ngươi nói gì ta không hiểu. Ta cũng không có ý định đối phó Tiểu cung chủ."
"Ha, vậy sao? Nếu ngươi đã không muốn hợp tác, vậy thì ta liền đi đây. Ngươi cứ ở đó tiếp tục khuất dưới bóng ma của Từ Huyết Minh cả đời này đi." Cũng không ép buộc, hắc y nhân liền nhún vai đứng dậy, ra vẻ muốn rời khỏi. Chỉ là câu cuối lại khiến Vô Liên Triệt vì đó động dung.
"Ngươi vẫn chưa nói rõ vì sao lại giúp ta."
Từ phía sau truyền tới thanh âm, khóe môi Huyết Minh liền cong lên một độ cong mờ nhạt. Bước chân cũng dừng lại, chậm rãi xoay người:"Ngươi chưa từng nghe nói qua một câu, địch nhân của địch nhân là bằng hữu sao?"