Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 464: Rơi xuống nước



Vô Thừa Ngạo trở về, bắt gặp Mộng Phạn đang đứng chờ trước cửa, trong lòng gã liền xuất hiện vô tận áy náy. Lúc này, vừa nhìn thấy gã, Mộng Phạn liền đã lập tức chạy tới, hoảng sợ trái nhìn phải nhìn:"A Ngạo, chàng có sao không? Đám người điên này tại sao lại dám đối xử với chàng như vậy chứ?"

"Ta đã cuẩn bị sẵn nước nóng cho chàng rồi, mau đi tắm đi. Tắm xong rồi ta liền giúp chàng thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng rời khỏi đây. Không tu tiên liền không tu tiên, chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống bình thường..."

"Tiểu Mộng, ta có chuyện muốn nói." Nhìn Mộng Phạn thấu hiểu nhân tâm như vậy, Vô Thừa Ngạo là thật không hiểu được suy nghĩ trong đầu Vô Liên Triệt.

"Về sau, chúng ta vẫn là tách ra đi. Nàng muốn đi đâu liền đi nơi đó, không ai ngăn cản nàng."

Nghe Vô Thừa Ngạo nói, cả người Mộng Phạn liền cứng đờ. Nhưng là, nàng cũng không náo loạn hay chất vấn gì gã, tựa như đã dự đoán từ trước:"Không sao. Ta biết chàng có suy nghĩ của riêng mình. Ta sẽ không đeo bám chàng nữa."

"Lát nữa ta sẽ thu dọn tay nải rời đi." Mộng Phạn thở dài, bất chợt nói:"Nhưng trước khi đi, ta muốn chàng giúp ta một chuyện. Đi tới ao sen phía sau tông môn."

"Đi đến đó làm gì?" Vô Thừa Ngạo nghi hoặc hỏi.

"Đến đó chàng sẽ biết. Có một món quà ta đã chuẩn bị rất lâu cho chàng. Mong chàng sẽ thích nó."

Nhìn thấy thần sắc đau lòng không thôi của Mộng Phạn, Vô Thừa Ngạo cũng không dám hỏi nhiều nữa. Sau khi thu dọn hành lý xong, gã vẫn là lựa chọn đi tới nơi nó, xem như là làm cho nàng một việc cuối cùng.

Hồ sen nằm ở hậu sơn, cùng cửa sau cách nhau rất gần. Bởi vì hiện tại đã là cuối thu, hoa sen trong hồ đã sớm lụi tàn, cho nên nơi đây vẫn là có rất ít người qua lại.

Đi tới cạnh hồ, Vô Thừa Ngạo liền lập tức tìm kiếm xung quanh, muốn xem xem lễ vật Mộng Phạn muốn tặng cho mình là gì. Chỉ là, lưng bỗng dưng lại bị người đạp mạnh một cái, chưa kịp phản ứng, Vô Thừa Ngạo liền đã ngã văng vào trong ao sen.

Ngay tức khắc, Vô Thừa Ngạo liền muốn kinh hô. Nhưng gã chỉ vừa há miệng, thì một sợi ma khí đã bất ngờ chui vào cổ họng gã. Khiến dây thanh của gã tựa như bị người siết chặt, không tài nào phát ra âm thanh. Chỉ có thể hoảng loạn đập nước, bơi vào bờ.

Lúc này, ánh mắt Vô Thừa Ngạo cũng rơi vào trên thân một bóng người đang đứng ở cạnh bờ hồ. Đối phương vẫn là một thân tiên khí phiêu dật, không nhiễm nhân gian yên hỏa. Mặc dù hai mắt vô thần, nhưng lại khiến Vô Thừa Ngạo có cảm giác đối phương đang nhìn mình.

Nhưng lúc này đã không suy nghĩ được nhiều nữa. Hồ sen rất sâu, Vô Thừa Ngạo chỉ có thể dùng hết sức bơi vào bờ. Cũng không biết nơi đây đã thiết lập trận pháp gì, mà linh lực của gã đã gần như bị phong ấn sạch. Ngoại trừ dùng sức bơi ra, đã không còn phương pháp nào khác nữa.

Chỉ là, ngay khi gã sắp vươn tay chạm vào bờ, đối phương lại bất chợt nâng chân, đạp mạnh lên đầu gã một cái, khiến gã mất thăng bằng, lập tức ngã ngửa ra sau.

Mặc dù tức giận, nhưng trước nguy hiểm tính mạng, gã vẫn là tranh thủ từng chút thời gian, tiếp tục bơi về phía bờ. Nhưng không ngoại lệ, mỗi lần khi gã sắp bơi đến bờ, đều sẽ bị Huyết Minh đạp văng ra.

Một lần...

Hai lần...

Ba lần...

Rốt cuộc, giống như là chơi chán, Huyết Minh liền ngồi xổm xuống, bàn tay vươn ra trực tiếp nhấn đầu Vô Thừa Ngạo xuống nước, khiến gã sợ hãi giãy giụa nhưng lại không làm được gì.

Bọt nước không ngừng nổi lên, Vô Thừa Ngạo hoảng loạn giãy giụa, khiến sóng nước ầm ầm rung động, vẩy lên khắp nơi. Gần nửa khắc sau, gã mới dừng lại việc phản kháng. Đã sớm mất đi sinh cơ.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân gấp rút lại truyền tới, khiến Huyết Minh không khỏi ngẩng đầu, nhưng lại không hề sợ hãi.

Người đến không phải ai khác, chính là Vô Liên Triệt. Khi biết Vô Thừa Ngạo một mình đi đến sau tông, hắn liền cảm thấy không may, lập tức đuổi tới. Chỉ là, một khắc nhìn thấy thi thể trôi nổi trong nước của Vô Thừa Ngạo, Vô Liên Triệt liền biết, bản thân đến trễ.

Đệ đệ của hắn, cứ như vậy không có.

"Từ Huyết Minh!" Vô Liên Triệt gầm lên, hai mắt vằn vệt tơ máu, vặn vẹo như ác ma. Phảng phất muốn xé xác Huyết Minh ra thành muôn vạn mảnh.

Chỉ là, không để hắn kịp làm gì. Huyết Minh liền đã chậm rãi lùi đến bên mé nước. Khóe môi hơi câu lên, đặt một ngón tay lên trước miệng, ra hiệu im lặng. Sau đó liền dang tay ra, ngã người ra sau.

"Đùng" Bọt nước văng lên tung tóe. Huyết Minh tựa như một con cá, tùy ý ngao du bơi lội dưới hồ. Động tác thuần thục tiêu sái.

Lúc này, xa xa cũng truyền tới âm thanh huyên náo, tiếng bước chân dồn dập.

Nhìn hành động quái lạ của Huyết Minh, giống như nghĩ ra gì đó, Vô Liên Triệt liền muốn đi, nhưng đã không còn kịp nữa.

Huyết Minh đã bắt đầu quẫy đạp trong nước, cơ thể chao đảo, không chút ổn định. Gương mặt dâng lên sợ hãi, hoảng loạn kêu hô:"Cứu mạng...cứu..."

Đầu tóc ướt sũng, còn bị sặc nước, thân thể Huyết Minh liền dần dần trầm xuống.

"Cứu ta...ta...không biết bơi..."

Vừa chạy tới liền gặp một màn này, con ngươi co vào, Phó Tử Tranh ngay tức khắc liền nhảy vào trong nước, lập tức bơi về phía hắn, đem hắn kéo vào bờ.

**Đầu năm học, ta đang bị deadline quật sml đây a. Năm nay là năm cuối rồi, ta phải gáng gồng mình cố gắng này! Có lẽ là tận nửa tháng nữa mới có thể quay lại bình thường. Trong khoảng thời gian này, có thể lâu lâu mới ra được 1 chương. Mong thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.