Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 103: Đánh



" Bịch!" 

Báo ca bay ngược ra sau trực tiếp ngã ra giữa đường. 

Báo ca nằm giữa đường hai mắt trợn trắng, miệng sủi bọt mép.

Bỗng xảy ra biến cố bất ngờ thì cả đám đang đánh Khương Duy dừng tay lại quay ra nhìn hai bóng người bỗng xuất hiện trong này.

Khương Manh Manh nhắm mắt một lúc không cảm thấy mình bị đánh thì từ từ mở mắt ra.

Mở mắt ra thì ập vào mắt cô bé là một bóng lưng. Bóng lưng này cô nhớ rất kĩ đó là của anh trai lúc trưa, chính là Hàn Mặc. Còn cô gái đứng bên cạnh Hàn Mặc là ai thì cô không biết. 

Biến cố vừa nãy khiến cô đang tưởng tượng Hàn Mặc là bạch mã hoàng tử đến cứu mình. 

Hàn Mặc đánh bại Báo ca rồi ôm lấy mình mang lên ngựa.....

- Không sao chứ em gái!

Hàn Mặc quay người lại hỏi cô bé.

- A...em không sao cảm ơn anh.

Đang mộng tưởng nghe được giọng của Hàn Mặc Khương Manh Manh mới tỉnh lại đỏ mặt nói.

Thấy cô bé không sao thì Hàn Mặc đưa mắt nhìn sang mấy tên lưu manh vừa đánh Khương Duy. 

- Thằng cẩu! Mày dám đánh Báo ca. Mọi người lên đánh chết hắn trả thù cho Báo ca!

Một tên đàn em căm phẫn nhìn Hàn Mặc nói.

Nghe vậy cả đám tức giận lên xông đến chỗ Hàn Mặc. 

- Lũ ngu ngốc!

Hàn Mặc lạnh lùng nói một tiếng rồi biến mất tại chỗ.

- Người đâu!

Tên lưu manh vừa nói thấy Hàn Mặc biến mất thì sững sờ đứng im tại chỗ.

Tên lưu manh này còn chưa hết ngạc nhiên thì cảm thấy một cơn gió thổi thoáng qua bên cạnh mình, Hàn Mặc bỗng xuất hiện bên cạnh.

Không đợi tên lưu manh này kịp phản ứng Hàn Mặc đấm trực tiếp vào mặt của tên này, cả người bay ngược ra đằng sau bay ra mấy cái răng ngất đi.

Một đấm làm tên lưu manh đó ngất đi Hàn Mặc cũng không dừng lại, Hàn Mặc lại nhanh như gió xuất hiện bên cạnh một tên khác.

- Răng rắc!

Tên này cũng không kịp phản ứng thì Hàn Mặc đã đá thẳng vào chân của hắn, phát ra tiếng xương gãy.

- A!!

Chân bị gãy, tên này ngã xuống đất ôm chân kêu lên.

Đá gãy chân tên này Hàn Mặc lại biến mất rồi xuất hiện bên cạnh hai tên cầm gậy sắt đang muốn lao lên.

- Phanh...Ầm!

Hai tên đều bị Hàn Mặc đánh bay ra cửa.

Thấy Hàn Mặc nhanh như vậy đã hạ gục được bốn tên thì đám còn lại đứng im tại chỗ nhìn Hàn Mặc với ánh mắt hoảng sợ.

Có hai tên định động thủ với Khương Manh Manh và Long Tuyết Nguyệt hoảng sợ dùng lại lùi nhanh về phía sau.

Bố mẹ và ông của Khương Manh Manh há to miệng nhìn Hàn Mặc. Khương Manh Manh thì mắt sáng lên chăm chú nhìn Hàn Mặc. 

Long Tuyết Nguyệt không như gia đình nhà này chỉ mỉm cười. 

Hàn Mặc cũng không định động thủ với đám lưu manh này nữa nhìn mấy tên còn lại.

Bị Hàn Mặc nhìn sang mấy tên lưu manh đều hoảng sợ lui về một bước sợ Hàn Mặc động thù với mình.

- Các ngươi là ai? Muốn gì ở đây?

Hàn Mặc mở miệng hỏi.

Hàn Mặc bỗng mở miệng làm mấy tên lưu manh giật mình rồi mới phản ứng lại trả lời Hàn Mặc. 

Một tên trong số những tên còn lại bắt đầu kể hết mọi chuyện ra. Từ mấy tên cán bộ cấp thấp thuê bọn chúng và chỉ cách cho làm việc này. Bọn chúng chỉ là làm theo lời mấy tên cán bộ.

Tên này kể thì dồn hết tội lỗi về phía mấy tên cán bộ cấp thấp làm như mình không liên quan đến chuyện này.

- Lũ khốn nạn! 

Nghe xong mấy tên này kể Hàn Mặc mắng một tiếng.

Long Tuyết Nguyệt cũng không nhịn được mà tức giận.

- Chuyện này em nghe gia gia nói bên Vân gia có tham dự vào, đây chắc chắn là có sự sai khiến. Việc này em sẽ nói với gia gia để cho bọn chúng một bài học.

Long Tuyết Nguyệt nói.

- Được rồi, các ngươi mang đồng bọn của mình cút hết đi.

Hàn Mặc nói.

- Vâng vâng...

Mấy tên lưu manh nhanh chóng khiêng lấy bốn tên bị Hàn Mặc đánh ngất chạy nhanh khỏi đây.

- Cậu trai, thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm!

Đợi bọn lưu manh đi mấy Khương Thái đi đến trước mặt Hàn Mặc cúi đầu xuống nói.

Hàn Mặc vội đỡ Khương Thái dậy nói.

- Không có gì đâu ông lão, đây chỉ là việc nhỏ. Cháu gái của ông đã giúp cháu một lần nên ông không phải cảm ơn đâu ạ.

Nghe Hàn Mặc nói Khương Thái quay ra nhìn Khương Manh Manh manh manh thấy cô bé đang cúi đầu xuống.

- Chỉ là giúp chỉ đường thôi mà...

Khương Manh Manh cúi đầu xuống nói lí nha lí nhí. 

- Cậu thanh niên, cậu mau đi đi nếu không lát nữa bọn chúng lại gọi người đến thì...

Tạ Phương lo lắng nhìn Hàn Mặc nói.

- Không sao đâu bác gái cho dù bọn chúng có mang thêm nhiều người đến cũng không có việc gì.

Long Tuyết Nguyệt mỉm cười nói.

Cô biết với thực lực của Hàn Mặc thì một trăm tên như thấy cũng sẽ bị đánh bại dễ dàng. 

Nói chuyện một lúc Hàn Mặc và Long Tuyết Nguyệt tạm biệt nhà cô bé rồi đi.

- Anh thích lo chuyện bao đồng hay là nhắm trúng cô bé đấy rồi hả...dù gì cô bé ấy cũng dễ thương thật lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một đại mỹ nữ. 

Đi trên đường Long Tuyết Nguyệt khoác lấy tay Hàn Mặc mở miệng trêu đùa.

- Làm sao ghen hả?

Hàn Mặc cười nhìn Long Tuyết Nguyệt.

- Anh đoán xem!

Long Tuyết Nguyệt cười nói.

- Ha ha, hôm nay nhờ có cô bé mà anh mới tìm được em, anh làm vậy coi như là cảm ơn cô bé đi.

Hàn Mặc nói.

- Tuyết Nguyệt, em có muốn tu chân cùng anh không?

- Em muốn!

Trước kia Long Tuyết Nguyệt không có hứng thú gì với tu chân. Cô cảm thấy việc này rất mất thời gian nên không tu luyện. Cô không hiểu sao thằng em mình lại tốn thời gian vào tu luyện đến như vậy.

Cô định theo cha của mình tiến vào con đường làm một nhà kinh doanh. Long gia đứng đầu trong ngũ đại gia tộc có một phần là về tài chính.

Long gia có tài chính đứng đầu trong so với bốn gia tộc khác. Long ra có riêng một tập đoàn lớn đó là Tập đoàn Long gia. Tất cả mọi công việc của tập đoàn đều do cha của Long Tuyết Nguyệt là Long An Thành phụ trách.

Lúc trước cô muốn học xong đại học rồi đi theo cha mình vào công ty học tập nhưng bây giờ thì khác. Cô sẽ đi theo Hàn Mặc tu chân cho dù biết Hàn Mặc đã có vợ. Nam nhân có bản lĩnh thì có vài người phụ nữ cũng không sao:v.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.