Trong căn phòng lớn , có vài học sinh ngồi đó.
Trước mặt cô , Cẩn Duệ và Kỳ Anh.
Phùng Hy Hy ấp úng
" Em ...!khi em vừa vào , đã ...!đã bị đưa đến hòn đảo kỳ lạ.
Có ...! có vài bạn may mắn đã thoát được , nhưng chúng em không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết ngồi trên hòn đảo mà chờ "
Kỳ Anh nâng gọng kính , gật nhẹ đầu hỏi
" Vậy quái thú có thường xuyên tấn công ? "
- Ân !!! Có , nhưng đều bị mùi hương của cái cây xua đuổi
- Có rất nhiều quái thú
- Phải !!! Đáng sợ lắm
" Vậy có thấy loài vật nào giống người tấn công học sinh không ? "
Cẩn Duệ vừa ghi chép vừa hỏi , đám học sinh lắc đầu.
Bọn cô đã thực hiện việc điều tra , tuy không nhất thiết nhưng trách nhiệm của họ không thể tránh khỏi.
Sau khi làm việc xong , mỗi người tự phân ra từng việc để làm ...
___________________________
Băng Du bước đi vào khu vườn , hai má ửng hồng nhìn xung quanh.
Nhớ lại hình ảnh mình ở dưới nước , trái tim không khỏi đập mạnh .
" Ah ...!c ...!cảm ...!cảm ơn anh "
" Không có gì , làm tốt lắm "
Âm thanh lạnh lùng vang lên , Băng Du quay lại liền thấy một thân nam nhi đồng phục trắng cao quý.
Mái tóc trắng đen tung bay trong gió , mặt nạ bạch kim.
Đôi mắt đen láy một mảng băng hàn , cô ta hai má ửng hồng hơi cúi đầu.
Vô tình liếc nhìn thấy cái huy hiệu trên vạt áo
" Anh ...!ah ...!anh là học sinh thứ 9 ?? "
" Phải ! Tôi là Đại Vương Tử của Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc Lightly , xin lỗi vì những rắc rối em trai tôi gây ra cho em "
Hắn lịch sự sang trọng nhẹ nhàng nói , Băng Du mím môi gật đầu mỉm cười
" Không sao ạ ...!a ...!anh có định ...!trở lại lớp học không ? "
" Tôi không chắc "
Vẫn lạnh lùng như vậy , Băng Du hai tay bắt lấy nhau vò lại.
Trái tim cứ đập nhanh , nói
" Em ...!em cảm ơn anh , lần ...!lần khác ...!em sẽ đáp trả ân tình , em ...!xin phép "
Băng Du nói rồi chạy đi , hắn nhìn theo sau đó lạnh lùng rơi tầm mắt vào khoảng không
" Ha~ ...!lâu rồi không gặp , thân phận thật khiến người ta kinh ngạc "
Âm thanh cô vang lên mang theo ý cười lạnh nhạt , thân hình xinh đẹp đứng phía sau hắn.
Mái tóc tím tung bay trong gió , hương cỏ thơm lay động cùng tiếng lá xạc xào yên bình .
" Nhận ra ? "
Nam nhân quay lại nhìn cô , cô nhún vai nhướn mày liễu.
Hắn bước từng bước chân đi tới , đôi mắt đen láy ngập tràn hình bóng người đối diện.
Nhưng cái dáng vẻ lạnh lùng xa cách vẫn hiện rõ , hai tay đút túi quần.
Dừng lại trước mặt cô , bàn tay đưa ra chạm nhẹ vào gương mặt mịn màng có chút yếu ớt.
Vu.ốt ve , lạnh lùng hỏi
" Có mục đích gì ? "
" Là sao ? "
Cô mỉm cười hỏi , đôi môi đỏ ướt át bị bàn tay đó chạm nhẹ.
Luồn khí phả ra
" Đừng giả vờ , thân phận ? "
" Tổng chủ của Hội Đồng Phù Thủy , gia chủ của Ngân Linh gia , hội phó hội học sinh trường Magic Aure , còn ngài Đại Vương Tử đây là ai ? "
" ...!"
Hắn lạnh lẽo nhìn cô , bàn tay vẫn vu.ốt ve cằm cô.
Cất lên thanh âm lạnh lùng
" Em xem tôi là gì thì là đó "
" Ha~ ...!làm sao được ? Người tôi biết chỉ là một học sinh bình thường cùng tôi đồng sinh cộng tử mà thôi.
Còn ngài đây là Vương Tử cao quý nha~ "
Cô mỉm cười nhưng đôi mắt lại tràn đầy trào phúng cùng châm chọc , hắn dừng lại cử động vuố.t ve.
Sau đó nhẹ nhàng hôn xuống cái trán của cô , đôi mắt đen vẫn mở ra lạnh lẽo như vậy.
Rời khỏi quay người đi , chỉ để lại câu nói
" Đừng làm gì quá phận , tôi sẵn sàng cùng em đối đầu "
Cô híp lại đôi mắt đỏ như máu , hàng mi cong vút khẽ run lên.
Sau đó nâng tầm mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh với áng mây trắng .
" Ha~ ...!phiền phức "
____________________________
Trong sân trường giờ đây rất ít học sinh qua lại , đã khá nhiều người trở về nhà tạm thời sau cú sốc.
Băng Du ngồi trong phòng cho cô Pharan kiểm tra
" Tốt lắm , em đã có chuyển biến tốt "
" Vâng !!! Cảm ơn cô "
Băng Du mỉm cười gật đầu , từ ngoài Niêm Liễn và Thịnh Uy Hỏa đi vào .
" Có chuyện gì sao ? "
Niêm Liễn đưa tay nâng gọng kính , nhìn vào đôi mắt của Băng Du
" Cảm ơn em "
" Không có gì , anh đừng nói vậy.
Em chỉ là bảo vệ chính mình cùng mọi người thôi "
Băng Du lắc đầu mỉm cười tươi , Thịnh Uy Hỏa liếc xuống
" Hừ !!! Không chết là may rồi "
" Cảm ơn sự quan tâm của ngài , số tôi may mắn nên chưa thể chết được.
Thật tiếc vì điều đó "
" Cô ...!"
Thịnh Uy Hỏa tức giận , Băng Du bĩu môi
" Được rồi , em đừng kiếm chuyện với em ấy nữa "
Niêm Liễn nhìn qua nói với Uy Hỏa , Băng Du như nhớ ra gì đó.
Hai má đỏ bừng lên , ngón trỏ chỉ vào nhau ấp úng
" Àh ...!ah ...!cái ...!cái ...!v ...!vị ...!vị ...!"
Băng Du nói nửa ngày không thể thốt nên lời , hai người nam nhân kia nheo mày lại.
Trái tim Băng Du đập mạnh , sau đó ôm mặt chạy đi
" Gì đây ? Ấm đầu sao ? "
Thịnh Uy Hỏa có chút bực bội nói , cô Pharan híp mắt lại suy nghĩ gì đó , cả Niêm Liễn cũng nâng gọng kính trầm mặt ...
_________________________
" Các em chuẩn bị xong chưa ? "
Thiên Sơ nhìn những học sinh yêu quý của mình đang chuẩn bị rời khỏi , các trưởng lão đã quyết định tất cả.
Có tổng cộng 9 người đi
Trong đó có cô , Băng Du , Fry , Niêm Liễn , Thịnh Uy Hỏa , Cẩn Duệ , Kỳ Anh và ...!Đại Vương Tử kia ...!Tất cả thành viên của lớp S đều phải đi , Băng Du đỏ mặt nhìn qua chàng trai đeo mặt nạ.
Âm thanh An Nguyệt vang lên
" Lần này các con đến Thánh Đô , phải giúp ta đón tiếp Hoàng Hậu và Quốc Vương thật cẩn trọng.
Hai ngày sau ta chờ các con trở về "
" Đã rõ "
Cẩn Duệ gật đầu , các trưởng lão hài lòng cùng niệm pháp chú.
Một vòng sáng xuất hiện chạy vòng quanh bọn cô.
Sau đó ...!biến mất ...
Nơi cô đang đứng là một vương đô , người dân cưỡi chổi , bay qua bay lại.
Tiếng mua bán vang lên mời gọi , Băng Du kích động
" Đẹp quá "
Nhìn mọi thứ xung quanh thật kỳ ảo , Lăng Vũ vẫn cúi đầu ôm sách.
Cẩn Duệ nói
" Cứ đi dạo chơi một chút "
Nghe xong Băng Du và Fry đã kéo tay nhau tung tăng chạy loạn.
Cô cũng nhìn xung quanh , tiếng cười nói chan hòa ấm áp , vài vòng sáng bay qua bay lại.
Cô cất bước đi đến một chỗ bán hoa , đó là một loài hoa màu tím rất đẹp.
Cô cầm lên , ngẫm nghĩ lại vườn hoa của mình.
Hầu như toàn là kỳ trân dị thảo ...!Cất tiếng hỏi
" Đây là hoa gì ? "
- Ha ha ...!đây là Bồng Lai Tím , đóa hoa này khi dùng để chế thuốc làm đẹp rất hữu hiệu
Cô đưa lên mũi ngửi , một hương thơm tỏa ra khiến cô kinh ngạc.
Rõ ràng cô cảm nhận được nó tựa như có chút gì đó rất đắng , trái lập với vẻ xinh đẹp này.
Mỉm cười nhẹ
" Tôi mua "
Cô đưa đóa hoa cho người đó gói lại , bỏ vào một vầng sáng ma pháp để bảo vệ.
Lấy ra một đồng vàng , cầm hoa đưa cho Lăng Vũ nãy giờ ở phía sau cô giữ.
Sau đó tiếp tục đi xung quanh , trước mặt cô là muôn vàn quả bóng nhỏ ma pháp , khi chạm vào mũi cô nó liền bùm một cái nổ ra thành bướm.
Âm thanh nghe rất êm tai , cô thích thú đưa tay để con bướm đậu lên.
Nếu như có những thứ này ở trong vườn kỳ trân dị thảo , nhất định sẽ đẹp hơn ...
Cô đã có chút hứng thú với thế giới này , nhìn ngắm xung quanh.
Mái tóc tím đung đưa theo từng chuyển động của cô , bên đường còn có bán gậy ma pháp , sách cổ , những đồ vật , trang sức được làm từ ma pháp ...!Cô nhìn một món ăn tròn được xiên vào có hình quả cầu vàng , mua một xâu ăn thử ...!Hương vị chua chua ngọt ngọt bể ra trong miệng cô , hai mắt hơi run nhẹ.
Lăng Vũ vẫn luôn đi phía sau , nhìn nụ cười nhẹ trên môi cô.
Bỗng kéo tay cô qua , mày liễu hơi nheo lại
" Sao vậy ? "
Lăng Vũ lấy ra một cái vòng màu trắng , nó có kết cấu săn chắt ngoằn nghoèo hình tròn.
Ánh sáng bạc tỏa ra lấp lánh , mở ra đeo vào cổ tay trái của cô.
Nó ôm sát một phần lớn cổ tay cô vì kích thước chiều dài khá lớn
" Mới mua ? "
Lăng Vũ gật gật đầu chỉ vào một cái sạp bán trang sức , cô mỉm cười nhẹ nhìn hắn đeo vào xong.
Xòe ngón tay ngọc ngà ra , ngắm nhìn làn da trắng mịn đã có một cái vòng ôm sát da thịt mịn màng như tuyết , nhưng lại không khiến cô đau hay khó chịu.
Ma mị câu lên nụ cười , ghé vào tai Lăng Vũ
" Cái này là vật định tình sao ? "
Lăng Vũ không nói , vẫn chỉ cầm sách đứng yên.
Nhưng khóe môi đã câu lên một chút ý cười khó nắm bắt , và tất nhiên làm sao thoát được khỏi đôi mắt tuyệt luân của cô.
Hương thơm từ cơ thể cô tỏa ra xộc vào mũi hắn , tư thế của hai người thật ái muội.
Tất nhiên , có hai cặp mắt đang quan sát.
Một đôi mắt mang theo sự cay nghiệt và tà ám , còn một đôi mắt lạnh lẽo đang đứng sau lưng Lăng Vũ cách một khoảng khá xa.
Cô nâng tầm mắt , liền chạm phải đôi con ngươi đen tuyền như hàn băng của nam nhân đeo mặt nạ đó.
Đại Vương Tử ah~ ...!Thịnh Phong Thần ...
Cô nhếch lên nụ cười châm biếm , sau đó quay đi cùng Lăng Vũ tiếp tục dạo phố.
Buổi chiều buông xuống , cả đám bọn cô đã thuê một lữ đi.ếm nghĩ ngơi.
Nó rất lớn và khá sang trọng , ngồi trước bàn ăn tròn vây quanh.
Hương thơm tỏa ra làn khói
" Hừ !!!! Nhìn mà chán "
Thịnh Uy Hỏa đưa mắt liếc xuống , Băng Du nhìn lên nói
" Vậy thì xin ngài đừng động đũa "
" Tôi ăn hay không liên quan tới cô ? "
" Đủ rồi "
Tiếng nói lạnh lùng của Thịnh Phong Thần vang lên cắt ngang , Băng Du nhìn qua mím môi.
Thịnh Uy Hỏa hai tay đặt ra sau gáy , chân chạm đất hỏi
" Ông anh , ông đã chết đi đâu vậy ? "
" ...!"
Thịnh Phong Thần không nói , tầm mắt cũng chưa từng nâng.
Hoàn toàn lộ ra phong thái quý khí khiến người kính nể , cô liếc qua mà đáy mắt hiện lên tia cười lạnh .
Quả nhiên phong thái khác xa khi xưa , che giấu rất giỏi.
Một con rối cản chân phiền phức
Âm thanh trong lòng cô mang theo sự bạo ngược , cũng hiện lên một tia âm tàn.
Kỳ Anh nói
" Ăn thôi "
Mọi người cầm đũa , cô gắp một miếng cá cho vào miệng.
Fry kêu lên
" Ngon quá "
" Ừa ...!rất ngon , ngon hơn cả trong trường "
Băng Du phụ họa , ăn một miếng cơm trắng.
Cẩn Duệ mỉm cười nhu hòa sau đó cũng dùng cơm , Niêm Liễn gắp thịt đưa qua chén cho Băng Du đang ngồi cạnh , tay còn lại nâng gọng kính nói
" Ăn vào bổ sung sức khỏe "
" Ah ...!cảm ơn anh "
Thịnh Uy Hỏa liếc nhìn , ngồi đối diện gắp rau chồm người qua bỏ vào chén của Băng Du.
Cười ngả ngớn còn không quên châm biếm thêm một câu
" Ăn rau kẻo mập "
" Cảm ơn lòng tốt của ngài "
Băng Du lạnh lùng nhìn hắn nói , không khí trên bàn ăn có chút chuyển đổi.
Cô uống một ít nước ép cam , sau đó tiếp tục thưởng thức món ăn mỹ vị.
Lăng Vũ gắp qua cho cô miếng thịt bò
" ...!Tốt cho sức khỏe "
Cô mỉm cười thưởng thức , Cẩn Duệ và Kỳ Anh liếc qua sau đó ngậm ngùi tiếp tục ăn.
Fry mỉm cười tít mắt
" Mùa xuân dạt dào của ai kia ah~ "
" ...!Khục khụ khụ ...!"
Băng Du đang ăn liền ho khan , Niêm Liễn đưa qua ly nước.
Cô ta cầm lên uống lấy uống để , đôi con ngươi như hữu như vô liếc qua Thịnh Phong Thần vẫn lạnh lùng.
Thịnh Uy Hỏa nhếch môi
" Coi chừng sặc chết "
Bữa ăn trôi qua trong không khí khá ổn định , mọi người ai về phòng nấy.
Cô nhắm mắt lại nằm trên giường , cảnh vật xung quanh phồn hoa rực rỡ.
Ánh trăng sáng tròn xinh đẹp đi vào lòng người ...!Bây giờ là thời khắc cho những cuộc vui vẻ của màn đêm rộn ràng , Băng Du đã kéo Cẩn Duệ , Fry cùng hai tên Vương Tử kia đi chơi ...
Nằm trên giường , cảm nhận cái lạnh thấu xương đang dần xâm phạm vào cơ thể.
Ánh sáng từ trăng tựa như hóa thành một luồn khí lạnh độc đi vào đánh tan lục phủ ngũ tạng cùng nguyên thể cô.
Đôi mắt đỏ như máu bình tĩnh lạnh nhạt , từ từ đón nhận cái giá rét ấy , khóe môi nhợt nhạt màu trắng kéo lên ý cười.
Cô cảm nhận được ...!ánh trăng đang chống đối mình ...
Vụt vụt !!!!!!!
Ngọn lửa vòng quanh màu trắng ngân bạc xinh đẹp hòa vào cùng hơi lạnh ấy đánh nhau , cô đứng dậy.
Cơ thể là chiếc váy ngủ đen trắng cúp ngực hai dây dài hơn đầu gối , bên ngoài khoác thêm cái khăn choàng vai mỏng đen.
Mái tóc tím phủ xuống , nhắm lại đôi mắt sau đó cô bị ánh sáng nuốt trọn ...!Lần nữa xuất hiện là ở một tòa thành cao chọc trời , ánh trăng tỏa thấy rõ sự sáng chói cô tịch.
Đối diện cô là Ngọc Lưu Ly với con mắt trái màu vàng mê cung tựa như giam hãm linh hồn vào cõi vô định không lối ra ...
" Huyết Vương ...!đây là lần thứ hai ta muốn đấu với ngươi "
" Ha~ ...!nhóc con.
Người đi theo ta suốt từ sớm , là ngươi ? "
" Hử ? Phải !!! Nhưng dùng ánh mắt cay nghiệt và tà khí đó thì không phải ta.
Ngài có khá nhiều kẻ thù đấy "
Ngọc Lưu Ly mỉm cười ma quái , nghiêng đầu nói.
Cô vẫn lạnh nhạt
" Lũ nhãi ranh mà thôi "
" Ha ha ...!ngài tự cao quá rồi.
Một ngày nào đó mà thất bại cũng đừng nên đau đớn quá "
" Thất bại ? "
" Con nhỏ công chúa Ánh Sáng đó cũng rất mạnh.
Ma pháp Thủy Hỏa , hiếm người sở hữu "
Ngọc Lưu Ly đứng đối diện cô , mái tóc ngắn buộc hai bên bằng kẹp đầu lâu nhỏ.
Cơn gió lướt qua lung lay áo choàng vàng chanh , dung nhan thanh tú luôn nở nụ cười tà ác ...
" Thì sao ? "
" Huyết Vương , ta công nhận ngài là một vị thần , nhưng ngài cũng không nên tự cho mình là vạn năng.
Đối đầu với nhiều thế lực như vậy , ngài còn không biết rõ điều gì thì cái gọi là thất bại sẽ đến nhanh mà thôi.
Mỗi một thế giới , đều có sự ảnh hưởng nhất định.
Nó mạnh mẽ và tàn bạo , có đủ khả năng để tiêu diệt một linh hồn trói buộc "
Cô hơi nhướn mày lãnh đạm nhìn cô bé đối diện , híp lại đôi mắt.
Nhận ra rằng bản thân dường như chưa từng chịu bất kỳ hình phạt nào từ hệ thống.
Thất bại là từ cô sớm đã chẳng muốn nghĩ tới , nhưng có lẽ cô không nên tự tin vào bản thân quá ...!Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt , đưa tay vén lọn tóc ra sau vành tai
" Nhóc con , có những kẻ đứng trên cao luôn sở hữu sự tham vọng độc đoán.
Khát cầu sức mạnh và sự vĩnh hằng , đó là quyền lực mạnh mẽ.
Ta là một linh hồn có đủ những điều đó , ta có quyền được đứng trên tất cả.
Ta không phải thần , và ta sẽ đứng trên các vị thần.
Ta đánh giá cao lời nói của ngươi , nhưng ta có sự tham lam mà mình muốn.
Nếu ngươi dùng tư cách kẻ chiến thắng để nói với ta những lời này , ta xin ghi tạc.
Nhưng ngươi đang ở dưới chân ta.
Ngươi không có quyền nói lên điều đó , kẻ thất bại không giành những lời này đối với kẻ mạnh hơn "
Lời nói bạo tàn của cô khiến Ngọc Lưu Ly kinh ngạc , siết chặt hai tay cắn răng mỉm cười nhìn cô
" Huyết Vương , ngươi quá kiêu ngạo "
" Ha~ ...!ta sẽ xem đó như lời khen , nhưng mong ngươi đừng quên vị trí của mình ở đâu.
Thân xác đang đối diện ta , nhưng linh hồn lại đang nằm dưới chân ta "
Ngọc Lưu Ly trầm mặt , hai tay đưa lên với nụ cười ác quỷ
" Ha ha haaaa ...!Hàn Băng Chi Phích Lịch Thể ...!"
Âm thanh vang lên lạnh lẽo cùng điên loạn , ánh sáng từ mặt trăng bỗng nhiên tựa như chuyển hóa.
Cô hơi nhướn mày cảm nhận cơn lốc ánh sáng lạnh lẽo thấu xương , mái tóc tím cùng váy dài khẽ tung bay trong gió.
Cô vẫn vững trãi nhìn hàn băng đang hội tụ , hai tay của Ngọc Lưu Ly đang hiện lên hai quả cầu xanh dương bạc xoáy tròn hút vào khí tức lạnh lẽo ...!Cô liếc lên ánh trăng đang tựa như độc quỷ , cười nhạt
" Lâu không gặp , xem ra đã học được không ít những ma pháp kỳ dị "
Dù miệng nói như vậy , nhưng cô vẫn có thể cảm nhận cái lạnh từ ánh trăng nó hoàn toàn khác xa với những ma pháp Băng bình thường.
Ngay cả ma pháp Thuần Thủy của cô cũng không thể sánh bằng.
Ngọc Lưu Ly mỉm cười lạnh
" Đây là hàn khí của âm dương Thiên Địa , Nhật Nguyệt Tinh Hoa của trời đất.
Nó không hề giống như những ma pháp thường , đây chỉ là tầng 1 mà thôi.
Nếu như Huyết Vương ngài gặp được người đó.
Thì e sợ rằng cũng đấu không lại "
Cô híp lại đôi con ngươi tím biếc , cười nhạt lạnh lẽo.
Nhìn hàn khí trắng xanh hòa vào nhau trãi dài xung quanh , ánh trăng vẫn sáng rực như vậy.
Âm thanh cô bình đạm vang lên
" Ngươi chỉ sao chép được 1 tầng ? Ha~ ...!thật tò mò cái vị đó "
Ngọc Lưu Ly nheo mày , nụ cười lạnh lẽo ác quỷ .
Vụt !!!!! Roẹt !!!!
Nó kết thành băng bao phủ lấy cô , cả cơ thể cô đều nhanh chóng hóa thành một tượng băng xinh đẹp.
Những dãy khí xung quanh cũng trãi thành dãy băng lạnh màu trắng khiết , mang theo sự lạnh lẽo đi tận vào linh hồn người.
Cô đứng đó , lệ khí của hàn băng tỏa ra , cả cơ thể đóng băng như một thiên sứ tuyệt trần lại ma mị tựa ác quỷ câu nhân.
Ngọc Lưu Ly mỉm cười nhìn hình ảnh cô đã hóa thành băng , hai mắt ngẩn ngơ
" Ha ...!hóa băng cũng xinh đẹp như vậy ...!"
Âm thanh mang theo nhạo báng , hai quả cầu trên tay cũng đã đông lại.
Khí lạnh xung quanh nhấn chìm mọi thứ tựa như một chốn âm u , nhưng lại đẹp đến thuần mỹ ...!Ngọc Lưu Ly mỉm cười , sự đề phòng vẫn không gác xuống
[ Không ổn ...!mau chạy ]
Âm thanh lạnh lạnh cứng ngắc vang lên giữa không trung , con ngươi màu vàng xoáy sâu lấp lóe tinh quang.
Ngọc Lưu Ly chưa kịp hoàng hồn đã bị đánh văng
Vụt !!!! Phựt ...!Rầm
Những dãy băng bị một ngọn lửa trắng cắn nuốt , âm thanh băng vỡ vụn giòn tan.
Cô mỉm cười nhạt nhìn băng trên cơ thể biến mất , ngọn Bạch Hỏa tựa như một con rồng gào rống với gương mặt dữ tợn.
Ngọc Lưu Ly ngồi trên đất cắn răng , oanh động vang lên chạy dọc cả khung trời.
Ánh sáng lửa màu trắng như muốn cắn nuốt tất cả
Gào !!!!!!
Cái đầu gào lên giữa trời đêm như đang đe dọa , Ngọc Lưu Ly cảm nhận sự bức bách đó mà nghẹt thở.
Băng hoàn toàn vỡ vụn mà tan biến , xinh đẹp lóe lên những bụi băng nhỏ luân chuyển trên không.
Ngọc Lưu Ly mỉm cười
" Ta quả nhiên không nên đánh giá thấp người ...!"
Ngọc Lưu Ly nói rồi xung quanh xuất hiện thông đạo , khởi động xoáy tròn rồi biến mất không dấu vết.
Ngọn lửa cũng không ở lại lâu , mọi thứ đã trở về như cũ.
Cô bình lặng đứng đó , nhìn lên mặt trăng sáng ...!Cô biết rõ con nhóc đó là người đã đưa cô vào mê cung , đốt cây , bây giờ là đấu ...!Ha~ , toàn làm những trò ngu ngốc ...
Đôi mắt đỏ hạ xuống , cảm nhận cơ thể lạnh buốt của mình , hàn khí vẫn còn vươn lại cùng hơi nóng.
Nụ cười nhợt nhạt , đáy mắt xẹt qua tia thất vọng rất nhỏ và nhanh , tựa như không tồn tại.
Từ không trung đám người Cẩn Duệ xuất hiện , mặt ai nấy vẫn còn hiện lên tia sững sờ.
Băng Du hỏi
" Chị ...!ngọn lửa khi nãy ...!"
Cô vẫn đứng đó , hơi lạnh và nóng đan xen vào nhau luân chuyển khắp không trung.
Vẫn còn tàn dư lại sự bạo loạn ...!Khóe môi kéo lên một đường cung mĩ miều , nó không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chỉ hi hữu mà kéo lên , không ai biết rõ ý nghĩa của nụ cười đó ...!Đôi mắt nhìn về xa xăm ...
Gì đây ...!?? Chông gai quá ...!nhưng tại sao ...!cả linh hồn ta ...!đang run rẩy vì hưng phấn thế này ?? Ha~ ...!