Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 22: Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 11



Tiếng lộc cộc vang lên giữa rừng sơ hoang vắng, cây cối xào xạc đung đưa trong cơn gió. Bầu trời trong xanh mát mẻ, cô đang ngồi trên xe ngựa với Hiên Viên Hoàng Phong ( Hoàng thượng).

" Chúng ta đi đâu vậy? "

" Nam quốc "

" Đến đó làm gì? "

" Tới đó nàng sẽ biết "

Hắn lạnh lùng nhắm mắt lại, bộ y phục đen anh khí tỏa ra âm lãnh. Chiếc mặt nạ chim ưng yêu dị đầy đáng sợ. Mái tóc đen pha lẫn những lọn tóc trắng tạo nên cảm giác kinh hoàng.

Hắn vẫn như vậy, uy quyền của một người đứng trên cao, còn cô cũng không khác gì. Y phục xanh nhạt ôm lấy thân thể quyến rũ tà mị. Mái tóc tím dài mượt mà xõa ra. Mảnh vải trắng che đi đôi mắt. Cô còn được hắn khoác cho một chiếc áo choàng đen, cái mũ cũng che đi hết gương mặt cô

" Sao thiếp phải mang cái áo khoác này? "

" Muốn thiên hạ đại loạn à? "

"... "

Cô vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chiếc xe ngựa đang lướt qua rất nhanh. Dần dần cô nghe thấy tiếng ồn ào từ rất xa...

" Ngài đi như vậy, triều đình sẽ thế nào? "

" Ta tự có tính toán "

"... Ừm... "

Cô dựa vào thành xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào không gian của tiểu Bát Đản

[ Ký chủ! Sao người lại vào đây? ]

" Thích "

[ À há ]

" Chuyến đi này sẽ rất vui đây "

[ Ký chủ! Ta thấy người có âm mưu =.= ]

" Hừ! "

[ Ký chủ! Hệ thống đang có một một món đồ mới rất hay. Ký chủ cũng nên có ]

" Hử? Là gì? "

[ Nhẫn vạn hóa ]

" Nhẫn? "

[ Nó chứa đựng một không gian rất lớn do chính người tạo ra. Người càng mạnh không gian sẽ càng vô tận. Người có thể để đồ trong không gian đó ]

" A! " Cô kinh ngạc thốt lên

[ Thậm chí khi người gặp nguy hiểm người cũng có thể vào trong ẩn náu. Có thể nói đó sẽ là nhà của người ]

" Ừ ừm...! Rất hay, không gian của riêng ta? Còn hơn là cái không gian trắng xóa của hệ thống nhà ngươi "

[ Ha ha =v=|||| ]

" Làm như thế nào? "

[ Người phải đến một nơi có linh khí dòi dào của trời đất. Và sẽ tự lấy linh lực để dùng suy nghĩ tạo ra NHẪN VẠN HÓA. ]

" A! Hiểu rồi "

Cô thoát ra khỏi không gian bởi cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, mở mắt ra cô đã thấy hắn ngồi kế bên. Thậm chí môi cô còn đang bị hắn chiếm lấy. Thấy cô thức dậy hắn mới thả ra

" Tỉnh rồi à? "

Cô chạm vào môi hắn quyến rũ

" Ngài đang lợi dụng ta sao? "

" Ta... không có "

" Vậy sao khi nãy ngài hôn ta "

" Nàng là ái phi của bổn vương. Bổn vương thích thì hôn "

" Ngài... "

" Chủ tử! Đã tới kinh thành "

Cô nghe tiếng nói bên ngoài liền vén màng lên nhìn dòng người tấp nập. Khu phố náo nhiệt rộng lớn...

" Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta ăn gì đó trước "

Hắn bước xuống xe ngựa rồi đưa tay ra đỡ cô. Vừa bước xuống cô đã thấy nơi này rất phồn vinh

Bước vào quán đã thấy tiểu nhị chạy ra

" Khách quan mời ngồi "

" Mang tất cả món ăn ngon ra đây. Chuẩn bị thêm 1 phòng cho chủ tử ta "

Tên thị vệ lên tiếng rồi tiểu nhị chạy vào trong. Cô níu nhẹ tay áo hắn lạnh nhạt

" Sao lại chỉ một phòng? "

" Thì... ta đem không nhiều tiền "

" Hử? "

" Được rồi! Uống trà đi "

Hắn rót trà đưa cho cô, sao đó hơi nghiêng người cúi đầu xuống giở một cuốn sách ra có đề tựa XUÂN CUNG ĐỒ mà coi. Rồi đánh dấu vào một trang sách

" Ở riêng đã xong "

" Ngài nói gì vậy? "

Cô hơi nghiêng người nhìn hắn, thấy vậy hắn liền nhét cuốn sách vào tay áo

" Không! "

Nhìn gương mặt vẫn lạnh lẽo của hắn, cô liền bình thản tiếp tục uống trà.

" Thức ăn tới đây "

Tiểu nhị mang cơm ra, hắn thấy vậy liền nhíu mài nhìn trên bàn ăn. Cô nâng đũa lên nhìn hắn

" Sao vậy? "

" Không có gì "

Hắn cũng bắt đầu dùng bữa, nhưng đôi mắt sau lớp mặt nạ lại trở nên khó chịu liền buông đũa xuống

" Ta no rồi "

" No? Người vừa mới ăn được một đũa "

" Ừ! "

" Thật khó chiều "

Cô cũng chẳng quan tâm hắn mà ăn tiếp, sau khi no nê cô mới nói

" Thiếp muốn tắm rửa "

" Được! Ta cho người chuẩn bị. "

Nói rồi hắn dắt cô lên phòng, căn phòng khá rộng rãi. Sạch sẽ lại ngăn nấp, cô lẳng lặng nhìn đến chiếc giường lớn.

" Nước đủ ấm rồi, nàng vào tắm đi "

Hắn vào xem xét nước tắm cho cô sau đó hài lòng

" Ừa! "

Cô cũng ngoan ngoãn đi vào trong, từ từ cởi ra chiếc áo choàng rồi đến y phục rườm rà trên cơ thể. Sau lớp bình phong mờ ảo hắn có thể thấy được sự yêu mị quyến rũ của cô. Cơ thể xinh đẹp dần cởi ra lớp vải mỏng. Cô bước vào thùng tắm, những cánh hoa hồng lềnh bềnh trên mặt nước

Hắn quay mặt đi khi vành tai đang ửng hồng, lấy ra một tấm bản đồ xem xét

" Nam quốc này là cường quốc mạnh nhất. Chúng ta đến đây làm gì? " Tiếng nói như chuông ngân của cô vang lên

" Dò xét "

" Có gì để xem xét chứ? Thậm chí còn đích thân ngài đi. "

" Nàng biết rõ phải không "

Rõ ràng là một câu hỏi nhưng cô vẫn có thể nghe thấy sự khẳng định từ câu nói lạnh lùng của hắn

" Ha! Ngài nói gì thiếp không hiểu "

" Nàng đừng giả vờ nữa. Nàng biết thân phận thật của bổn vương "

Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt nhưng lại hàm chứa cả một sự chế giễu. Cô dần đứng lên, khoác trên mình chiếc yếm và một lớp vải mỏng xanh nhạt. Cơ thể trắng mịn màng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải mỏng xanh nhạt ấy. Cô bước ra khiến hắn bần thần, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo hiện lên ngọn lửa nhỏ. Sau đó hắn quay mặt đi không nhìn cô mà nhìn vào tấm bản đồ trên tay

Cô bước lại gần hắn, vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn của hắn từ phía sau. Gương mặt cô dựa vào vai hắn tà mị

" Ngài sẽ giết thiếp sao? "

"... "

Bàn tay trắng mịn của cô sờ vào khóe môi hắn, yêu mị như hồ ly

" Ngài im lặng là đang do dự sao? "

"... "

" Ngài yên tâm, chỉ cần thiếp không nói ra là được. Vì thiếp muốn... "

"... "

" TỰ TAY GIẾT CHẾT NGÀI "

Lời nói yêu mị của cô khiến hắn sững sờ, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo hiện lên

[ Ký chủ! Người muốn chết sớm sao? ]

Tiểu Bát Đản sợ hãi nói chuyện với cô

" Nàng sẽ giết ta? Ta không tin đến lúc đó nàng sẽ còn sống "

Hắn nắm lấy tay cô kéo ra ngồi trên đùi hắn. Đối diện với ánh mắt đáng sợ kia cô vẫn bình thản, đôi tay trắng mịn bị hắn nắm chặt cố thoát ra. Hàng mài nheo lại khó chịu

Hắn thấy cô đau liền dần buông ra, cổ tay cô đã bị in hằn vết đỏ. Không hiểu tại sao khi nhìn thấy như vậy, trái tim hắn dường như nhói lên. Nhưng chỉ là thoáng qua nên hắn vẫn không nắm bắt kịp

" Được rồi! Đi ngủ "

Hắn bế cô lên giường, cởi y phục ra rồi ôm cô vào lòng

" Ngài làm gì vậy? "

" Ngủ "

" Nhưng... cùng chung 1 giường sao? "

" Nàng là ái phi của ta "

" Ngài... "

Hắn càng siết chặt cô hơn, cô nằm trong lòng ngực rắn chắc của hắn mà khóe môi vươn lên ý cười sâu xa

' Ta sẽ giết ngươi, sớm thôi... '

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.