Cô nhận lấy chai nước từ tay Du Y, đây là thư kí mà Hà Dương đã gởi đến cho cô vào sáng nay. Cô vừa quay phim xong...
" Cảm ơn "
" Em vất vả rồi, mới sang sớm đã phải đi quay " Du Y mỉm cười đưa cho cô một chiếc khăn lông
" Không sao đâu, đã 13h rồi. Em đi ăn gì trước. Chị đi với em không? " Cô nhẹ nhàng hỏi Du Y
" Ừ! Chúng ta đi chung "
Nói rồi cô và Du Y cùng nhau đi đến một nhà hàng ăn cơm, những món ăn ngi ngút khói khiến bụng cô cồn cào
" Chị vào nghề này bao lâu rồi? "
" Hử? Đã 6 năm rồi em. Năm nay chị đã 26 tuổi "
" Chị giỏi thật "
" Em không cần khen chị đâu, những đứa trẻ mà chị chỉ dẫn đã là những ngôi sao nổi tiếng rồi. Em có tin không? "
Du Y nháy mắt mỉm cười với cô
" Ha ha! Tin "
Cô cười nói rồi tiếp tục dùng bữa
" À mà, em quen với Hà tổng sao? "
" Hử, không thân lắm "
" Chị không tin được, nếu không thân làm sao ngài ấy lại kêu chị đến đây chỉ dạy em " Du Y nhỏ giọng nói
" Chị nói gì vậy? "
" À ha, không gì. Em ăn đi "
Cô cũng vui vẻ tiếp tục ăn, nhìn bầu trời trong xanh với những áng mây hồng mà tâm trạng cô tốt hơn hẵn.
" Ái chà! Đây là Du Y tiểu thư sao? "
Một giọng nói chế giễu vang lên, quay lại thì cô thấy hai người đang đi đến. Một nữ nhân xinh đẹp cao ráo kiêu ngạo. Và người nói là một nam nhân trông có vẻ lịch sự
" Nam Bằng? " Du Y đứng lên nheo mài lại
" Ha ha, cô còn nhớ tôi sao? Du Y "
" Đây là người đã đào tạo nhiều diễn viên nổi tiếng đó sao? Du Y? " Nữ nhân xinh đẹp kia lên tiếng khá bất ngờ
" Phải? Chúng tôi từng là cộng sự với nhau " Nam Bằng kia chế giễu cười cợt
" Chỉ từng là cộng sự, bây giờ xem ra anh cũng có ít danh tiếng " Du Y cũng cười nhạt nhìn vào tên đó
" Hừ! Tôi đang là thư kí cho Liên Chi, diễn viên sẽ đảm nhận vai nữ9 trong bộ phim do chính tay đạo diễn nổi tiếng Hollywood viết ra. Chắc chắn sẽ rất nổi, còn cô? Ây da! Là một con nhóc tập sự à " Nam Bằng khinh thường liếc nhẹ qua cô
" Anh có ý gì? Em ấy chắc chắn sẽ làm nên một thành công mới. Các người đừng vội lên mặt " Du Y tức giận nhìn bọn họ
" Ha ha, thành công? Trong giới showbiz ai mà không biết Du Y cô luôn bao che cộng tác của mình. Đừng khiến tôi nực cười... " Nam Bằng chế nhạo nói
" Anh... "
" Đủ rồi, đi thôi. Đừng chấp nhất với bọn cóc ghẻ "
Người tên Liên Chi lên tiếng, liếc qua cô khinh bỉ
" Cô nói ai là cóc ghẻ. Cũng chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi mà lên mặt với ai vậy. Đúng là không có giáo dục " Du Y tức giận nghiêm khắc nói với cô ta
" Không giáo dục, OMG cô dám nói tôi thế sao? "
" Tôi chỉ nói vậy thôi, là cô tự nhận ấy chứ "
" Cô... "
Cô ngồi nhìn mà không biết nên làm gì, liền cầm ly nước tạt vào mặt cô ta
" Tỉnh chưa? Chưa thì để tôi cho thêm ly nữa "
" Cô... cô... "
Liên Chi nhìn vào cô run rẩy vì tức giận, Nam Bằng bên cạnh liền lớn tiếng quát
" Cô nghĩ cô là ai, cô dám tạt nước vào cộng tác của tôi? Du Y, cô dạy dỗ cô ta thế nào mà xấc xược như vậy? "
Mặc cho bọn họ la ló, Du Y quay qua cô mỉm cười nháy mắt
" Chuyện gì vậy? "
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, quay lại cô liền thấy Hà Dương uy phong đi lại
" Hở? Dương tổng "
Liên Chi khi thấy hắn đi đến liền chạy tới ôm lấy cánh tay lực lưỡng kia, đôi mắt say mê nhìn vào gương mặt hắn
" Hà tổng "
Nam Bằng và Du Y lễ phép chào hỏi
" Dương tổng, cô ta hất nước vào người em còn nói em không có giáo dục. Anh phải làm chủ cho Liên Chi "
Giọng nói nũng nịu của cô ta khiến cô nổi hết da gà. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt liếc nhìn cô rồi bảo
" Xin lỗi ngay "
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc
" Hà tổng, rõ ràng là họ tới khích bác chúng tôi. Xin ngài suy xét "
Du Y bước lên phản bác, chỉ thấy hắn nhìn vào cô lạnh lùng
" Tôi bảo xin lỗi "
Cô nheo mài nhìn hắn, sau đó lại nhìn đến Liên Chi đang hất mặt kiêu ngạo
" Ha! Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi không làm đó, anh là gì mà bảo tôi xin lỗi. Rõ ràng cô ta kiếm chuyện... "
" TÔI BẢO XIN LỖI "
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát của hắn làm giật mình, Liên Chi bên cạnh cũng hoảng hồn nhưng rồi kiêu ngạo mỉm cười
" Anh ấy bảo cô xin lỗi tôi, thì xin lỗi đi "
Cô nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn mà tức giận, lại nhìn vào thái độ kiêu căng kia của Liên Chi. Uất ức nên nước mắt cô đọng lại trên khóe mi, khó chịu nhìn vào hắn. Rồi chán ghét bỏ đi
Hắn thấy cô sắp khóc mà tâm tình hòa hoãn, đẩy Liên Chi ngã xuống đất rồi ôm chặt lấy cô đang đi qua hắn. Nhắc bỗng cô lên vai rồi ra khỏi nhà hàng
Để lại đám người còn đang ngơ ngác không hiểu gì...
_____________
Cô bị hắn đưa vào xe, không ngừng đánh mạnh vào ngực hắn.
" Tên đáng ghét, bỏ ra "
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô kìm chặt lại
" Từ bao giờ mà lạo hư hỏng như vậy. Còn không biết nghe lời "
" Anh thật quá đáng, rõ ràng tôi không sai. Anh lại bắt tôi xin lỗi, anh xấu xa "
Cô giẫy giụa cố thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, nước mắt rơi xuống nhìn hắn uất hận.
" Ưm... "
Cô bị hắn cưỡng hôn, đôi tay hắn ôm chặt vòng eo cô. Mặc cho cô cứ giẫy giụa.
Vì hết sức nên cô thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại mặc cho hắn làm gì thì làm. Hắn thấy cô ngoan ngoãn liền dịu dàng lại, từ từ lấy đi mật ngọt trong miệng cô.
Sau 1 phút trôi qua hắn mới chịu thả cô, sợi chỉ bạc kéo dài. Gương mặt cô ửng hồng nhìn hắn
" Ngoan ngoãn như vậy, có phải tốt hơn không? "
" Hừ... Buông ra "
Cô đẩy hắn ra giận dỗi
" Hôm nay quay phim có mệt không? "
" Không liền quan tới anh, đi mà quan tâm cô gái Liên Chi kia đi "
" Hử? Ghen à? "
" Tại sao phải ghen, anh là gì chứ " Cô khó chịu nhìn gương mặt mỉm cười của hắn
" Được rồi, ngồi yên đi "
Hắn thắt dây an toàn cho cô rồi bắt đầu lái xe, dù không hiểu gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhìn cảnh vật xung quanh.
_______________
Hơn 30' sau, cô bước xuống đã thấy cảnh biển đẹp đẽ. Từng cơn gió thổi qua như đưa con người vào cõi yên bình.
" Thích không? "
Hắn bước lại gần cô mỉm cười
" Đẹp quá "
Cô vẫn ngây người nhìn về phía xa, tiếng sóng biển lượn lờ trong không khí
" Xuống tắm đi "
" Nhưng... không có đồ bơi "
Cô quay qua gương mặt nuối tiếc, hắn quay cô lại cởi hết quần áo cô.
" Anh làm gì vậy. Á.... "
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao kháng cự lại một gã cao to như vậy. Nên quần áo của cô đều bị cởi hết, chỉ còn lại bộ nội y màu trắng, thân thể trắng nõn mịn màng với từng đường cong hoàn hảo của cô khiến hắn điêu đứng. Gương mặt cô ửng hồng ôm lấy cơ thể trách mắng
" Đồ biến thái, vô sỉ, anh thật quá đáng "
Khi bình tĩnh lại hắn liền mỉm cười dắt tay cô ra biển, nước biển rất mát khiến cô thích thú. Cô liền nhảy xuống nước mà lặng
" Tạt nè "
Cô lấy nước tạt vào người hắn, khiến bộ đồ hắn đang mặc bị ướt. Thấy vậy hắn liền đuổi theo cô, bắt cô lại...
Tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng trong không trung, những cơn gió mát thổi qua. Tiếng sóng lượn dập dờn hòa vào không gian...
______________
Cô ngồi trên bãi cát nhìn vào ánh chiều tà đang dần lên cao
" Vui thật, mà sao ở đây chỉ có chúng ta vậy? "
Cô khó hiểu nhìn khoảng trống xung quanh, hắn thấy vậy liền ôm cô vào lòng nói
" Anh đã bao hết nơi này, sao vậy? "
" Hử? Ừ! Mà sao tự nhiên anh tốt vậy? Hôm qua anh thật đáng ghét "
Cô chu môi nói khiến gương mặt hắn trầm lại, đẩy ngã cô nằm xuống. Đôi tay hắn kiềm giữ cô lại
" Anh lại muốn giở trò gì nữa đây? "
Cô khó hiểu nheo mài lại nhìn hắn
" Chuyện đêm đó là chuyện gì? "
" Sao anh thích hỏi đến chuyện riêng của người khác vậy? " Cô khó chịu nói với hắn
" Nếu em không nói, thì xem như tôi đã nghĩ đúng "
Hắn bóp miệng cô lại, đôi mắt nhìn vào cô. Trong đáy mắt ấy là một tia lửa giận khiến cô run rẫy
" Anh đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ là đêm đó anh hai say nên đi nhầm phòng. Không có gì cả "
" Say? Nhầm phòng? Em muốn khiến tôi tức chết sao? Nếu không có làm gì thì sao phải ấp úng, hắn còn đỏ mặt khi nhắc đến nó. Nói! Em và tên khốn đó có phải lên giường rồi. Đúng không? "
Không ngờ khi cô trả lời hắn còn tức giận hơn, đôi tay kiềm chế cô càng siết mạnh. Vì đau mà nước mắt cô rơi xuống
" Anh... hu hu... đau. Không có làm gì cả. Anh không tin thì thôi "
Hắn nhìn vào mắt cô, sự tức giận của hắn từ bao giờ tan biến khi thấy nước mắt cô rơi. Liền ngồi dậy ôm cô vào lòng dịu dàng
" Có đau không? Xin lỗi. Ngoan, đừng khóc "
" Híc... "
" Được rồi. Là tôi sai, đừng khóc nữa "
Hắn ôm cô vào lòng, cơ thể cô dán chặt vào lòng ngực hắn. Cơ thể mềm mại của cô khiến hắn đỏ mặt. Cúi cuống cắn nhẹ vào lỗ tai cô, rồi bồng cô về xe
" Em lạnh "
" Nào mặc vào đi "
Hăn lấy từ phía sau một bộ quần áo khác đưa cô
" Anh chuẩn bị sao? "
" Ừ "
" Vậy anh quay mặt qua kia đi. Hay anh ra ngoài đi "
Hắn nghe lời cô đi ra ngoài, ngắm nhìn sắc trời đang tối dần. Cơn gió lạnh thổi qua đưa đi hơi nước. Đôi mắt xanh đương như bầu trời đêm của hắn không tự chủ mà liếc về phía kính xe. Dù mờ ảo nhưng hắn có thể thấy thân thể quyến rũ mềm mại của cô, trái tim hắn không tự chủ mà đập loạn, gương mặt có chút ửng hồng...
Không hiểu vì sao mà từ khi gặp nhau ở bệnh viện, hắn lại nhớ nhung cô. Dường như cô giống như một người khác, làm gì cũng có thể khiến trái tim hắn loạn nhịp. Khiến hình bóng mỗi lúc cô cười, giận hay cứng đầu đều đi vào tâm trí hắn. Khiến hắn nhớ nhung, khi thấy cô thân mật với kẻ khác. Dù là ai cũng khiến hắn khó chịu, muốn xông lên ôm cô vào lòng mà yêu thương. Hắn không biết cảm giác trong hắn đối với cô là gì, có phải chăng...
" Em xong rồi, anh vào đi "
Tiếng nói của cô khiến hắn thoát ra dòng suy nghĩ, bước vào mặc lại quần áo mới.
" Anh sao không ở ngoài thay? "
Thấy hắn sắp cởi đồ cô liền bịnh mắt lại hỏi
" Ở ngoài lạnh lắm "
" Vậy để em ra "
Cô mở cửa xe định bước ra thì bị hắn bắt lại
" Không cần "
" Anh... "
Vì mở cửa không được nên cô đành ngoan ngoãn ngồi lại, lấy tay bịnh chặt mắt. Vì tò mò nên cô hơi hé ra nhìn, vừa nhìn thấy gương mặt cô liền đỏ lên trông vô cùng đáng yêu.
Hắn chưa cài nút áo, liền nắm lấy tay cô kéo lại ngồi trên đùi mình. Khóe môi mỉm cười vuốt ve mặt cô
" Đẹp không? "
" C...cái gì...đẹp? "
" Cơ thể anh "
" Em... em không biết "
Cô quay qua né đi ánh mắt hắn, thấy vậy hắn liền lấy tay cô chạm vào cơ bụng rắn chắc của hắn.
" Ngại gì, chẳng phải em nhìn thấy rồi sao? "
" Ý anh là sao? "
" Lúc ở vách núi em đã thấy cơ thể anh rồi "
" Lúc... lúc đó em chỉ lo băng bó. Làm gì để ý đến... "
" Vậy giờ nhìn xem, em có thích không? "
Hắn nâng mặt cô lên mỉm cười
" Thích hay không là ý gì? Anh... anh xấu xa. Mặc áo vào đàng hoàng đi "
" Ha ha! Hôn anh, anh không chọc em nữa "
" Anh... "
Cô dù tức giận nhưng vẫn phải cúi xuống hôn vào má hắn
" Không phải ở đó, ở đây "
Hắn chỉ vào môi mình mà mỉm cười, gương mặt cô ửng hồng
" Anh đừng quá đáng "
" Hôn không? "
" Hừ... "
Thấy gương mặt uy hiếp của hắn cô liền ngoan ngoãn cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi hắn, nhìn gương mặt thỏa mãn kia mà tức giận. Liền há miệng ra cắn vào môi hắn thật mạnh
" A "
Hắn chạm vào môi mình đang chảy máu, và quay qua nhìn cô đã tranh thủ chạy về ghế ngồi đang mỉm cười đắc ý.
" Em dám cắn anh? "
" Sao không chứ? "
Cô hất mặt lên trêu chọc hắn, thấy vậy hắn liền liếm môi mình mỉm cười
" Anh xem như đây là đánh dấu chủ quyền của em "
" C...cái gì? Anh... "
Cô kinh ngạc nhìn vào hắn đang bắt đầu lái xe, thật sự cô chưa hề thấy ai mặt dày như vậy. Liền bực tức quay đi
Nhìn gương mặt mãn nguyện của hắn qua kính xe, mà đáy mắt cô xẹt qua tia sáng lạnh lẽo đầy chế giễu