Hệ Thống Vịt Da Giòn

Chương 30



Hôm đó, uống xong trà sữa quán Hà Cẩn Nhiên, Hàn Chấn cảm thấy mình tựa như một người không có tiết tháo.

Không! Cậu nghĩ, chỉ có thể trách trà sữa ở đó quá ngon. Cậu chưa bao giờ được uống trà sữa ngọt mát như vậy, ngon gấp trăm ngàn lần Koi với Gongcha.

Cậu khổ sở nói với hệ thống: “Làm sao bây giờ? Tao sợ là mình sẽ không xa được Hà Cẩn Nhiên.”

Hệ thống: “…… Bạn thích hắn mất rồi hở?”

Hàn Chấn khịt mũi, nói: “Tao yêu trà sữa nhà anh ta mất rồi.”

Hệ thống: “……”

Còn đáng sợ hơn là ngày nào Hà Cẩn Nhiên cũng sẽ hỏi cậu có uống trà sữa không qua WeChat. Cậu dùng ý chí kiên định từ chối.

Nhưng Hà Cẩn Nhiên lại nói là…… có thể ship thẳng tới cửa nhà cậu!!

Trù đợi, rung rinh mất rồi.

Chưa tới hai mươi phút sau, cửa phòng bị gõ vang. Hà Cẩn Nhiên mang xanh sữa trân châu cậu thích uống nhất vào nhà.

Hàn Chấn tiện tay cuộn quần áo bẩn trên sofa vào, chỉ vào chỗ trống, nói: “Anh ngồi đi.”

Hà Cẩn Nhiên nói: “Tôi cảm thấy anh nên dọn dẹp phòng.”

“Ờm…… Tôi biết.” Hàn Chấn ngáp một cái, vừa uống trà sữa vừa nói: “Thì cũng là vì công việc bận bịu quá, không có thời gian dọn.”

Hệ thống: “Bạn lừa ai đấy?”

Hàn Chấn kệ nó.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Dù sao giờ tôi cũng đang rảnh không có việc gì, hay để tôi dọn giúp anh?”

Hàn Chấn lập tức gật đầu, “Được chứ ha ha cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ ủng hộ trà sữa nhà anh.”

Hà Cẩn Nhiên lọc cọc lạch cạch giúp cậu dọn dẹp cả buổi. Hàn Chấn ngồi trong phòng khách uống trà sữa, thật sự không nỡ nhìn, đành phải tham gia dọn dẹp cùng hắn.

Trong phòng ngủ, Hà Cẩn Nhiên nắm một cái cốc tự sướng quét ra từ gầm giường, mặt mày ngơ ngác, “Đây là cái gì?”

“Ha ha… Cái đó hả …” Hàn Chấn lập tức giật lại, cười ngượng ngùng: “Chính là cái đó đó, anh hiểu mà.”

“Cái gì?” Hà Cẩn Nhiên như một đứa trẻ tò mò.

Hàn Chấn lấy làm lạ: “Anh không biết thật?”

“Uống nước hả?”

Hàn Chấn: “…… Cũng kiểu vậy.”

“Ồ, thiết kế lạ mắt thật, tặng tôi được không?”

Hàn Chấn còn chưa kịp từ chối, cái cốc kia đã rơi vào tay Hà Cẩn Nhiên. Đối phương cười nói: “Tôi thấy anh cũng không hay dùng, chi bằng để tôi mang về làm chén trà.”

“Nhưng mà……” Hàn Chấn đau đầu.

“Anh tiếc à? Tôi thật sự rất thích hình dáng cái cốc này, hay là hôm sau tôi mua cái khác cho anh?”

Hàn Chấn: “…… Thôi, anh thích thì cứ cầm về đi.”

Mới nãy cậu chỉ định nói, trước cậu dùng cái cốc này vẫn chưa rửa……

Dọn xong nhà, ngoài trời bỗng đổ mưa tầm tã.

Hàn Chấn lại gần cửa sổ nhìn, nói: “Tiêu rồi, chắc anh không về được đâu.”

Hà Cẩn Nhiên mỉm cười, “Vậy thì tốt.”

Hàn Chấn không nghe rõ, “Anh nói cái gì?”

Hà Cẩn Nhiên nhíu mày nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Nếu anh không ngại thì ở tạm nhà tôi một đêm? Hết mưa rồi hẵng về.”

“Ừ, cũng được.”

Hàn Chấn bấm điện thoại muốn gọi đồ ăn ngoài.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Mưa to như vậy mà anh còn bắt người ta đưa đồ ăn tới hả?”

Cậu móc hai gói mì dưa chua từ đáy thùng ra, “Thế hai ta ăn cái này?”

Hà Cẩn Nhiên mở tủ lạnh nhà cậu ra, đứng thẳng một lúc rồi nói: “Tôi vào bếp nấu.”

Tay nghề của Hà Cẩn Nhiên rất tốt, cứ thế biến đống nguyên liệu héo quắt trong tủ lạnh thành bốn món mặn một món canh thơm ngon. Hương thơm phả vào mặt, cuốn không thể tả.

Hàn Chấn ăn một miếng, không nhịn được rơi lệ cảm động. Không sai! Chính là hương vị này! Hương vị gia đình……

Cậu khổ sở nói với hệ thống: “Giờ tao còn yêu thêm cả đôi bàn tay biết nấu ăn của Hà Cẩn Nhiên mất rồi.”

Hệ thống khinh bỉ, “Đôi bàn tay của hắn còn có thể sóc cho bạn nữa đó.”

Hàn Chấn: “…… Đang ăn cơm đừng nói tới đề tài tà dăm như vậy được không?”

Hệ thống: “Tôi không cần ăn cơm như nhân loại ngu xuẩn mấy người.”

Hàn Chấn: “…… Không nói chuyện nổi nữa.”

Hà Cẩn Nhiên luôn tay gắp đồ ăn cho cậu, “Đủ ăn chưa? Không đủ để tôi nấu thêm.”

“Đủ rồi đủ rồi.” Hàn Chấn ăn mà hai má phồng lên, “Anh coi tôi là heo à mà gắp nhiều vậy?”

Không ngờ Hà Cẩn Nhiên lại gật đầu, “Nuôi bạn trai còn chẳng phải nuôi heo à?”

Hàn Chấn: “Tôi nói cho anh biết, anh còn như vậy là kiếp sau cũng không có bạn trai đâu!”

“Tôi không sợ.” Hà Cẩn Nhiên nhún vai, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, “Kiếp này có là được.”

Hàn Chấn nuốt thức ăn xuống, nói không rõ: “Nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận làm bạn trai anh……”

“Không sao, tôi không vội, có thể từ từ chờ.”

Hàn Chấn chân thành: “Tôi sợ anh chờ trọc cả đầu mất.”

Hà Cẩn Nhiên nheo mắt, “Cậu đang ép tôi dùng vũ lực?”

Hàn Chấn: “……”

Bỗng nhiên giật thon thót.

Ăn cơm xong, mưa ngừng rơi. Tâm trạng Hà Cẩn Nhiên không tốt lắm, hắn lạnh mặt rời khỏi nhà cậu, lúc đi còn không quên cầm theo cái cốc tự sướng.

Thêm mấy ngày chóng vánh nữa, kỳ nghỉ hai tuần kết thúc.

Hàn Chấn nằm trên giường nhà mình, lại một lần nữa bôn ba đi làm nhiệm vụ kiếm từng đồng.

****** ****** ****** ******

Khi hệ thống nói với Hàn Chấn đây là thế giới hiện đại, cậu mừng rỡ. Chung quy cũng tại cổ đại quá nhàm chán, không có đồ ăn vặt điện thoại wifi, ở đó lâu đúng là tra tấn tinh thần.

Ngay sau đó, hệ thống nói: “Lần này, nhiệm vụ của bạn là tóm lấy hung thủ.”

Hàn Chấn: “Mày bỗng nhiên đổi thành nhiệm vụ phong cách bình thường làm tao không quen lắm.”

Hệ thống chuyển sang nói giọng Đông Bắc: “Không phải đâu, dạo gần đây bên trên quản nghiêm lắm, kiên quyết ngăn chặn ký chủ phát sinh hành vi dưới cổ với đối tượng trong nhiệm vụ.”

“Vậy thì tốt.” Hàn Chấn gật đầu tán thành, “Vì hoàn thành nhiệm vụ tao đã hi sinh không ít trinh tiết rồi.”

Hệ thống: “Còn nhiều nhiệm vụ lắm, để dành mà dùng.”

Hàn Chấn: “……”

Hệ thống nhanh chóng gửi thông tin liên quan đến nhiệm vụ vào đầu cậu. Đây là kịch bản từ một bộ phim điện ảnh, kể lại một vụ án hình sự liên quan đến buôn bán ma túy, ly kỳ mà thần bí.

Nam chính: Hàn Chấn

Nam chính: Hà Cẩn Nhiên

Phản diện: Lệ Đại Hải

Tóm tắt cốt truyện: Đội điều tra tội phạm ma túy điều tra ra được con trai cả của trùm ma túy trong sự kiện Hải Vân 5 năm trước đã bí mật lẻn vào trường trung học số I Ngô Châu học tập.  vậy nên, đội trưởng Hà Lũng Hữu đặc phái tinh anh của trường cảnh sát — Hàn Chấn làm nằm vùng, vào trường điều tra từ đầu tới cuối sự kiện Hải Vân, vây bắt cả tập đoàn buôn bán ma túy này.

Hàn Chấn giật thót, “Cảm giác nguy hiểm thế.”

Hệ thống: “Giữ mạng quan trọng, chẳng may ngoẻo cái là thôi khỏi làm lại nữa luôn.”

“Vãi!” Hàn Chấn nói: “Não tao có từng này mà mày bắt tao bắt hung thủ??”

“Đồ ngu.” Hệ thống cũng bị hoang mang, “Đã chỉ ra phản diện là Lệ Đại Hải rồi còn gì, bạn chỉ cần tìm chứng cứ chứng minh gã là hung thủ.”

“Ồ… thế chắc cũng dễ.”

Mới vừa xuyên vào, Hàn Chấn vẫn còn ở trong ký túc xá trường cảnh sát. Hai tháng nữa là cậu tốt nghiệp, vừa hay được chọn lựa tham dự vào điệp vụ “Tàng hổ ngọa long”, tiền đồ vô biên.

Đội trưởng Hà Lũng Hữu gọi điện thoại bảo cậu tới phòng họp.

Hàn Chấn không kịp xem kịch bản tiếp, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài. Giờ đang là buổi sáng, cậu đi tới nhà ăn mua trước một suất ăn sáng.

“Nhóc con, sữa AD Canxi và trứng gà của nhóc.”

Cô nhà ăn mỉm cười đưa cho cậu túi nilon.

“Vâng, cảm ơn cô.”

Cậu vừa uống sữa AD Canxi vừa nhanh chân xuống lầu.

Tiếng thầm thì không ngừng chui vào tai.

“Các cậu xem, chính là anh ấy…… hotboy trường uống sữa cũng keo muốn xĩu!!”

“Lần trước tôi còn gặp ổng trong nhà tắm á, chậc chậc, tám múi cơ bụng như socola, chỉ muốn lao đến liếm.”

“Uống sữa AD Canxi trông anh ấy ngây thơ thế……”

Hàn Chấn ngơ ngác, nhìn một đám con trai kia rồi hỏi hệ thống: “Bọn họ đang bàn tán về tao hả?”

“Chắc là thế.” Hệ thống hững hờ đáp: “Dù sao cũng chỉ mình bạn đoạt được cái danh hotboy trường.”

Hàn Chấn: “Trời đất ơi…… Thời buổi này đàn ông con trai đều đói khát tới vậy?”

Hệ thống: “Quên nhắc, trong kịch bản lần này bạn có thiết lập vạn nhân mê.”

“Cái gì?”

“Chính là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh đều sẽ vừa gặp đã yêu bạn.”

“……”

8 giờ, phòng họp.

Đội trưởng đội cảnh sát điều tra tội phạm ma túy Hà Lũng Hữu râu ria xồm xoàm, nam tính vô cùng đặt tài liệu trước mặt Hàn Chấn, mặt vô cảm: “Từ ngày mai trở đi, cậu phải hoàn toàn quên mình là cảnh sát. Cấp trên đã cho cậu một thân phận mới tinh, làm học sinh chuyển trường tiến vào trường TH số 1 Ngô Châu. Trong thời gian này, cậu không được để mình bại lộ, bí mật điều tra, tuyệt đối không được rút dây động rừng.”

“Báo cáo đội trưởng, tôi đã rõ!”

Hàn Chấn nói rành mạch từng câu từng chữ.

“Ừ.” Hà Lũng Hữu vừa lòng vỗ vai cậu, nói: “Trong đám học sinh trường cảnh sát, tôi vừa lòng nhất là cậu. Nằm vùng rất khó, sau này cậu có thể từ từ hiểu được gian lao trong đó. Nhưng chỉ cần cậu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chưa đến mấy năm sẽ có thể tiếp nhận vị trí của tôi.”

Hàn Chấn mặt mày nghiêm túc gật đầu.

Hà Lũng Hữu nói tiếp: “Con trai tôi cũng ở trường TH số I Ngô Châu, nhưng nó đang làm thầy giáo, không hiểu tình hình đội cảnh sát chúng ta. Cậu đừng nói cho nó thân phận nằm vùng của mình, tốt nhất là giấu nó.”

Hàn Chấn: “Mạo muội hỏi một câu, con trai anh tên gì thế?”

“Hà Cẩn Nhiên.”

“……”

Hà Lũng Hữu cười nói: “Cậu không cần phải căng thẳng vậy đâu, coi như trải nghiệm cuộc sống cấp ba lần nữa. Biết đâu còn tán được nữ sinh cấp ba nào.”

Hàn Chấn: “…… Bọn họ đều chưa đủ tuổi thành niên, phạm pháp không?”

“Không phạm pháp.” Hà Lũng Hữu phất tay, “Tán thoải mái đi, coi như bồi dưỡng của tôi.”

Hàn Chấn: “…… Cảm ơn đội trưởng Hà.”

Kết thúc cuộc họp, Hàn Chấn ôm một đống đồ tổ chức phân phát trở về ký túc xá. Cậu mở bộ đồng phục kiểu âu kia ra, chép miệng: “Đây chắc là đồng phục trường quý tộc chứ? Sao cứ có cảm giác giống Vườn sao băng.”

Hệ thống: “Cứ chờ đi, trong còn có cả F4 nữa.”

Hàn Chấn: “Còn thiếu một Sở Vũ Tiêm.”

Hệ thống: “Thực ra, có một chuyện tôi vẫn không nỡ nói với bạn.”

Hàn Chấn: “Mày cứ nói đi, tao không yếu ớt như vậy.”

Hệ thống: “Bạn đọc lại kịch bản đi, ngày mai tới trường học, bạn phải diễn đúng như viết trên đó, không được sai một câu thoại nào hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.