Đúng là tới sớm chẳng bằng tới đúng giờ, đến đúng giờ không bằng đến đúng thời điểm.
Viên Hoàn có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay chính là ngày những thư sinh Giang Bắc phong lưu hào hoa tụ tập ngâm thơ đối ẩm, hầu hết người tham gia đều muốn tránh né chiến tranh giữa triều đình, chư hầu và loạn Hoàng Cân nên mới khăn gói dắt díu nhau xuôi nam, sau đó đi về Dương Châu.
Về cơ bản, cứ mỗi sáu tháng bọn họ lại hẹn nhau gặp gỡ một lần. Thư sinh gặp nhau thì làm gì? Phải ngâm thơ uống rượu chứ, với lại mang tiếng tài tử thì cũng nên mổ xẻ vài tin tức về thế cục bây giờ, vị chủ công nào có tật xấu gì, vị tướng quân nào đáng để phò tá, đủ hết những chuyện trên trời dưới đất. Ngặt nỗi địa điểm mỗi lần gặp chẳng bao giờ cố định cả, toàn là đợi khi hết cuộc rượu chè, cả đám xúm lại chọn một chỗ rồi tiếp tục hẹn ước.
Hèn gì Diêm Tượng cứ nhất quyết một hai bảo hắn phải cắp đít chạy xuống quận Thượng Thái mà không phải những địa phương khác, chắc hẳn có liên quan rất nhiều đến hội nghị anh hùng Giang Bắc lần này.
Lão gia đó tính cho mình cơ hội gặp mặt những đại nho đương thời sao?
Viên Hoàn cẩn thận suy tính, có lẽ Diêm Tượng cũng tính đến hướng này. Bên cạnh hắn đã có hổ tướng, nhưng lại thiếu mất một ghế quân sư, tổ tiên thường nói văn võ phải song toàn, không có tuyệt thế mưu sĩ trong tay, hắn không cần nhắc đến chuyện xưng bá Tam Quốc nữa.
Giao hết quân đội cho Điển Vi xong, Viên Hoàn một mình đi theo hướng dẫn của hệ thông, phi ngựa thẳng đến địa điểm các nhân sĩ Giang Bắc gặp nhau.
Chỉ một lát sau, hắn đi vào phủ của một ai đó, nơi đây gạch xanh ngói trắng được chế tác cực kì tinh xảo, mặc dù nội thất bên trong nhìn hơi đơn sơ nhưng lại làm cho người ta cảm thấy chủ nhân biệt viện này lịch sự tao nhã, không màng danh lợi, sống một cách vô cùng ‘thượng đẳng’.
Coong! Coong! Coong!
Viên Hoàn tiến lên gõ cửa, một thằng nhóc nhỏ con thò cái đầu vài chỏm tóc ra hỏi dò:
“Xin hỏi công tử là người phương nào, đến đây để làm gì?”
Viên Hoàn cung kính thi lễ đáp lại:
“Xin chào tiểu hữu, bản thiếu chủ tên là Viên Hoàn, tình cờ nghe danh Trương Chiêu đất Giang Bắc, lòng sinh ý mến tài, vì vậy đến đây bái phỏng. Đây là thư do người bạn lâu năm Diêm Công Tượng tự tay viết, mong tiểu hữu hãy chuyển lời giúp.”
Thằng nhóc vừa nghe thấy tên của Diêm Tượng, gương mặt lập tức thân thiện hơn rất nhiều. Nó thò tay nhận thư, tò mò nhìn Viên Hoàn rồi nói:
“Vị công tử đây xin hãy chờ trong giây lát, để ta bẩm lại với chủ nhân nhà ta. À phải rồi, hiện giờ chủ nhân đang tụ họp với những người bạn của mình, nên ta không chắc hắn có đồng ý gặp ngươi hay không, rất mong công tử lượng thứ.”
Viên Hoàn nghe thế sướng hết cả người, ngon lành rồi, một đám nhân tài tam quốc đều chui hết vào cái nhà này:
“Ta hiểu rồi.”
Không lâu sau, cánh cửa đột nhiên hé mở, thằng nhóc đó lại thò đầu ra và nói:
“Mời công tử vào, chủ nhân đang đợi người trong sảnh.”
Trên đường đi theo thằng nhóc người hầu, Viên Hoàn quẹo sang một hành lang. Chà, biệt viện này hay thật, nơi hắn đặt chân qua đều có tiếng nước chảy, tiếng chim bói cá hòa vào nhau như một bản nhạc giao hưởng, những cây cầu nhỏ cũng được thiết kế rất mộc mạc, phảng phất như bồng lai tiên cảnh vậy. Ít phút sau, Viên Hoàn đã đến đại sảnh, hắn bước vào trong một rừng ánh mắt chào đón của mọi người.
“Kí chủ làm Trương Chiêu kinh ngạc, +125 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Lỗ Túc kinh ngạc, +120 điểm chấn động.”
“Kí chủ….”
Viên Hoàn cũng bắt đầu hơi sợ hãi, con mẹ nó trên mặt mình có dính gì sao? Chưa mở miệng chém gió câu nào đã hốt được một mớ điểm chấn động. Mà thôi, chắc là do mấy câu giới thiệu trong thư Diêm Tượng gửi. Trương Chiêu nhìn hắn cười tủm tỉm:
“Ha ha! Lão phu thật không ngờ một nhân vật đầy rẫy những câu chuyện truyền kỳ trong chiến dịch thảo phạt Đổng Trác lại là một chàng trai trẻ tuổi như thế, quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”
Danh sĩ Giang Bắc cũng gật đầu đồng ý, lúc này ánh mắt nhìn về phía Viên Hoàn đã có một tia kính nể.
“Tử Bố nói phải, tại hạ cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng ngoài Tào Tháo huyện Trần Lưu ra, còn có một thiếu niên mười sáu tuổi dám cầm thương truy sát Đổng Trác.”
“Ta nghe nói Hứa Thiệu từng nhận xét Tào Tháo là năng thần thời trị, loạn thế gian hùng. Chỉ nhìn vào lần truy sát Đổng Trác đã đủ thấy người này có tầm nhìn chiến lược cao cỡ nào, ai dè lại bại trong tay một thiếu niên anh hùng.”
“Ha ha! Viên công tử tuổi còn trẻ mà đã gan góc dũng mãnh hơn người, trí tuệ lại sánh ngang tiên hiền, chắc chắn sự nghiệp trong tương lai sẽ vô cùng hoành tráng!”
“….”
Đủ các thể loại nâng bi khen ngợi điên cuồng ném về phía Viên Hoàn, đúng là lời nói không mất tiền mua, nhưng Viên Hoàn cũng chẳng vì vậy mà có cảm giác sung sướng. Ngươi nhìn đi, điểm chấn động đạt được thấp lè tè đã chứng minh bọn họ không hề thật lòng khen ngợi tí nào.
Viên Hoàn liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt Trương Chiêu, đồng thời mở ngay danh bạ lên và tiến vào khung chat.
Lịch sử chat hai phút trước:
“Viên Hoàn? Người này chạy đến đây sao? Đúng là thiên kiêu chi tử. Ài, đáng tiếc hắn lại là con trai Viên Thuật.”
Viên Hoàn quay sang nhìn Lỗ Túc.
Lịch sử chat hai phút trước:
“Viên Hoàn? Hình như hắn là con thứ của dòng chính nhà họ Viên? Đúng là tiếc cho một thân tài hoa cao tuyệt, lại gặp trúng một người cha như thế.”
Cái đệch!
Lão cha hố hàng Viên Thuật đúng là chẳng ra làm sao cả. Đấy thấy chưa, danh sĩ Giang Bắc con mẹ nó chả coi Viên Thuật ra cái giống ôn gì cả. Cho dù phải tị nạn tại Dương Châu, nhưng bọn họ mặc xác Viên Thuật, thà treo mỏ nhịn đói còn hơn đầu quân cho hắn.
Nghĩ đến đây Viên Hoàn hạ thấp người thi lễ:
“Mong rằng chư vị nho sinh đừng nhắc lại chuyện thảo phạt Đổng tặc nữa, ài…càng nghe tim tiểu sinh lại càng đau!”
Ting Ting!
“Kí chủ làm Trương Chiêu giật mình, +256 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Lỗ Túc giật mình, +276 điểm chấn động.”
“……”
Trương Chiêu không khỏi nghi ngờ:
“Ồ? Trong chiến dịch phạt Đổng vừa qua, Viên công tử thu được cả danh lẫn lợi, trở thành người nổi tiếng nhất liên minh Quan Đông, vì sao lại ở đây than ngắn thở dài?”
Lỗ Túc cũng gật đầu:
“Tử Bố huynh nói rất đúng! Mười tám lộ chư hầu kết minh, nhưng một mình Viên công tử lập công trảm Hoa Hùng, hạ Lữ Bố, lần truy sát còn đại phá hơn mười ngàn thiết kỵ Tây Lương. Với chiến tích đáng tự hào như thế, đáng lẽ phải cao hứng mới đúng?”
Không ngơ Viên Hoàn lại lắc đầu:
“Chiến tích rất huy hoàng, tuy nhiên đối với liên minh Quan Đông, không thể chém ngã Đổng Trác chính là đại bại. Nhìn cảnh Đổng Trác thiêu rụi Lạc Dương, cướp bóc quý tộc khanh sĩ, dời đô Trường An, hà hiếp bách tính….Chứng kiến cảnh đó, tim ta giờ như cây khô chết lặng giữa đồng….Ôi, là ta đã phụ lòng con dân đế quốc!”
Tất cả những người ngồi ở đây đều là danh sĩ phong lưu trong thiên hạ, mưu trí hơn người, nhất là túi khôn Lổ Túc, kẻ đã xoay chuyển thế cục Tam Quốc. Đất Giang Đông giữ được là nhờ hắn, liên minh Ngô Thục vững bền cũng là nhờ hắn. Nếu nói Giang Đông không có Lỗ Túc chắc chắn sẽ diệt vong cũng không hề sai chút nào.
Phía bên này, Lỗ Túc giật nảy mình, thật ra hắn không thích kết quả của chiến dịch này tí nào, nói đến cùng vì không giết được Đổng Trác, liên quân Quan Đông đã gây ra một đại họa còn lớn hơn cả việc bọn hắn thề hứa với nhân dân. Lỗ Túc không ngờ Viên Hoàn cũng có góc nhìn hệt như hắn.
Ting ting!
“Kí chủ làm Trương Chiêu bất ngờ, +376 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Lỗ Túc bất ngờ, +588 điểm chấn động.”
“…..”
Viên Hoàn hít một hơi thật sâu, lập tức trưng ra gương mặt đây cảm xúc đau buồn mất mát, nét diễn của hắn càng ngày càng tinh tế:
“Núi non tụ họp, sóng cả gầm gừ, trong ngoài sông núi Hổ Lao quan.”
Bỗng nhiên Viên Hoàn bắt đầu ngâm thơ, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, vô tình hấp dẫn tất cả sự chú ý của những tài tử nơi đây. Lòng hắn thầm đắc ý, biết ngay mà, thơ của đại nho một thời tất nhiên là hàng xịn, mới câu đầu mà mọi người đã cảm nhận được khí độ bao trùm thiên hạ của Viên Hoàn.
“Nhìn Đông đô, ý ngần ngừ, xót thương kinh thành Tần Hán cũ. Cung điện hóa thành màu cỏ dại.”
Viên Hoàn một bên ngâm thơ, một bên buồn bã lắc đầu thở dài!
Hắn cố tình kết hợp tiếng thở dài đầy thương dân yêu nước để các danh sĩ ở đây hiểu được chuyến này Viên Hoàn đã nếm trải bao ngọt bùi cay đắng, vô cùng bất mãn và căm hận với kết quả cuối cùng. Tất nhiên vẫn còn câu cuối, nhưng Viên Hoàn do dự hồi lâu mới mở miệng:
“Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ!”
Trương Chiêu bừng tỉnh sau cơn kinh ngạc, đứng dậy vỗ tay tán thưởng, theo sau toàn bộ danh sĩ trong sảnh đều cùng nhau vỗ tay:
“Tốt! Tốt cho câu Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ! Chỉ một câu thơ đã thể hiện được bản chất đầy máu tanh của trăm ngàn năm thay đổi triều đại.”
Bây giờ thì ánh mắt mọi người nhìn về phía Viên Hoàn vô cùng nóng bỏng, một người trẻ tuổi có góc nhìn chính trị rất thực tế, hiểu rõ bản chất con người, nhất là câu thơ cuối khi nãy có thể thấy Viên Hoàn là một vị tướng thật lòng suy nghĩ vì nước vì dân, chứ không giống những chư hầu suốt ngày tranh quyền đoạt lợi, trong mắt chỉ có phú quý công danh.
“Kí chủ làm Trương Chiêu rung động, +888 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Lỗ Túc vui mừng, +888 điểm chấn động.”
“…..”
Bài thơ Sơn Pha Dương – Đồng Quan Hoài Cổ của Trương Dưỡng Hạo (1270-1329), Thượng Thư bộ lễ và cũng là nhà thơ theo phong cách tản khúc thời đầu nhà Nguyên. thằng cha tác chế lại cho Viên Hoàn