Đoàn Nhậm Thiên vui mừng vì mình đã cẩn thận. Chỉ cần chìa khóa không bị mất thì mọi chuyện đều có thể cứu vãn, vì vậy hắn xoay người định chạy trốn.
Tu vi của hắn bất quá chỉ là Lam Linh Quan, tu vi này đối với một đoán tạo sư mà nói cũng coi như không tệ nhưng so với tu vi Hắc Linh Quan của Đoàn Thuần thì hắn không phải là đối thủ, chỉ có thể chọn cách chạy trốn!
-Tỉnh lại đi, ngươi không chạy thoát khỏi tay ta được đâu.
Một âm thanh lạnh giá bỗng nhiên từ lối đi truyền tới. Chỉ thấy ở phía trước bất ngờ xuất hiện năm tên mặc áo đen đem lối ra bịt kín hoàn toàn.
Đoàn Nhậm Thiên liếc thấy trên bộ quần áo màu đen của năm tên kia có vẽ một con nhện đỏ như máu, nhất thời gương mặt hắn không còn một tia huyết sắc.
-Huyết Sắc Tri Chu!
Đoàn Nhậm Thiên khó có thể tin được, quay đầu nhìn về phía Đoàn Thuần, run giọng:
-Ngươi âm thầm cấu kết cùng Huyết Sắc Tri Chu?
Huyết Sắc Tri Chu là một tổ chức nổi danh tàn ác, bọn họ chuyên ẩn nấp trong bóng tối, không chuyện ác nào không làm, là tổ chức tội phạm dân chúng căm ghét đến tận xương tủy. Huyết Sắc Tri Chu được treo giải thưởng cao ngất ngưởng- mười tỉ, mức độ tàn ác của chúng có thể tưởng tượng ra khi nhìn vào số tiền đó.
“Đoàn Thuần âm thầm cấu kết cùng Huyết Sắc Tri Chu?”
Đoàn Thuần không có chối mà cười tủm tỉm nói:
- Đứa cháu ngốc, Huyết Sắc Tri Chu có thể trợ giúp ta lên ngôi gia chủ, vậy có lý do gì mà ta không cùng bọn họ hợp tác chứ? Bây giờ còn cảm thấy nhị thúc đang nằm mơ ư? Đừng nói chức vị gia chủ, coi như là giết Đoàn Tiểu Bạch, đối với Huyết Sắc Tri Chu mà nói, đều không phải là việc khó gì.
- Lòng dạ ngươi thật độc ác!
Đoàn Nhậm Thiên nổi giận mắng:
- Năm đó ngươi mưu đồ đoạt chức gia chủ, cha ta nể tình huynh đệ nên không đem ngươi đuổi ra khỏi Đoàn Thiên Đường, hôm nay ngươi lại lấy oán báo ân, tại sao ngươi có dã tâm lang sói như vậy?
Đoàn Thuần giễu cợt nói:
- Bởi thế mới nói cha ngươi mới là một kẻ ngu, nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình. Đạo lý này cũng không biết thì làm sao có thể làm gia chủ? Kẻ ngu kia có thể lên làm gia chủ hoàn toàn bởi vì thiên phú đoán tạo, căn bản không có bản lãnh của một vị gia chủ.
- Nếu cho Đoàn Thuần ta lãnh đạo Đoàn Thiên Đường, công trạng tạo ra ít nhất gấp ba lần! Chỉ cần danh vọng của ta vượt qua hắn cùng với sự giúp đỡ Huyết Sắc Tri Chu, chức gia chủ sẽ nắm trong lòng bàn tay. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Đoàn Tiểu Bạch, ta không bỏ được a, thất tinh đoán tạo sư, không ép khô sao được?”
- Vô sỉ! Hèn hạ! Việc ngươi làm ông trời sẽ nhìn, ngươi không sợ sẽ bị trời phạt sao?
Đoàn Nhậm Thiên giận tức giận, ánh mắt đỏ lên, cõi đời này sao xuất hiện một kẻ tiểu nhân đê hèn như vậy. Hắn chỉ hận sinh thời mình không học những từ ngữ mắng chửi người thô bỉ kia, không thể mở miệng thống khoái chửi mắng.
- Động thủ đi.
Đoàn Thuần hết hứng thú, phất phất tay đối với năm người quần áo đen kia, nói:
- Chìa khóa ở trên người hắn, cứ trực tiếp giết chết.
Bóng người áo đen đứng gần nhất chợt lóe, bất ngờ xuất hiện ở sau lưng Đoàn Nhậm Thiên, thanh đao màu máu bổ về phía cổ hắn.
Keng..Keng..!
Một ánh sánh kim sắc bỗng nhiên lóe lên, chặn lại lưỡi đao!
Ông…Ông…Ông!
Bên trong mật thất chợt vang lên trận trận âm thanh ông ông chói tai, chỉ thấy một đạo kim quang trước ngực Đoàn Nhậm Thiên sáng lên, bốn phía có những tấm bình phong màu vàng bảo hộ, nhìn qua giống như những cái mai rùa màu vàng đem hắn bao bọc lại.
-Huyền Vũ Giáp!
Đoàn Thuần thất kinh:
-Đoàn Tiểu Bạch đem thần khí trấn tộc giao cho ngươi.
Huyền Vũ Giáp là thần khí do chính tay tổ tiên sáng lập ra Đoàn gia chế tạo ra. Nó là một trong thập đại nhân tạo thần khí, là bảo vật trấn tộc của Đoàn gia, có sức phòng ngự không thể tưởng tượng nổi!
Trong lòng Đoàn Nhậm Thiên thầm giật mình bởi vì hắn không biết trên người mình mang Huyền Vũ Giáp. Xem ra là Đoàn Tiểu Bạch lo lắng con trai khi đi xa gặp phải bất trắc nên mạo hiểm trái lại tộc quy lén đưa nó cho con trai.
Đây là tình thương con lớn như thế nào của Đoàn Tiểu Bạch, chính bộ giáp này ở thời khắc nguy hiểm nhất cứu Đoàn Nhậm Thiền một mạng.
Nhưng lão hồ ly Đoàn Thuần này rất nhanh bình tĩnh lại, hắn cười lạnh nói:
- Huyền Vũ Giáp quả thật có được phòng ngự tuyệt đối nhưng nó có thiếu sót ở chỗ là người mang nó không thể di động, chúng ta không làm gì được ngươi mà ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi căn mật thất này.
Đoàn Nhậm Thiên hít sâu một hơi, nói:
- Vậy thì như thế nào? Chỉ cần Thiên Thần Khí không rơi vào tay của ngươi, cho dù chết ở chỗ này ta cũng không hối. Huống chi ngươi cho rằng có thể vây khốn ta ở chỗ này được mấy ngày? Phụ thân đã sớm biết ta ở đây đoán tạo Thiên Thần Khí, khi thấy ta mất tích, người rất nhanh đến nơi này, lúc đó việc ngươi cùng Huyết Sắc Tri Chu âm thầm cấu kết sẽ bại lộ. Ngươi cuối cũng vẫn thất bại, một lần nữa bại ở tính cách hiền lành của cha ta!
Sắc mặt Đoàn Thuần âm trầm nhưng khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị.
- Đứa cháu ngốc, nhìn ngươi như đang lấy lại được hy vọng a! Này, nhìn xem đây là cái gì?
Bỗng nhiên từ trong nhẫn không gian, Đoàn Thuần lấy ra một vật hình thù kỳ quái.
- Thu bảo ma cụ!
Chỉ cần một con mắt, Đoàn Nhậm Thiên liền nhận ra lai lịch của vật kỳ quái kia. Nó có thể đêm bảo vật trong một phạm vi nhất định cưỡng ép hút về tay chủ nhân.
- Tuyệt vọng ư, đứa cháu ngu ngốc?
Đoàn Thuần đắc ý cười to, giơ lên hút bảo ma cụ, một lực lượng vô hình từ ma cụ bắn ra, khống chế toàn bộ bảo vật trên người Đoàn Nhậm Thiên. Mặc dù thần khí Huyền Vũ Giáp không bị ảnh hưởng nhưng chìa khóa trong túi áo đã từ từ bay ra.
Huyền Vũ Giáp không có cách nào chống lại sự cướp đoạt bảo vật của ma cụ.
Chìa khóa của ma hộp “phan đa lạp” (Pandora) chậm rãi bay ra, dần dần lộ ra đầu chìa bằng kim loại.
- Ha ha ha!
Đoàn Thuần ngông cuồng cười to.
Đoàn Nhậm Thiên cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Bỗng nhiên….
Không một tiếng động, không chút nào báo trước, chìa khóa đang bay đến giữa không trung đột nhiên biến mất!
Dưới những cái nhìn chăm chú của mọi người lại đột nhiên biến mất!
Đoàn Thuần ngơ ngác, kinh ngạc hỏi:
- Chìa khóa đâu? Nó đi nơi nào rồi? Các ngươi nhìn thấy không? Ta rõ ràng nhìn thấy chìa khóa… Nó bỗng dưng biến mất!
Người áo đen trầm giọng nói:
- Đúng là đột nhiên biến mất, ta cũng thấy rõ ràng.
Đoàn Nhậm Thiên cũng rất bối rối bởi vì một màn bỗng dưng biến mất kia, hắn cũng nhìn thấy. Lúc ấy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên chiếc chìa khóa, nhưng nó lại biến mất không một tiếng động, hắn tin chắc mình lúc ấy không hề chớp mắt.
- A a a!
Đoạn Thuần nổi điên, vò đầu, hét lên:
- Chìa khóa đâu? Chìa khóa của ta đâu?
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thấy một màn này, Đoàn Nhậm Thiên cảm thấy hết sức sảng khoái, hắn cười lạnh:
- Tuyệt vọng chưa nhị thúc của ta!
- Ăn trộm thành công, ngài thu được chìa khóa của ma hộp phan đa lạp (pandora).
Đang đi lang thang khắp nơi trong Đoạn Thiên Đường, Thẩm Phong cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, đối với mưu đồ từ lâu sử dụng thuật ăn trộm lên Đoàn Nhậm Thiên, lại không nghĩ rằng trộm được vật này, nhìn cái chìa khóa trong tay, Thẩm Phong đảo cặp mắt trắng dã,
- Chìa khóa này là vật phẩm cao cấp? Tiểu Bí, ngươi đang trêu ta à?
Tiểu Bí vội vàng nói:
- Ký chủ bình tĩnh. Tỷ lệ ăn trộm thành công vật phẩm cao cấp không phải là trăm phần trăm. Có thể vận khí của ngài không được tốt lắm, Tiểu Bí cũng không chắc.
Thẩm Phong á khẩu không nói được gì, lắc lắc đầu thở dài.
Mẹ nó, thật xui xẻo. Mưu đồ trộm một lần thật lớn nhưng lại trộm phải một thứ vô dụng như vậy, thua thiệt a!