Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 116



Phó Diệc Sâm vừa nhấc mi, liền bắt gặp Tô Trạm đang mở to mắt, có điều thấy Phó Diệc Sâm liếc qua, Tô Trạm liền nhanh chóng dời tầm mắt, rồi sau đó hơi mím môi không nói lời nào.

Phó Diệc Sâm vội vàng đứng dậy, “Tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Tô Trạm không nhìn thẳng Phó Diệc Sâm.

“Có chỗ nào không thoải mái, cần gọi bác sĩ không? Đói bụng không?” Lúc này đã hơn nửa đêm, mà hai người bọn họ còn chưa ăn cơm chiều đã bị đưa đến đây, Tô Trạm bất tỉnh, Phó Diệc Sâm cũng chưa ăn gì cả.

Nhìn ra được, Phó Diệc Sâm rất săn sóc, Tô Trạm chỉ cho rằng bởi vì áy náy, bao gồm cả khi hắn không màng nguy hiểm quay lại cứu y.

Cho nên chung quy, Tô Trạm vẫn nói với Phó Diệc Sâm một câu, “Cám ơn cậu, Phó Diệc Sâm.”

Phó Diệc Sâm giật mình, lập tức ý thức được Tô Trạm còn chưa biết hắn đã khôi phục ký ức, rồi lại nhớ những lời mình nói trong rừng, Phó Diệc Sâm thật sự hận không thể cho mình một bạt tai, hiểu lầm kia quả thực làm người dở khóc dở cười.

“Không cần cảm ơn, đều là điều nên làm.” Phó Diệc Sâm vừa nói vừa đứng dậy đem đồ ăn Tiểu Điền mang đến bỏ vào lò vi sóng, sau đó rót nước cho Tô Trạm.

Nghe Phó Diệc Sâm nói xong, sắc mặt Tô Trạm liền tối sầm, chỉ có điều vẫn mím môi vô thức đem tầm mắt dừng trên người Phó Diệc Sâm, thẳng đến khi Phó Diệc Sâm lần nữa ngồi lại bên giường.

“Nào, trước tiên uống ngụm nước.” Động tác của Phó Diệc Sâm dịu dàng mà không e dè đỡ Tô Trạm ngồi dậy nửa dựa vào lòng mình, rồi sau đó săn sóc đem chén đến bên miệng Tô Trạm.

Hầu hạ cực kỳ chu đáo, nhưng Tô Trạm lại chần chừ không hiểu ra làm sao, ánh mắt không nhịn được dừng trên mặt Phó Diệc Sâm, dường như muốn nhìn ra gì đó từ nét mặt hắn, nhưng ngoại trừ vẻ thân thiết, không có gì khác lạ, thậm chí động tác lẫn biểu tình của hắn đều vô cùng tự nhiên.

Không phải muốn kiên quyết phủi sạch quan hệ với y sao? Chẳng lẽ làm vậy chỉ bởi vì áy náy? Tô Trạm đột nhiên có chút chua xót trong lòng, đã bao lâu y chưa được Phó Diệc Sâm ôn nhu chăm sóc như vậy, nếu hắn là vì áy náy nên đối tốt với mình, liệu y có thể tiếp tục vô sỉ để hắn tiếp tục áy náy vậy không?

“Nhìn gì vậy?” Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm tội nghiệp nhìn hắn, ánh mắt kia quả rõ ràng là không tiếng động khiển trách hành vi của hắn, lập tức vừa đau lòng vừa tự trách.

Vì thế, Phó Diệc Sâm hơi hơi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán y một hơi, nụ hôn nhẹ nhưng lại phảng phất rất nhiều cảm xúc. Hạnh phúc vì mất rồi lại có được, thấy đau lòng, áy náy với Tô Trạm… tất cả đều ẩn chứa bên trong.

“Uống chút nước đã, rồi chúng ta từ từ nói, được không?” Giọng nói của Phó Diệc Sâm như mang theo ma lực trấn an, Tô Trạm vốn bị hắn hôn một hơi đến trợn mắt há hốc miệng, nhịp tim đập rộn không hiểu sao được hắn khẽ vỗ về, rồi sau đó không chớp mắt nhìn hắn mở miệng.

“Cậu…” Uống nước xong, Tô Trạm quay đầu nhìn Phó Diệc Sâm, há mồm nhưng không biết phải hỏi thế nào.

“Cậu có ý gì? Thương hại hay đồng tình tôi?” hoặc là “Cậu không cần làm vậy, không cần phải miễn cưỡng bản thân, cũng không phải lỗi của cậu, tôi không sao cả.” Nhưng chung quy, Tô Trạm vẫn không nói gì cả, hư tâm quấy phá, y nghĩ vậy cũng tốt, miễn Phó Diệc Sâm không rời khỏi mình là được.

“Tôi làm sao?” Phó Diệc Sâm nửa ngồi trên giường bệnh, để Tô Trạm dựa vào lồng ngực, cử chỉ thân mật đến mức Tô Trạm có chút hoảng hốt, giống như trở về thế giới tiểu thuyết, hắn là bạo quân, còn mình là nam chính Mary Sue.

“Vì sao cậu… hôn tôi?” Tô Trạm quay đầu ngơ ngác nhìn Phó Diệc Sâm, trong lòng chần chừ sợ rằng vừa mở miệng sẽ đánh vỡ mộng ảo, hoặc bọn họ lại lần nữa tiến vào một thế giới tiểu thuyết khác với thân phận bất đồng, nhưng cuối cùng Tô Trạm vẫn hỏi ra khỏi miệng.

Phó Diệc Sâm giật mình, bởi vì đáy mắt Tô Trạm, không những cẩn thận từng li từng tí mà dường như còn che giấu một tia hèn mọn. Trong lòng Phó Diệc Sâm tự nhiên chua xót, Tô Trạm mà hắn yêu đáng nhẽ phải cao ngạo, không nên hèn mọn như vậy.

Không có ai hèn mọn vì mình đồng tính cả, tình yêu vốn không phân thấp hèn.

Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm chăm chú, không đáp mà hỏi ngược lại, “Anh không có gì muốn nói với tôi ư?” Nếu thích, hãy thoải mái nói ra, đây không phải chuyện làm người không chấp nhận được, lại càng không phải chuyện thiên lý khó dung, Tô Trạm nhà hắn ưu tú hơn bất kỳ ai, y có tư cách bày tỏ tình cảm của chính mình.

Tô Trạm sửng sốt, y thấy trong mắt Phó Diệc Sâm tràn ngập cổ vũ và bao dung, còn có chút cưng chiều. Đáy lòng Tô Trạm khẽ run lên, ủy khuất đọng lại trong thời gian dài đột nhiên không hề báo trước tuôn ra, bao gồm cả những lời y vẫn luôn giấu kín.

“Phó Diệc Sâm, thật ra tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.” Căn bản không cần đề cập đến vấn đề thời gian, bởi vì so với bất cứ ai, họ đều có nhiều thời gian hơn.

Tô Trạm vừa mở miệng nước mắt theo sau chảy ra, mọi ủy khuất cùng tưởng niệm trong khoảng thời gian này đè y đến khó thở.

Hơn nữa một khi nói ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Phó Diệc Sâm có lẽ cậu không biết, tôi đã sớm không thể rời khỏi cậu, Phó Diệc Sâm.”

“Có lẽ cậu không biết, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu rồi.”

“Có lẽ cậu không biết, trong khoảng thời gian này tôi có bao nhiêu khó chịu.”

“Tôi thật sự rất nhớ cậu.”

Tô Trạm một bên tuôn ra tất cả nhưng lời y luôn kìm nén, một bên nước mắt chảy ròng ròng, Phó Diệc Sâm có chút luống cuống giúp y lau, nhưng lau mãi cũng không sạch hết, mà Tô Trạm chẳng khác nào đang phát tiết. Nhưng càng nói càng khiến Phó Diệc Sâm đau lòng tột độ.

“Tôi biết cậu là trai thẳng, nhưng cậu có thể thử với tôi được không?”

Tô Trạm dứt khoát bày ra tư thế cầu xin, hèn mọn vứt bỏ hết thảy tự tôn, bởi vì y nhớ rõ Phó Diệc Sâm từng nói lúc trong rừng. Tính hướng hắn bình thường, bọn họ không có khả năng, hắn không thích Tô Trạm xem mình thành người trong bức họa, tuy rằng đó chính là hắn, nhưng Phó Diệc Sâm không tin.

Cho nên Tô Trạm không còn cách nào khác, như y đã nói, không biết từ khi nào, y sớm đã không thể rời khỏi Phó Diệc Sâm.

“Phó Diệc Sâm, cậu có thể thử với tôi được không?”

“Nếu thật sự không tiếp nhận được, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu, cũng sẽ không mang đến phiền phức cho cậu, được chứ?”

“Tôi… Ưm ~ “

Phó Diệc Sâm không muốn nghe y nói nữa, liền cúi đầu hung hăng hôn lên, đem tất cả mọi vui sướng lẫn đau lòng truyền đến nơi môi lưỡi giao nhau.

Phó Diệc Sâm ban đầu hôn đến điên cuồng, thẳng đến khi Tô Trạm sửng sốt có chút không thở nổi, Phó Diệc Sâm lúc này mới bình tĩnh lại, đổi thành cắn nhẹ làn môi mỏng của y, mãi đến tận y thở đều, môi Phó Diệc Sâm mới chuyển qua hai má ướt át, từng chút hút khô nước mắt của y, lại khẽ hôn lên khóe mắt y.

Lông mi ướt nước dưới sự tiếp cận của Phó Diệc Sâm mà hơi run lên, nhưng làm thế nào cũng che không giấu được sự kinh ngạc lẫn vui sướng trong cặp mắt to tròn của Tô Trạm.

“Cậu đồng ý?” Tô Trạm kiềm chế mừng như điên trong lòng, thật cẩn thận thăm dò. Bởi vì lúc này mặc dù Phó Diệc Sâm thật sự ôn nhu khác hẳn bình thường, hoàn toàn không trốn tránh y nữa, nhưng y vẫn thấp thỏm, không dám xác định.

Phó Diệc Sâm không đáp mà hỏi lại, “Lúc đó anh nói gì?”

“Hả?” Tô Trạm có chút không tiêu hóa được.

Phó Diệc Sâm bổ sung nói, “Lúc bão cát, chúng ta trốn dưới áo lông, anh đã nói gì? Bão cát quá lớn, tôi không nghe rõ.”

Tô Trạm chấn động, rồi sau đó xoay đầu, “Tôi không nói gì cả.” Phó Diệc Sâm không tin hắn là người trong bức họa, cho nên hắn mới hiểu lầm mình xem hắn thành người khác, nếu y không thể đánh thức ký ức của Phó Diệc Sâm, vậy y cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.

Không ngờ Phó Diệc Sâm vẫn kiên trì, “Lặp lại lần nữa.” Vươn tay nằm cằm y nhìn thẳng vào mình.

Tô Trạm ngẩn người, có hơi chần chừ, nhưng thấy vẻ mặt Phó Diệc Sâm bình tĩnh, không có lấy một tia khác thường, lúc này mới há miệng nói.

“Tôi bảo, tôi không trách cậu quên tôi, bởi vì cậu không cố ý, hơn nữa tôi cũng từng quên cậu, còn không chỉ một lần.”

Đáy lòng Phó Diệc Sâm run lên, Tô Trạm đã nhớ ra rồi sao?

Tô Trạm không thấy một tia dị thường nào trên mặt Phó Diệc Sâm nên tiếp tục nói, “Nhưng mà Phó Diệc Sâm, tôi không mạnh mẽ được như cậu, cũng không thông minh như cậu, nhất là trước mặt cậu, tôi luôn lúng ta lúng túng, tôi không biết phải làm thế nào mới khiến cậu yêu tôi lần nữa. Cho nên tôi mới dùng phương pháp cực kỳ ngu ngốc này, ý đồ trở thành bạn bè với cậu, sau đó mong ngóng cậu yêu tôi giống như trước đây. Nhưng giờ xem ra, hành động của tôi quá nực cười, đẩy cậu rời xa mình.”

Tô Trạm nói xong đột nhiên có chút uể oải, đây là suy nghĩ của y sau khi thấy Phó Diệc Sâm rời đi trong rừng, có điều y không ngờ, Phó Diệc Sâm sẽ quay lại cứu y. Hơn nữa hiện tại, tuy rằng Phó Diệc Sâm hôn y còn ôm y, nhưng Phó Diệc Sâm không nói y sẽ không dám kết luận, cho nên thật cẩn thận, y sợ đánh vỡ thời khắc này, hoặc sợ nói sai một chữ sẽ phá hủy toàn bộ mọi thứ.

Đại khái chưa bao giờ nghe qua thanh âm êm tai như vậy, Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy, giờ phút này đột nhiên hạnh phúc vỡ òa.

May mắn cỡ nào mới có thể gặp được một người thương hắn vậy chứ, đàn ông thì làm sao? Đâu có liên quan đến việc yêu đương của bọn họ!

Phó Diệc Sâm lần nữa cúi đầu hôn trán y, rồi sau đó mới ôm chặt, khóe môi vẽ lên nét cười mềm mại nói, “Không, anh không ngốc cũng không đáng cười, ngược lại, rất đáng yêu, tôi thích lắm.”

Phó Diệc Sâm nói xong lần nữa hôn xuống, lúc này đây nụ hôn của Phó Diệc Sâm có chút kịch liệt, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển, Phó Diệc Sâm mới lưu luyến buông tha cho Tô Trạm.

Chờ hai mắt nhắm chặt của Tô Trạm hơi hé ra, Phó Diệc Sâm nhìn thẳng vào y, buông từng chữ, “Tô Trạm, cám ơn anh đã không hề từ bỏ, tôi đã về rồi.”

Quá đột ngột, Tô Trạm không thể tin trừng lớn hai mắt, từng chút tiêu hóa thông tin trong đầu, lúc này mới sửng sốt lắp bắp, “Cậu… Cậu…”

“Là tôi.” Phó Diệc Sâm chỉ cảm thấy mũi mình cay xè, giây tiếp theo liền đem người nhét lại vào trong ngực, ôm chặt.

Hồi lâu sau, Phó Diệc Sâm mới nghe thấy trong ngực truyền đến tiếng nức nở, thân thể cứng ngắc mềm xuống. Hắn vùi đầu vào tóc Tô Trạm, chung quy Phó Diệc Sâm vẫn không nhịn được lăn xuống hai giọt nước mắt nóng bỏng.

Khẩn trương ôm người trong ngực, hận không thể khảm y vào cơ thể mình, cùng mình huyết nhục tương liên.

“Xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ bỏ lại anh.” Sau này, sẽ không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.