Phó Diệc Sâm vừa mở cửa ra, một mùi hương ngào ngạt liền xông vào mũi khiến hắn hơi dừng lại, trước mắt là phòng khách nhà mình được trang trí thật tỉ mỉ.
Hoa tươi, giá nến, rượu vang… không khí đầy lãng mạn.
Phó Diệc Sâm không khỏi nhướng mày, trong lòng khẽ động, ngay sau đó, khóe miệng không thể nhịn được câu lên. Khó trách ai kia không đến tham gia lễ trao giải, thì ra ở nhà lén lút chuẩn bị mấy thứ này?
Quả nhiên, xoay người lại liền thấy Tô Trạm vừa cười vừa ôm hoa xuất hiện.
“Chúc mừng.” Tô Trạm mặc áo ngủ tay ôm hoa tươi, mắt sáng minh mị, tựa như toàn bộ thế giới trong mắt y chỉ có Phó Diệc Sâm, tuy nhiên, vẫn xen lẫn bên trong vài tia thẹn thùng.
Mặc dù đã tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng đến khi làm thật vẫn có hơi ngượng ngùng, nhất là lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của người nào đó.
Lúc này, Phó Diệc Sâm một thân tây trang giày da, ngay cả cà-vạt vẫn còn thắt nghiêm chỉnh trên cổ, có thể thấy hắn vừa trải qua một ngày bận rộn. Tuy nhiên, mặc dù trước đó khắp người hắn vẫn còn tỏa ra hơi thở trầm ổn vương theo chút mỏi mệt, nhưng sau khi về đến nhà, nhìn thấy Tô Trạm, tất cả đều tan thành mây khói.
Phó Diệc Sâm giương khóe miệng kéo cà-vạt, rồi sau đó thật tự nhiên tiến lên ôm thắt lưng Tô Trạm, đem người nhét vào trong ngực, tiếp đến cúi đầu, nụ hôn dừng trên môi Tô Trạm.
Tay Tô Trạm cầm hoa, tự nhiên đặt lên vai Phó Diệc Sâm chào đón hắn, rồi sau đó có chút phá lệ chủ động làm sâu thêm nụ hôn, thậm chí có lẽ bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, Tô Trạm hiếm khi vội vã muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Phó Diệc Sâm rất hài lòng với biểu hiện của Tô Trạm, vì thế hắn chỉ nhẹ nhàng ôm Tô Trạm mặc y tùy ý hôn, thậm chí rất phối hợp hé miệng ra để y có không gian phát huy.
Vốn Tô Trạm vì muốn lấy lòng Phó Diệc Sâm mà sắp xếp mấy thứ này, nên có hơi thẹn thùng, chủ động dâng môi lên cũng chỉ vì che giấu xấu hổ, không ngờ hôn một cái liền có chút mất kiểm soát, cộng thêm Phó Diệc Sâm không ngừng vuốt ve lưng y cổ vũ, nhất thời làm y quên mất mục đích ban đầu.
Thẳng đến khi Phó Diệc Sâm quen tay lần mò xuống cái mông cong vểnh của người nào đó, Tô Trạm mới run lên, rồi sau đó giật mình tỉnh táo lại.
Một tia lý trí rốt cuộc đã trở lại đại não khiến Tô Trạm rất nhanh rời khỏi môi Phó Diệc Sâm, rồi sau đó thẹn thùng chôn mặt trong ngực Phó Diệc Sâm, chỉ cảm thấy hai má đều bị nướng chín, đỉnh đầu dường như còn truyền đến tiếng cười khẽ.
Phó Diệc Sâm có chút buồn cười vò vò cái đầu trước ngực, rồi sau đó đem hai cánh tay trên vai mình kéo xuống, nhận lấy bó hoa từ trong tay y, lúc này mới cười khẽ hỏi, “Đây là quà của anh à?”
“Hả?” Nghe được chữ quà, Tô Trạm xem như đã tìm được một cái cớ để lảng tránh.
Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm quan sát phòng khách được trang trí tỉ mỉ, sau đó nhìn hoa tươi trong tay giơ lên.
“Đây là quà anh tặng em?” Ánh mắt Phó Diệc Sâm như biết cười lặp lại.
Ba năm trước, bằng vai diễn <Nguy Cấp>, hắn bắt về tay giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, cũng bởi vậy từ một diễn viên nhỏ hạng n không có tiếng tăm trở thành tiểu thịt tươi chạm tay cũng bỏng, hơn nữa còn là tiểu thịt tươi với diễn xuất được trong ngoài giới công nhận.
Trong ba năm này, dưới sự hỗ trợ từ phòng làm việc Tô Trạm cùng với cố gắng của bản thân, Phó Diệc Sâm một đường quá quan trảm tướng (1), lấy tốc độ bùng nổ nhảy một đường lên hàng ngũ diễn viên top đầu trong nước, dựa vào thực lực cùng điều kiện không thể soi mói nhận được sự yêu thích từ đại đa số khán giả.
Một con hắc mã thế không đỡ nổi, nhấc lên một hồi gió xoáy tại vòng giải trí.
Vì thế hiển nhiên, Phó Diệc Sâm mọi mặt đều thay đổi đến long trời lở đất. Phát ngôn thương hiệu, đại sứ công ích, phim điện ảnh, truyền hình chất lượng, đạo diễn, biên kịch nổi danh… Rất nhiều thứ tưởng như xa rời tầm với, vậy mà giờ đây lại chen chúc tới. Tất cả những thứ này trong khoảng thời gian ngắn, đã đẩy Phó Diệc Sâm tới một vị trí không ai sánh bằng.
So với mọi diễn viên ôm ấp mộng nổi tiếng nhưng vẫn luôn không có cơ hội ngoài kia, Phó Diệc Sâm may mắn hơn nhiều lắm, không chỉ có đầu óc, hắn còn nhiều hơn bọn họ một khoảng thời gian với những trải nghiệm quý giá, một đống thế giới Mary Sue tưởng như nghìn lẻ một đêm, đây là kho báu mà người khác cầu cũng không được.
Phó Diệc Sâm đủ trầm ổn, cũng xuất sắc vượt qua cuộc khảo nghiệm đầy khắc nghiệt ở cái giới này, mà điều đó thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ được nâng lên một bước.
Cho nên gần ba năm nay, Phó Diệc Sâm lần nữa bằng vào một bộ điện ảnh phong đế. Đây là mục tiêu mà mọi diễn viên đều tha thiết mơ ước, Phó Diệc Sâm cũng không ngoại lệ.
Nhớ lại những năm tháng hắn chạy khắp nơi làm diễn viên quần chúng, hắn từng tưởng tượng vô số lần, nếu có cơ hội, sớm muộn gì cũng có ngày hắn đứng trên cái sân khấu này, sớm muộn gì cũng có ngày hắn đoạt được giải thưởng cao quý nhất.
Giờ đây, hắn đã thực hiện được. Thỏa mãn và vui sướng trong lòng không nói cũng hiểu, nhưng hơn hết, Phó Diệc Sâm chưa từng nghĩ tới, sẽ có thứ khiến hắn thỏa mãn hơn cả thành tựu trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Đó là nơi Phó Diệc Sâm thuộc về, cũng là nơi Phó Diệc Sâm an tâm dựa vào. Thật ra từ nhỏ cha mẹ ly dị rồi bị vứt bỏ, mang đến cho Phó Diệc Sâm quá nhiều vết thương, tuy nhiên khi đó hắn còn nhỏ, mà bên cạnh lại có ông bà nội vẫn luôn yêu thương hắn.
Sau khi ông nội bà nội đều qua đời, Phó Diệc Sâm bỗng nhiên phát hiện trên thế giới này, mình lẻ loi cô quạnh biết bao, vì thế, diễn xuất là niềm đam mê của hắn, cũng trở thành mục tiêu duy nhất để hắn phấn đấu.
Nhưng sau này Tô Trạm xuất hiện, mọi thứ đều không giống nữa. Không thể phủ nhận, là Tô Trạm làm thay đổi cuộc đời hắn, cho nên Phó Diệc Sâm cảm thấy thật may mắn, cũng cực kỳ quý trọng.
Tô Trạm nghe Phó Diệc Sâm nói xong, có chút giảo hoạt híp mắt nhìn hắn, “Ừm ~ xem như là bất ngờ đầu tiên đi.”
Phó Diệc Sâm nhướng mày, “Còn có cái khác nữa à?”
“Đương nhiên, ” Tô Trạm nhếch môi, bày ra dáng vẻ thừa nước đục thả câu, “Có tận hai món quà đó.”
“Đi theo anh.” Tô Trạm nói xong cũng không nhìn phản ứng của Phó Diệc Sâm, kéo người hướng về phía cái bàn y sắp xếp tỉ mỉ, rồi sau đó đưa một ly rượu rót sẵn cho Phó Diệc Sâm, bản thân y cũng nâng một ly khác lên.
“Chúc mừng em lần nữa.” Tô Trạm hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, giơ giơ ly rượu.
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối chỉ cười, nhìn Tô Trạm như vậy, trong lòng vừa tò mò, đồng thời cũng cực kỳ muốn đặt y lên bàn làm chút chuyện, dù sao không khí thế này mà không làm gì đó, thật sự quá có lỗi với công sức y chuẩn bị.
“Cùng vui cùng vui.” Phó Diệc Sâm cười chạm ly với y.
Trái lại, Tô Trạm có hơi ngẩn ra, “Gì mà cùng vui?” Y cũng đâu bắt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không, căn bản là do y lười nên năm nay không ra sản phẩm.
Phó Diệc Sâm nháy mắt mấy cái, “Ông xã anh đoạt giải, không phải nên chúc mừng anh sao?”
“Lăn ~” Tô Trạm đỏ mặt, cái tên này, thỉnh thoảng đột nhiên thiếu đứng đắn làm y chống đỡ không nổi.
Phó Diệc Sâm cười kéo tay y, mười ngón đan chặt vào nhau, “Giao bôi.”
Tô Trạm cũng nhịn không được mỉm cười ngọt ngào, lão phu lão thê rồi còn làm mấy trò này, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi kích động, vì thế nâng ly cùng Phó Diệc Sâm bốn mắt nhìn nhau.
Ly thấy đáy, Tô Trạm há miệng định lấy lễ vật mình chuẩn bị ra, Phó Diệc Sâm lại hoàn toàn không cho y cơ hội lần nữa hôn lên.
Đại khái do không khí ảnh hưởng, cũng có thể là rượu, hoặc là tâm trạng được thỏa mãn, Phó Diệc Sâm có chút nhịn không được, vì thế liền nhiệt tình nghiêng người chặn Tô Trạm giữa hắn và cái bàn, lần nữa phủ lên.
“Ưm a ~” Tô Trạm vừa vặn nửa ngồi trên cạnh bàn, bởi vì Phó Diệc Sâm hôn nên hơi ngửa người ra sau.
Phó Diệc Sâm cúi đầu một hơi ngậm lấy miệng y, mười ngón tay nắm đang chặt đặt trên bàn, một tay khác thì tự nhiên tiếp nhận ly rượu trên tay y rồi đặt sang một bên, rồi sau đó gắt gao chế trụ thắt lưng y, ngăn không cho y ngửa ra sau.
Một lần lại một lần, tiến quân thần tốc không phiền không chán, quét ngang qua mỗi vị trí trong miệng y, hoặc là cùng lưỡi y chơi đùa đuổi bắt. Phó Diệc Sâm hôn thật cẩn thận, trong sự cường thế mang theo ôn nhu, khiến Tô Trạm không tự giác trầm mê, bất luận là thân thể hay trái tim đều không tự giác phập phồng theo Phó Diệc Sâm.
Hôn thẳng đến khi hô hấp cả hai đều trở nên gấp gáp, Tô Trạm gần như đã bị Phó Diệc Sâm đè trên bàn, phía sau lưng và mông bị bàn hơi cộm làm đau, Tô Trạm mới đột nhiên hoàn hồn.
“Chờ ư ~ chờ!” Tô Trạm nhanh chóng đẩy người phía trên, thiếu chút nữa quên mất chính sự.
Phó Diệc Sâm lại hôn một lượt, lúc này mới không tình nguyện rời môi, sau đó một đôi mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Tô Trạm, tỏ vẻ đang cực kỳ nóng nảy.
Tô Trạm có chút chột dạ, với lấy cái hộp cỡ bàn tay được đóng gói tinh xảo trên bàn, quơ quơ trước mắt Phó Diệc Sâm, “Em còn chưa bóc quà mà.”
Phó Diệc Sâm lướt qua cái hộp, lại nhìn nhìn Tô Trạm, cuối cùng dùng chút lực ôm Tô Trạm, dứt khoát đặt y ngồi trên bàn, lúc này mới đi bóc quà.
Tô Trạm không làm hắn thất vọng, thậm chí còn khá bất ngờ, trong nháy mắt mở hộp ra, Phó Diệc Sâm giật mình, không nhịn nhìn được đem tầm mắt dừng trên mặt Tô Trạm.
Đây là một cặp nhẫn, giống nhau như đúc, cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ, còn khắc tên viết tắt của hai người.
Phó Diệc Sâm giương mắt nhìn Tô Trạm, chỉ thấy đuôi mày khóe mắt y đều mang theo ý cười, Phó Diệc Sâm cũng mỉm cười theo, “Không phải đã bảo để em sao?”
Chuyện Tô Trạm thuần 0 sau này Phó Diệc Sâm mới biết, mặc dù vô tình biết được, lúc ấy Tô Trạm cũng xấu hổ đến mức hận không có cái khe nứt nào để chui xuống, hơn nữa dựa vào biểu hiện của y trong thế giới tiểu thuyết, Phó Diệc Sâm cũng đoán được, nhưng từ nhỏ đến lớn Phó Diệc Sâm sống như trai thẳng, hắn có thể đoán ra y là gay cũng rất không tồi rồi, đâu có biết cái gì mà công với thụ, cái gì mà thuần 1 thuần 0, cái gì mà 0.5, thấy thích là được rồi.
Sau này Phó Diệc Sâm nói bóng nói gió, cũng vô tình biết được Tô Trạm cực kỳ hâm mộ những người không để ý đến thế tục, dám công khai cầu hôn, Phó Diệc Sâm liền nói với y, sớm muộn gì sẽ có một ngày, dưới ánh mặt trời, trong sự hâm mộ của hàng triệu người, hắn sẽ quỳ gối cầu hôn với y, tuyên bố với toàn thế giới.
Nụ cười khi đó của Tô Trạm khắc sâu vào tâm trí Phó Diệc Sâm, bởi tuy rằng y cười, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn nhìn ra được hâm mộ và mất mát để lộ nơi đáy mắt y. Bọn họ đều hiểu rõ thân phận của nhau, làm nhân vật công chúng, bị quá nhiều người chú ý, thế nên, so với những người dám dũng cảm đứng ra ánh sáng ngoài kia, họ còn gian nan hơn gấp bội.
Thời gian ba năm, Phó Diệc Sâm dùng thực lực chứng minh bản thân, hắn cũng bị đẩy tới vị trí cao nhất, đây đúng là giai đoạn hắn nổi như mặt trời ban trưa, thời cơ để hắn phát triển sự nghiệp, nhưng Phó Diệc Sâm cảm thấy, có lẽ đã đến lúc.
Tô Trạm giảo hoạt nhướng mày, “Đây là nhẫn đôi đó.”
Phó Diệc Sâm bật cười, trong lòng thoáng qua chút gì đó, rồi sau đó cười nắm tay Tô Trạm, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón tay y, kéo đến bên miệng hôn một hơi, lúc này mới vươn tay mình ra trước mặt y.
Tô Trạm cũng cười đeo nhẫn cho Phó Diệc Sâm, cho dù phải đeo trộm, nhưng y cũng thỏa mãn lắm rồi.
“Thích không?” Tô Trạm cười hỏi.
“Thích.” Phó Diệc Sâm cười đáp, tuy nhiên lại nói tiếp, “Giờ em cực kỳ muốn ăn sạch món quà thứ ba.”
“Hả? Ưm ưm ~” Không đợi Tô Trạm phản ứng, Phó Diệc Sâm lần nữa hôn đến, “Chờ ~ ưm ~” Tô Trạm nói còn chưa dứt lời, thanh âm đã bị Phó Diệc Sâm hoàn toàn chặn lại trong cổ họng.
Lúc này đây Phó Diệc Sâm hôn đến kịch liệt, bày ra tư thế không thể chờ đợi được bóc quà, không cần nhiều lời, y đã biết món quà thứ ba là gì rồi.
Vì thế, từ trên bàn đến trên giường, qua phòng tắm, sau đó lại trở về giường. Phó Diệc Sâm trước sau dùng hai ba tiếng đồng hồ ăn sạch lễ vật vào bụng, ăn rồi lại ăn, tóm lại không để dư một tí thịt vụn nào.
Thẳng đến khi hai người đều ngã xuống giường, Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm một bộ thỏa mãn vì được “ăn uống no nê”, Tô Trạm ngược lại đến ngón tay cũng lười động, mệt y còn tự gói ghém mình tặng hắn, bất quá lại nói, tặng hay không tặng hình như đều là kết cục này.
Hai người nằm trên giường, Tô Trạm than mệt ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm vỗ lưng Tô Trạm, thỉnh thoảng còn giơ tay nhìn nhẫn, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, giống như vừa hoàn thành nghi thức hoặc ước định nào đó có hiệu lực cả đời vậy, làm người an tâm đến kỳ lạ.
Cho nên, hiện tại Phó Diệc Sâm cực kỳ chờ mong có thể quỳ gối cầu hôn y trước sự chứng kiến của vạn người, sau đó đeo nhẫn cho y, lớn tiếng tuyên bố tình yêu của bọn họ với thế giới.
Vì để chuẩn bị cho ngày đó nhanh đến, Phó Diệc Sâm thầm nghĩ, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, đã đến lúc bước những bước đầu tiên ra ánh sáng, cho dù sau đó là vực sâu không đáy hay vạn kiếp bất phục, Phó Diệc Sâm tin chắc mình đủ năng lực để xử lý tất cả.
Có điều không đợi hắn mở miệng, Tô Trạm trong ngực đột nhiên toát ra một câu, “Hình như anh chưa nói cho em biết, em là mối tình đầu của anh.”
Phó Diệc Sâm nhịn không được cười ra tiếng, “Chưa nói, nhưng em biết.”
Tô Trạm bò dậy, “Sao em biết được?”
Phó Diệc Sâm cười đến ý tứ hàm xúc không rõ, “Rõ mồn một.” Ai mà ngờ diễn viên chuyên đóng phim thần tượng thật ra chỉ là một con cọp giấy chứ, sờ một cái liền giả chết, nhất là độ hảo cảm của y, dao động chẳng khác nào đồ thị hàm số lượng giác, nhìn đoán không ra mới là lạ.
Tô Trạm có chút không cam lòng nghẹn nửa ngày lại nằm trở về, y cũng đâu phải mối tình đầu của Phó Diệc Sâm, hơn nữa mối tình đầu của Phó Diệc Sâm còn là một cô gái, y không cam lòng.
Bên nhau đã lâu, Phó Diệc Sâm sao có thể không biết tên này đang nghĩ gì, vì thế dứt khoát ngồi thẳng dậy, sau đó cũng kéo Tô Trạm ngồi lên, lúc này mới ôn tồn nói, “Em cũng có một món quà muốn đưa anh.”
Quả nhiên nhãn tình Tô Trạm sáng lên, dáng vẻ vô cùng chờ mong.
“Quà gì vậy? Sao tự nhiên lại tặng quà cho anh.”
Phó Diệc Sâm không trả lời y ngay, mà với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó kéo bàn tay mang nhẫn của Tô Trạm ra trước mặt, rồi đem bàn tay mang nhẫn của mình phủ lên, mười ngón đan xen, vừa vặn khoe ra hai cái nhẫn chói mắt giống nhau như đúc.
Chọn xong góc độ, chụp ảnh, lên Weibo, đã đến lúc công khai, bà xã nhà mình ưu tú như thế, sao phải che giấu lén lút?
Tô Trạm nghẹn lời, cứ ngơ ngác nhìn Phó Diệc Sâm chụp ảnh, sau đó mở Weibo, giờ Phó Diệc Sâm có đến sáu bảy chục triệu fan.
“Em nghiêm túc đấy à?” Tô Trạm rốt cục đã hồi thần, cũng ý thức được mọi chuyện sắp xảy đến, “Phó Diệc Sâm, em nghĩ kĩ chưa?” Đây đúng là điều y nằm mơ cũng nghĩ đến, cùng người mình yêu quang minh chính đại bên nhau, nhưng so với chính mình chịu ảnh hưởng, y càng lo lắng Phó Diệc Sâm sẽ bởi vậy mà vạn kiếp bất phục, cho nên tới tận giờ cũng chỉ là hy vọng xa vời, tới tận giờ cũng chỉ là cảnh tượng mà hai người trộm ảo tưởng.
Hơn nữa một khi công khai, hắn sẽ không còn đường lui.
Nhưng đến khi Phó Diệc Sâm tính toán làm thật, Tô Trạm lại sợ hãi, y không sợ tất cả khó khăn phải đối mặt, nhưng y sợ mình hại hắn.
Phó Diệc Sâm dường như muốn an ủi mà hôn nhẹ Tô Trạm, “Đương nhiên, anh còn không hiểu em ư?” Từ trước tới giờ, hắn không phải người hành động lỗ mãng, còn nữa, “Anh quên em từng nói rồi à, phải cầu hôn anh trước sự chứng kiến của toàn thế giới, đây mới chỉ là bước đầu tiên.”
Phó Diệc Sâm hôn xong quyết đoán đăng ảnh lên Weibo, soạn một câu ngắn hắn đã sớm chuẩn bị.
[ Sau này, mưa gió có anh, vinh nhục cùng hưởng, chí tử phương hưu. @Tô Trạm ]
(Chí tử phương hưu: Đến chết mới ngừng.)
Chỉ mới liếc một cái, Tô Trạm liền đỏ cả hốc mắt, rồi sau đó chui đầu vào trong ngực Phó Diệc Sâm, giờ phút này không cần phải nói gì cả, bọn họ thấu hiểu cảm xúc của nhau.
Rồi sau đó, Tô Trạm chia sẻ lại bài viết của Phó Diệc Sâm, cũng tag Phó Diệc Sâm vào. Phải biết, y có đến hơn chín chục triệu fan.
“Sau này, sống chết có nhau. @Phó Diệc Sâm”
Rồi sau đó, hiếm khi thấy hai người bốc đồng tắt nguồn điện thoại, tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.
Cho dù ngày mai tỉnh dậy phải đối mặt với những gì, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, là chửi rủa hay chúc phúc, bọn họ đều sẽ nhận, nhưng những điều này đâu có liên quan gì đến tình yêu của bọn họ phải không?
Nhưng chung quy thế giới vẫn quá tốt đẹp, đại đa số người đều khoan dung, làm Tô Trạm không dám nghĩ tới chính là, hôm sau tỉnh lại, thứ bọn họ nhận được tuyệt đối không chỉ là những lời chửi rủa và thoá mạ, còn có bất tận những lời chúc phúc và bao dung, thậm chí rất nhiều bạn tốt trong cái vòng luẩn quẩn này, phòng làm việc, đạo diễn từng hợp tác… hết người này đến người khác, không để ý thế tục mà đứng ra chúc phúc bọn họ.
Thứ tình yêu thế tục bất dung của bọn họ, không ngờ lại được đại đa số người chúc phúc, từ nay về sau, quả thật là vinh nhục cùng hưởng.
Bọn họ quá may mắn.
“Tô Trạm, em yêu anh.” Nhìn Weibo trong một đêm tăng đến mấy trăm ngàn lượt tìm kiếm cùng với gần năm mươi vạn share, Weibo gần như tê liệt, còn có đủ tin tức truyền thông báo chí ùn ùn kéo đến… Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm, cảm giác như đã chiếm được cả thế giới, hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng có.
“Anh cũng vậy, ” Tô Trạm chôn trong ngực Phó Diệc Sâm, bọn họ đều được trời xanh chiếu cố, cho nên mới có thể hạnh phúc đến vậy, “Anh cũng yêu em.”
Cùng trời cuối đất, anh yêu em…
—— Hoàn Chính Văn ——
Chú thích:
(1) Quá quan trảm tướng: Vượt ải trảm tướng, có nghĩa đánh đến đâu thắng đến đó, khí thế mạnh mẽ, liên tục vượt qua đối thủ và khó khăn.
Ritt: Rồi đó hoàn chính văn rồi, thấy chữ “Hoàn chính văn” mà tui nghẹn ngào. Vậy là đã xem như hoàn thành dự án edit đầu tiên trong đời rồi T.T Ôi chặng đường đó quá dài~ Còn ba phiên ngoại nữa tui sẽ edit kiểu rùa bò hihi