Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 72



“Điện hạ sẽ trở thành nhất đại minh quân.” Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, dù sao bây giờ thời gian cũng thừa thãi, hắn thật muốn nhìn xen hệ thống kia rốt cuộc có mục đích gì.

Tô Trạm trong lòng vui vẻ, điều này có nghĩa y đã lôi kéo làm quen thành công. Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu đột nhiên toát ra tiếng máy móc làm cả người y sợ đến mức run lên.

【 Mức độ hảo cảm —— mức độ hảo cảm —— hảo cảm —— tích tích tích —— hảo cảm —— tích tích ——! 】

Liên tiếp là tiếng tích tích tích chói tai, loại thanh âm thình lình xuất hiện này, làm Tô Trạm sợ tới mức cả người cứng đờ, sống lưng chợt lạnh, không nhịn được tuôn ra một thân mồ hôi lạnh. Lấp liếm ngẩng đầu, lại phát hiện người trước mặt nhìn y không chớp mắt, nơi con ngươi sâu thẳm lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, dường như có loại năng lực xuyên thấu hết thảy.

Tô Trạm tự dưng hoảng hốt, có hơi chột dạ miễn cưỡng cười nói, “Có những lời này của quốc sư, bổn cung an tâm.”

Phó Diệc Sâm vẫn bất động thanh sắc, nhíu mày, từ chối cho ý kiến, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tô Trạm, cho nên biến hóa nhỏ trong vài giây ngắn ngủi kia, cho dù được y tận lực giấu giếm cũng không thể thoát được hai mắt Phó Diệc Sâm. Phó Diệc Sâm suy đoán, y có lẽ vẫn chưa quen, chưa quen với âm thanh thình lình phát ra trong đầu, hơn nữa, mỗi khi hoảng hốt, Tô ảnh đế sẽ có vài giây ngắn ngủi cứng đờ, giống như nhóc hamster đột nhiên giật mình nên tiến vào trạng thái giả chết, đó là một loại phản ứng phát ra tự bản năng không cách nào che giấu, bản thân y có lẽ cũng không biết, nhưng Phó Diệc Sâm lại thích nhất bộ dạng này của Tô Trạm.

“Nếu là không còn chuyện gì, vậy bổn cung về trước.” Trong đầu liên tục vang lên tiếng tích tích tích khiến Tô Trạm không dám khinh thường.

“Điện hạ đi thong thả.” Phó Diệc Sâm vẫn như trước, không hề gợn sóng, thậm chí, mí mắt cũng không nháy lấy một cái. Rồi sau đó, chỉ thấy Tô Trạm ra vẻ hiếu tử đầy bi thương, hơn nữa mỗi bước nện xuống rõ ràng đều dần nhanh hơn. Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa cười ra tiếng, y cho rằng hắn không phát hiện?

Dường như mỗi lần tiếp xúc, Phó Diệc Sâm đều có thể phát hiện thêm một điểm đáng yêu từ người này. Nhất thời, tâm tình khó chịu vì bị quên lãng nháy mắt như được chữa khỏi, Phó Diệc Sâm nhìn bóng dáng kia dần dần biến mất trong đêm tối, lần nữa không ức chế được nhếch khóe miệng.

Mà Tô Trạm, mới vừa quay người đi chưa được mấy bước, liền không nhịn được hỏi tình hình hệ thống.

[ Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? ]  Cảm giác như sắp hỏng đến nơi vậy.

【 Mức độ hảo cảm —— Mức độ hảo cảm tích ——————! 】

Tô Trạm hoảng hốt, [ Bị kẹt, hay là chết máy? ] Đây là thứ gắn liền với tính mạng của y, Tô Trạm không thể không quan tâm.

【 Tích ——! Mức độ hảo cảm không thể cảm ứng. 】

Âm thanh máy móc không chút độ ấm, cảm giác như trình tự của một người máy. Tuy rằng vừa rồi liên tục xuất hiện mấy từ “mức độ hảo cảm”, nhưng thực tế, Tô Trạm cũng không hiểu nó muốn nói gì. Nhưng dựa trên giọng điệu của hệ thống, y ngược lại có thể chắc chắn, cái hệ thống này là phế phẩm, cảm giác rất không đáng tin.

[ Cái gì là mức độ hảo cảm? Vì sao không cảm ứng được? ]

【 Mức độ hảo cảm, mức độ hảo cảm tích ————! 】 Lại bị kẹt.

Tô Trạm: …

Cạn lời, Tô Trạm đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của mình, nhưng vào đúng lúc này, hệ thống lại tiếp tục nói.

【 Đạt được nụ cười của nam phụ, tích phân cộng 1, tổng tích phân: 3. 】

Tô Trạm giật mình, [ Có ý gì? ]

【 Kí chủ, điểm tích phân full 1000, kí chủ có thể rời khỏi thế giới Mary Sue. 】

Vẫn là âm thanh máy móc, nhưng lần này Tô Trạm nghe được, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng. Đây là lần đầu tiên hệ thống chỉ ra con đường trở về chân chính, trong nháy mắt, Tô Trạm khó nhịn được kích động, không tự chủ, cước bộ dưới chân nhẹ hơn rất nhiều.

[ Ta phải làm thế nào mới có được tích phân? ] Tô Trạm dường như không thể chờ đợi hỏi tiếp.

Nhưng mà, trong đầu không có tiếng đáp lại, sau khi y lặp lại mấy lần vẫn không nhận được câu trả lời, Tô Trạm rốt cục xác định, hệ thống này tuyệt đối là bản thứ phẩm, không chỉ kẹt, năng lực tương tác cũng bằng 0. Nhưng dựa trên những lần hệ thống phản ứng, Tô Trạm cũng đại khái đoán được chút, hệ thống này không phải lúc nào cũng có thể giao lưu với y, chỉ vào những thời điểm mấu chốt mới chủ động gợi ý.

Dù sao, cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Bên kia, sau khi Tô Trạm rời khỏi, Phó Diệc Sâm vận khinh công, trực tiếp phi đến Ngự thiện phòng, vừa vặn từ trên cao nhìn thấy nữ chính cao đến thắt lưng mình đang lén lút từ Ngự thiện phòng đi ra, sau đó chuồn êm hồi tẩm cung hoàng hậu.

Phó Diệc Sâm chân mày cau lại, xem ra lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt đã không thành. Nhưng nói đi nói lại, hắn đây cũng là làm điều thừa, nếu hắn đoán không sai, Tô Trạm đáng nhẽ biết nội dung câu chuyện, nhưng y lại không đi gặp nữ chính giống trong nguyên tác, ngược lại còn cố tình né tránh, đồng nghĩa với việc, nhiệm vụ của y không còn dựa theo kịch bản.

Nếu vậy thật có chút ngoài ý muốn, bởi vì hoàn toàn đi ngược với suy đoán về hệ thống Mary Sue của hắn. Nhất thời, Phó Diệc Sâm càng thêm hoang mang, chỉ có thể đợi diễn biến tiếp theo mà phân tích sâu hơn.

Quốc sư vốn không tham chính, cũng không thảo luận chính sự, hắn chỉ cần cao cao tại thượng tiếp nhận quỳ gối của triều thần, chỉ cần duy trì tư thế thần thánh khó với tới là được, trừ phi hoàng đế gặp khó khăn trong quyết sách đại sự, hoặc thiên tai đại họa khó tránh, những lúc đó mới yêu cầu quốc sư ra mặt.

Phó Diệc Sâm không hiểu nổi tác giả đặt ra cho nam phụ chức vụ này có ý nghĩa gì, đáng nhẽ quốc sư phải là người đức cao vọng trọng chứ? Hơn nữa, dường như quốc sư giống… người xuất gia hơn. Hắn hai mươi mấy tuổi đầu chẳng lẽ dựa vào mặt kiếm cơm? Ít nhất dựa theo kịch bản hiện tại, ngoại trừ vẻ thần bí, thật không có chỗ dùng. Đương nhiên, có thể chỉ đơn giản là để phối hợp với nữ chính, cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn.

Tóm lại, lễ đăng cơ đại điển vào ngày kia, Phó Diệc Sâm phải lên sân khấu. Đồng dạng, nữ chính vừa mới tiến cung từ hoàng hậu thăng cấp lên thái hậu cũng nhất định phải có mặt, hơn nữa bởi vì thân phận tiên nữ chuyển thế, địa vị của nữ chính chín tuổi khó mà có thể dao động.

Bất quá, Phó Diệc Sâm không thể không phun tào, tuy rằng cổ nhân mê tín, nhưng cổ nhân xem hoàng đế như thiên tử, lão hoàng đế vừa lấy nữ chính về lập tức băng hà, sao không ai nói nàng là yêu nữ?

Nói về đại điển đăng cơ, ở cổ đại, đại khái không còn đại điển nào long trọng hơn, nhưng căn bản do tác giả khuyết thiếu tri thức nghiêm trọng ở phương diện này, nên nghi thức đăng cơ được đơn giản hóa ngoài ý muốn, thậm chí không nói tác giả, ngay cả Phó Diệc Sâm đối với quy củ ở cổ đại cũng chưa rõ hết, cho nên, đối với hắn mà nói, đơn giản cũng xem như chuyện tốt.

Sau khi tuyên đọc tước vị chiếu thư, tân hoàng ngồi lên long ỷ tượng trưng cho hoàng quyền trước mặt quần thần, tiếp đó, được văn võ bá quan quỳ bái, xem như đã hoàn thành nghi lễ kế vị, trở thành người thống trị tiếp theo.

Phó Diệc Sâm thân là quốc sư, cùng với hoàng thái hậu chín tuổi, hai người bọn họ là trường hợp duy nhất không cần hành lễ với hoàng đế, cho nên, trong ngoài đại điện đông nghìn nghịt người quỳ rạp, Phó Diệc Sâm đứng bên tay trái Tô Trạm nhìn xuống.

Khóe mắt lại nhìn thấy nữ chính chín tuổi ngồi ngay ngắn bên kia đang trộm ngắm Tô Trạm ngồi trên long ỷ. Mà lúc này Tô Trạm, một thân long bào dát vàng không giận tự uy, so với tối qua tựa như hai người, không chỉ có vẻ chăm chú, còn sắc bén nói không nên lời, tư thái từ trên cao nhìn xuống, biểu hiện ra đầy đủ sự cao quý và uy áp. Đây là thần thái mà Bách Lý Vô Cực nên có, Tô ảnh đế không hổ là Tô ảnh đế, diễn xuất quá hoàn mỹ.

Phó Diệc Sâm nghiêng nghiêng người rũ mắt, giữa hai môi chợt lóe lên ý cười rồi biến mất trong giây lát, nhưng hắn không biết, ngay khi hắn vừa quay đi, tầm mắt Tô Trạm không tự chủ được lướt qua đây, hoặc nên nói là phản xạ có điều kiện, nhưng vừa vặn lỡ mất.

Bởi khi Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm không chớp mắt, trong đầu Tô Trạm đột nhiên vang lên thông báo từ hệ thống, 【 Nhận được ánh nhìn chăm chú của nam phụ, tích phân cộng 1】.

Theo phản xạ có điều kiện, Tô Trạm mới hơi nghiêng đầu nhìn về phía đạo thân ảnh kia, kết quả lại chỉ thấy được dáng người cao ngất của hắn, cao gầy mà tràn ngập sức mạnh, hơn nữa được trường y cổ đại tô điểm, Tô Trạm chỉ cảm thấy dáng người của hắn quả thật hoàn mỹ.

Dáng người cao ngất thẳng tắp, lưng dài vai rộng, mông… mông cũng cong, Tô Trạm mặt nóng lên vội vàng dời tầm mắt, sau đó cố tình che dấu tâm tư của chính mình, “Chúng ái khanh bình thân.”

Tô Trạm chột dạ không dám nhìn, vừa vặn bỏ lỡ cái liếc mắt của Phó Diệc Sâm. Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia cười khó phát hiện. Vừa rồi, độ hảo cảm gia tăng, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Bản thân Tô Trạm, có lẽ vốn thích đàn ông, hơn nữa còn trộm nhìn, trộm thích.

Từ Thẩm Thiên Dục lúc vừa mới bắt đầu, đến Lãnh Thiên Thương, rồi đến Cố Thần Phong, mặc dù trong ngoài bất nhất, nhưng mỗi lần vén lên lớp mặt nạ của y, quả nhiên vô cùng đáng yêu.

Sau khi văn võ bá quan tam bái cửu gõ, liền bồi tân hoàng lâm triều, từ nay về sau, Bách Lý Vô Cực là người thống trị tối cao của quốc gia này, hoặc nên nói, ít nhất ngoài mặt là như thế.

Có câu viên chức mới lên, ba vụ hỏa hoạn (1), huống chi còn là vua một nước, mà tình cảnh hiện tại của Bách Lý Vô Cực lại có hơi xấu hổ, ngoại trừ di chiếu của lão hoàng đế,  còn có quốc sư Phó Diệc Sâm – hàm xúc không rõ đứng bên cạnh y. Theo nguyên tác, thân là Thái tử, nhưng sau lưng y không có thế lực chống đỡ, dẫn đến vài vị hoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế của y như hổ rình mồi.

Mà lần này, Bách Lý Vô Cực sở dĩ có thể thuận lợi lên ngôi, chỉ vì mấy kẻ kia không lập mưu đổ tội giết cha hay là kháng chỉ, người cổ đại rất kiêng kị chuyện này, cho dù trong lòng có dã tâm. Nói cách khác, hiện tại Bách Lý Vô Cực tuy rằng thuận lợi lên ngôi hoàng đế, nhưng tình cảnh so với lúc y làm Thái tử cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Vì thế không ngoài dự đoán, dĩ nhiên sẽ bị làm khó dễ. Chỉ là mấy thứ khó dễ này, Phó Diệc Sâm thấy xấu hổ thay cho tác giả.

Đại khái do có người đứng sau bày mưu đặt kế, các đại thần sôi nổi thay nhau đứng ra khởi tấu chuyện quan trọng, nào là hạn hán lũ lụt, nào là thỉnh hoàng đế nhanh chóng tuyển phi phong hậu, vì hoàng thất khai chi tán diệp (2), nhưng nghiêm trọng nhất là lời Tam vương gia bẩm tấu, nạn trộm cướp tồn đọng nhiều năm ở Giang Nam.

Phó Diệc Sâm cau mày lại, phía trước đều là khai vị, đến cái này mới là món chính. Ở ba mươi chương đầu cũng đề cập qua, nạn trộm cướp Giang Nam đã tồn tại từ khi lão hoàng đế tại vị, suốt mười năm vẫn không thể giải quyết dứt điểm, nhưng vào lúc tân hoàng đăng cơ đại điển lại lôi ra, hiển nhiên không đặt quá nhiều kỳ vọng vào y.

Nhưng thực tế, Bách Lý Vô Cực cũng là người có dã tâm, hơn nữa, tâm cơ còn rất sâu, cho nên Bách Lý Vô Cực căn bản không phải loại hình nhân ái bao la như y bày ra trước mặt mọi người. Vì thế vừa vặn, y muốn mượn vụ việc trộm cướp này lập uy trong triều, Tam vương gia làm khó dễ, thật ra vừa đúng ý y.

Quả nhiên, Phó Diệc Sâm hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Tô Trạm khẽ nhếch môi cười lạnh, nhưng lúc này, ấn theo nội dung kịch bản, đã đến phiên nữ chính lên sân khấu.

Quả nhiên, ngay lúc văn võ bá quan một bộ đau đầu, hết cách xoay xở, bé gái nữ chính chín tuổi phát ra một tiếng cười lạnh, khiến tầm mắt mọi người đều tập trung trên người nàng.

“Không biết mẫu hậu có cao kiến gì?”

Mẫu… Mẫu hậu, khóe miệng Phó Diệc Sâm co rút, đột nhiên có chút bội phục Tô Trạm. Rất chuyên nghiệp, vậy mà có thể đối với một đứa trẻ chín tuổi gọi ra miệng, cũng thật làm khó y.

Trên thực tế, không chỉ khóe miệng Phó Diệc Sâm mới run rẩy, quỷ biết y gọi ra bằng cách nào, Tô Trạm bây giờ hận không thể lập tức cắn lưỡi.

Nhưng trong điện, văn võ bá quan vẫn không xuất hiện biểu tình khác thường, lúc này, nữ chính lại cười lạnh thêm một tiếng, tiếp đó liền nêu ra ý kiến khiến “thiên hạ khiếp sợ”, “chín tuổi lại có thể phát hiện ra điểm này, không hổ là thiên nữ chuyển thế”.

“Mười năm còn chưa giải quyết xong nạn trộm cướp, chỉ có một lý do, ” Nữ chính mang theo vẻ mặt non nớt đảo mắt một vòng, rồi sau đó khí phách vứt ra vài chữ, “Quan phỉ cấu kết!”

Vừa dứt lời, toàn bộ triều đình đều chấn kinh. Riêng Phó Diệc Sâm và Tô Trạm lại cảm thấy, biểu tình quá khoa trương, còn nữa, triều đình nuôi một đám phế vật sao? Vấn đề này lại không ai nghĩ đến? Rất nan giải à?

“Được, ” Đối diện với triều đình đang lộn xộn tùng phèo và vẻ mặt khinh thường từ nữ chính, Tô Trạm vung tay, “Việc này trẫm sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hôm nay bãi triều.”

Không ngoài dự đoán thu được tiếng cười không rõ hàm ý từ xung quanh, Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc chuẩn bị chạy lấy người, trong lòng lại nghĩ đến nguyên tác, nam chính định nhân cơ hội này lập uy, quyết định cải trang vi hành, hơn nữa còn âm thầm mang theo nữ chính. Trong lòng đang tính toán tìm cớ theo sau, lại vào đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu, Phó Diệc Sâm vừa muốn cất bước liền dừng lại.

“Quốc sư.”

Phó Diệc Sâm quay đầu lại, chỉ thấy Tô Trạm lấy phong thái hoàng đế tươi cười nhìn hắn, liền nhướng mày, “Hoàng thượng còn có chuyện?”

“Quốc sư tạm thời lưu lại, trẫm có việc cần thương nghị với quốc sư.” Giọng điệu từ uy nghiêm biến thành lấy lòng.

Phó Diệc Sâm lần nữa nhướng mày, sau lưng tựa hồ bắn đến mấy chục tầm mắt tìm tòi nghiên cứu. Phó Diệc Sâm dứt khoát chắp tay, “Thần, vô cùng sẵn lòng.”

Hệ thống của Tô Trạm, thật biết điều a.

Chú thích:

(1) Viên chức mới lên, ba vụ hỏa hoạn: Dựa theo điển tích Gia Cát Lượng. Sau khi xuất sơn, ba trận chiến đầu tiên của Gia Cát Lượng chính là “Lửa thiêu Bác Vọng”, sau là “Ngọn lửa tại Tân Dã” và cuối cùng là ngọn lửa trong trận Xích Bích. Ý ở đây muốn nói, người mới lên chức, trước tiên phải lập công tạo tin tưởng cho cấp dưới. 

(2) Khai chi tán diệp: Ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.