Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 85



Cho dù về chuyện Tô Trạm đang ở cùng nữ chính hay về vụ trừng phạt ngẫu nhiên của hệ thống, đều làm Phó Diệc Sâm đau đầu không thôi, nhưng trước mắt hắn không thể xông vào, hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì về sơn trại phía sau bức tường đá kia, xem như hắn thành công đột nhập vào trong, cũng chưa chắc tìm thấy Tô Trạm, hơn nữa nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, thì mất nhiều hơn được.

Cho nên Phó Diệc Sâm dù có nóng vội đến thế nào, hắn cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại càng phải tỉnh táo tìm đối sách.

Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, ngay khi Phó Diệc Sâm chuẩn bị rút lui quay về, cổng vòm đột nhiên đi ra ba bốn người. Ẩn nấp phía sau cành lá xum xuê, Phó Diệc Sâm chỉ cần liếc mắt liền biết hai vị đi đầu không tầm thường, bất luận là từ cách ăn mặc hay khí thế đều bất đồng với những kẻ bên cạnh, hơn nữa nhìn vào sự cung kính của thủ vệ đối với hai bọn họ, rõ ràng là người có địa vị.

Trời mới tảng sáng, là loại chuyện gì mà cần người cấp bậc thế này lên sân khấu? Bởi vì khoảng cách quá xa, Phó Diệc Sâm cũng không nghe rõ được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng đoán được hẳn có việc gấp phải ra ngoài.

Nhưng ngẫm lại, đây vốn là thế giới Mary Sue, mọi tình tiết không phải phát triển xung quanh Mary Sue sao? Nghĩ như vậy, kết hợp với kịch bản trong đầu, Phó Diệc Sâm đã đoán được đại khái.

Phía trước sơn trại hơn mười mét là đường xuống núi, mà từ đại thụ nơi Phó Diệc Sâm ẩn mình có thể quan sát trong bán kính hai trăm mét, nhưng cũng cách đường núi không đầy mười mét, nói cách khác, mấy người kia nhất định sẽ đến gần chỗ hắn.

Cũng không phải Phó Diệc Sâm sợ bị phát hiện, dựa vào thân thủ của nam phụ mà nói, loại khả năng này gần như không tồn tại, nhưng không hiểu tại sao, Phó Diệc Sâm đột nhiên dâng lên dự cảm không lành. Đây là một loại trực giác vô cùng quỷ dị, thân thể hắn thậm chí trong vô thức đã tiến vào trạng thái phòng bị.

Ngay khi những người kia cách hắn trên dưới tầm mười mét, thình lình, dưới chân Phó Diệc Sâm hóa hư không, sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng, một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang vọng khắp núi rừng Lưu Ly.

“Người nào!” Một người trong số đó quát, giây tiếp theo, hai kẻ cầm đầu đã bay về phía hắn.

Phó Diệc Sâm lúc này biểu cảm cạn lời. Quá bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới còn có loại thao tác này. May mắn hắn mặc y phục dạ hành, còn che mặt, dưới tình huống không hiểu biết gì về đối phương, Phó Diệc Sâm cũng không tính giáp mặt, vì thế quyết định thật nhanh quay đầu bỏ chạy.

“Truy!” Phó Diệc Sâm chỉ nghe phía sau có tiếng quát, tiếp đó hai kẻ cầm đầu lập tức đuổi theo.

Dựa vào khinh công của nam phụ, ở bộ Mary Sue này xem như thượng thừa, di chuyển trên ngọn cây lưu loát chẳng khác nào đang đi trên đất bằng. Tuy rằng bây giờ Phó Diệc Sâm đang chỉ đạo khối thân thể này, nhưng hắn không thể không líu lưỡi vì loại kỹ năng này, cực kì huyễn khốc đó.

Nhưng Phó Diệc Sâm không ngờ, khinh công của hai kẻ theo sau rõ ràng cũng không tồi, càng chết người là, đây là địa bàn của bọn chúng, không ai quen thuộc địa hình nơi này hơn chúng. Vì thế, khi Phó Diệc Sâm cố ý thả chậm tốc độ, hai người kia lập tức đuổi kịp rồi vây lấy hắn.

“Còn không đứng lại cho lão tử!”

“Lão Nhị, ngăn hắn lại!”

Lão Nhị? Nam tử lạnh lùng đã cung cấp cho Phó Diệc Sâm một tin tức vô cùng quan trọng. Thứ nhất là vị được gọi là lão Nhị kia, chỉ sợ chính là Nhị đương gia của Lưu Ly trại, hơn nữa, người kêu hét với Nhị đương gia như vậy, còn có thể là ai ngoài Đại đương gia chứ?

Hiển nhiên, Đại đương gia tuổi trẻ võ công tốt hơn, trong nháy mắt đã lẻn đến phía trước Phó Diệc Sâm, vừa vặn cùng lão Nhị bọc đánh Phó Diệc Sâm.

“Hảo tiểu tử, khinh công không tồi, ” Đại hán thở hổn hển tiếp cận Phó Diệc Sâm, sau đó quát lạnh một tiếng, “Hiện tại xem ngươi chạy đi đâu!”

Phó Diệc Sâm vững vàng dừng trên một khối đá lớn, trái phải đều bị người ngăn lại, mà phía trước lại là vực sâu không đáy, nhìn như không có đường lui. Nhưng thật ra, sau khi Phó Diệc Sâm biết được thân phận của đối phương, bỗng bật ra một kế hoạch trong đầu, cho nên, nào có vẻ đang chạy trốn chứ?

Nếu cả quyển này đều xoay quanh nạn trộm cướp vùng Giang Nam, mà Phó Diệc Sâm cũng tính trực tiếp xử lý tên cầm đầu thổ phỉ và quan huyện trước, bây giờ chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một sao? Không chỉ cách xa sơn trại, hơn nữa còn là thâm sơn cùng cốc, cũng sẽ không kinh động đến vị trong thành Lưu Ly kia, quả thật cứ như tình tiết đặt ra vì hắn vậy.

Vì thế, Phó Diệc Sâm không nhanh không chậm dừng lại, cứ vậy đứng sững trên khối đã nhìn xuống hai vị nọ đang từ từ vây lại đây, dáng vẻ không hề có chút hoang mang nào, thậm chí có vài phần nhàn nhã, như đây mới là sân nhà của hắn.

“Nói đi, người nào, đến Lưu Ly trại của ta có mục đích gì?” Người trẻ tuổi híp mắt giọng điệu lạnh lùng, lúc này hai người đã xúm lại đây, vừa vặn vây Phó Diệc Sâm vào giữa, tuy nói là hai tên cầm đầu thổ phỉ, nhưng thực tế, khác với lão Nhị dáng vẻ hung thần ác sát, lão Đại ngược lại giống một quý công tử phong độ nhẹ nhàng hơn, dù sao vị này cũng có vai diễn trong truyện, hơn nữa còn đối diễn với nữ chính.

Phó Diệc Sâm tuy rằng một thân hắc y che mặt, nhưng dáng người cao gầy, nhất là võ công thâm hậu, tỏa ra khí thế vô hình khiến lòng người e ngại, thêm nữa hiện tại hắn còn đứng ở chỗ cao, vì thế, một cái liếc mắt của hắn, không hiểu sao làm đáy lòng lão Đại rơi lộp bộp.

Phó Diệc Sâm đầu tiên là nhìn chằm chằm lão Nhị, không đáp mà hỏi ngược lại, “Chu Kim Thạch?” Đây là cái tên của Nhị đương gia có đề cập trong nội dung cốt truyện.

“Là lão tử, làm sao?” Đại hán mày kiếm cau lại, một bộ vô cùng khó chịu.

Khóe miệng Phó Diệc Sâm dưới lớp che mặt khẽ nhếch lên, chuyển hướng đến người còn lại, “Trần Kỳ?” Đây là Đại đương gia khí độ bất phàm võ công không kém.

“Là lão tử không sai.” Quả nhiên, Đại đương gia Trần Kỳ trầm ổn hơn nhiều lắm, híp mắt nhìn Phó Diệc Sâm, trong mắt lóe ra quang mang không rõ, “Không biết công tử là ai? Đến Lưu Ly trại bọn ta là có chuyện gì?”

Phó Diệc Sâm cười lớn, lộ ra một đôi mắt đủ để biểu hiện hắn vô cùng thích thú với câu hỏi này, sau đó hai người chỉ thấy Phó Diệc Sâm thản nhiên buông ra một câu, “Tới lấy đầu hai người.”

Hai người bị nghẹn thiếu chút nữa lảo đảo, nhưng đúng lúc này, Phó Diệc Sâm đã từ trên khối đá nhảy xuống, nhắm thẳng về phía Trần Kỳ.

Tốc độ cực nhanh hoàn toàn không giống như động tác lướt trên ngọn cây vừa rồi họ chứng kiến, điểm chết người là, người này trong nháy mắt phóng ra khí thế làm Trần Kỳ kinh hãi, giữa cường giả có thể cảm ứng lẫn nhau, đặc biết khi thực lực đối phương cao hơn hẳn, loại cảm giác này sẽ càng mãnh liệt.

Phó Diệc Sâm không chút khách khí một cước đá thẳng vào ngực Trần Kỳ, Trần Kỳ trở tay không kịp, vội vàng vươn hai tay ra cản lại, kết quả lực lượng của Phó Diệc Sâm hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của gã, kêu lên một tiếng, thân thể Trần Kỳ bị đẩy lui về phía sau hai ba mét rồi không khống chế được bay ra ngoài, hung hăng đập vào tảng đá cách đó không xa, tiếp đó còn lăn trên mặt đất hai vòng, “phụt” một tiếng phun ra ngụm máu tươi.

Phó Diệc Sâm vừa định thừa thế xông lên, nhưng đúng lúc này, Nhị đương gia bị Phó Diệc Sâm bỏ qua thình lình nhe răng trợn mắt vọt lên.

“Dám đả thương Đại đương gia chúng ta! Xem lão tử đánh chết ngươi!”

“Dong dài!” Phó Diệc Sâm cười nhạo một tiếng, xoay người đá một cước, võ công của gã còn thua Trần Kỳ, lúc này bay xa bảy tám mét, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi. Thời khắc này, hai người mới rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ đây là gặp phải cao thủ trong cao thủ, mà Trần Kỳ khôn khéo hơn cũng nhận ra được, sợ rằng người nọ ban nãy là cố tình dẫn bọn họ đến đây.

Lúc Phó Diệc Sâm xoay người lại, Trần Kỳ đã chuẩn bị lên đón, hơn nữa, hiển nhiên Trần Kỳ đã bình tĩnh lại, không dễ đối phó như trước, dù sao võ công của gã cũng không tồi.

Vì thế chớp mắt, hai người triền đấu lúc lâu, tuy rằng Trần Kỳ đã rơi vào thế hạ phong, nhưng trong chớp mắt hai người cũng đánh qua mấy chục chiêu.

So với Trần Kỳ càng ngày càng tuyệt vọng, Phó Diệc Sâm ngược lại như đang lững thững đi bộ, không nhanh không chậm, thực lực cách xa có thể thấy rõ ràng. Phó Diệc Sâm dù sao cũng sẽ không thật sự xuống tay giết người, mặc dù là NPC, nhưng người trước mắt sinh động, một người hiện đại như hắn sao có thể hạ thủ được ?

Vì thế Phó Diệc Sâm vốn tính đem võ công người này phế bỏ vân vân, dù sao cũng là tên ác tặc, hắn không cảm thấy gánh nặng. Nhưng ngay khi Phó Diệc Sâm chuẩn bị dùng một chiêu cuối cùng chế địch, bất ngờ, tay trái hắn vươn ra đột nhiên mất đi sức lực, tựa như hoàn toàn mất tri giác, sau đó toàn bộ cánh tay trái trở nên tê liệt, cánh tay vung ra chẳng khác nào một cây củi gỗ tách biệt với thân thể hắn.

Phó Diệc Sâm giật mình, biến cố bất thình lình này hoàn toàn khiến hắn khiếp sợ, nhưng trong nháy mắt Phó Diệc Sâm kinh ngạc, Trần Kỳ rất là sắc bén bắt được điểm này, sau đó không chút do dự chém về phía cánh tay đã mất đi tri giác của Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm theo bản năng lui về phía sau, nhưng vẫn không thể nào tránh thoát được một nhát này của Trần Kỳ, chỉ nghe “phập” một tiếng, cánh tay Phó Diệc Sâm đã ăn gọn một đao, máu tươi thoáng chốc nhiễm đỏ thanh đao của Trần Kỳ, nhưng quỷ dị chính là, Phó Diệc Sâm hoàn toàn không cảm thấy được một chút đau đớn nào.

Chuyện quái quỷ gì đây? Phó Diệc Sâm trầm mặt, nhưng chính lúc này, Trần Kỳ và Chu Kim Lợi lần thứ hai cầm đao lao lên.

“Tay trái hắn có thương tích!” Trần Kỳ hướng lão Nhị lần thứ hai gia nhập cuộc chiến rống lên, vốn vừa rồi đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh khiến gã như lâm đại địch, sợ rằng hai người bọn gã hôm nay sẽ phải chấm dứt ở nơi này, nhưng tình huống vừa rồi hiển nhiên dấy lên hy vọng sống trong gã, ra tay cũng thêm phần hiểm độc.

Ban đầu chưa thích ứng được với việc mất một cánh tay trái, một đoạn thời gian Phó Diệc Sâm chỉ bị động tránh né, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại thế thượng phong, dù sao cũng chỉ là một cánh tay mà thôi, nhưng đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của rác rưởi, hơn nữa còn là nội dung vô cùng xa lạ.

【 Nhiệm vụ ngăn cản nữ chính tiếp cận nam chính đã thất bại, trừng phạt bắt đầu, xin kí chủ chú ý, trừng phạt đã bắt đầu. 】

Phó Diệc Sâm lúc này cả kinh, sau đó cạn lời đến cực điểm. Sớm không phạt muộn không phạt, cố tình lại chọn thời điểm mấu chốt, tên rác rưởi này quả thật được việc.

Trên cánh tay máu tươi chảy ròng, chớp mắt đã nhiễm đỏ một mảng tay áo, quan trọng là máu chảy không ngừng, tuy rằng hắn không cảm giác được đau đớn, nhưng thân thể do mất máu mà ngày càng trở nên vô lực, tình huống đau trứng cực điểm.

Một cước bất ngờ đá văng ra hai người, Phó Diệc Sâm lập tức thả người nhảy lên ngọn cây, rồi không chờ bọn chúng tiếp tục đuổi theo, chớp mắt đã biến mất, tốc độ này, so với vừa rồi chỉ có hơn chớ không kém.

Xét đến tình huống hiện tại, đúng lúc bứt ra mới là quan trọng. Đầu tiên phải trở về đem chuyện trừng phạt này làm rõ, còn nữa hắn không chắc trừng phạt của hệ thống chỉ giới hạn với một cánh tay, hay là hướng đến những bộ phận khác nữa, đến lúc đó chẳng khác nào biến thành cá nằm trên thớt.

Phó Diệc Sâm mới vừa đi, hai người thiếu chút nữa bỏ mạng thở hổn hển liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương đong đầy khiếp sợ, lập tức, Trần Kỳ lạnh lùng nói, “Người này lai lịch không đơn giản, chỉ sợ chính là người còn lại đến khách điếm tối qua.” Trước đó vài ngày, bọn họ đã nắm được tin tức, hai nam tử ăn diện giàu sang, chỉ có bạch y nam tử biết võ công.

Hiện tại xem ra, người này võ công sâu không lường được, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

“Vậy giờ phải làm sao?” Lão Nhị có chút sốt ruột hỏi, lúc này gã đứng lên cũng không nổi, xem ra bị thương không nhẹ.

“Đi tìm Chu Văn Lợi.” Chu Văn Lợi này không ai khác chính là Huyện lão gia thành Lưu Ly, bọn họ sáng sớm xuất môn thật ra là vì người hôm qua mới bắt được, bởi vì Trần Kỳ cảm thấy y khí độ bất phàm, hoài nghi thân phận, nên mới lo lắng vội vã đến tìm Huyện lão gia thương lượng đối sách, không nghĩ tới giữa đường liền gặp người còn lại, nếu không phải trên người hắn có thương tích, chỉ sợ bọn họ đã ngã xuống ở nơi này.

Hiện tại xem ra, hai người này không giàu cũng quý, sợ là không dễ chọc, tưởng tượng như vậy, Trần Kỳ càng thêm sốt ruột, mặc kệ thương tích trên người, nhanh chóng hướng huyện nha thành Lưu Ly mà đi.

Mặt khác lúc này, Tô Trạm bị thổ phỉ nhốt trong địa lao cũng khiếp sợ không thôi, bởi vì y thế nhưng thấy được nữ chính đang nhàn nhã ngủ ở phòng gian sát vách, trong nháy mắt Tô Trạm hoang mang, mụ mẫm cả người.

Lúc tỉnh lại đang nằm trên đất lạnh, sau đó y liền vô cùng đau trứng phát hiện ra đây là loại địa phương gì, dù sao y cũng biết rõ kịch bản. Vì thế không chỉ đau trứng, còn buồn bực tới vô cùng, tên tác giả não tàn này, võ công của nam chính mạnh mẽ như thế, thời khắc mấu chốt lại thành vật trang trí, loại logic này xác định không thành vấn đề chứ?

Nhưng càng đau trứng chính là, nữ chính rõ ràng đã hồi kinh cầu viện binh sao lại xuất hiện ở nơi này? Lúc này, tâm trạng của Tô Trạm hỏng bét, nhưng y lo lắng nhất vẫn là quốc sư, một là sợ hắn không thấy được ký hiệu mình lưu lại, mặt khác lại lo lắng quốc sư gặp nguy hiểm, quả thật… khó lòng phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.