Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 91



【 Hi hi hi 】 Dường như cảm ứng được sự khiếp sợ của Phó Diệc Sâm, rác rưởi rất hợp thời xông ra, chỉ là giọng điệu có cảm giác như hưng phấn quá độ đến mức đánh mất lý trí, 【 Kí chủ kí chủ, kinh hỉ hay không? Bất ngờ hay không? 】

[ Có kinh vô hỉ, thật bất ngờ. ] Phó Diệc Sâm tức giận nói.

【 Hi hi hi, đây là một bản tiểu thuyết đồng nhân Mary Sue cẩu huyết, đam mỹ đồng nhân đó, 】Rác rưởi càng nói càng hưng phấn, có chút mất trí, 【 Ha ha ha đam mỹ nha kí chủ, quá tuyệt vời a a a thật kích thích, nam chính và nam phụ mới là trời sinh một cặp nha Mary Sue xuống địa ngục hết đi… 】

Không, đây không phải có chút nữa, mà là hoàn toàn điên cuồng, cách nói chuyện của rác rưởi rất bừa bãi, nhưng Phó Diệc Sâm cũng không có ý cắt ngang nó, dù sao từ trong lời nói bừa bãi của nó vẫn moi ra được tin tức hữu dụng.

【 Trong <Lãnh Huyết Bạo Quân>, nam phụ ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, si tình như vậy, hoàn mỹ… như vậy, tóm lại y đáng được người thương, người sủng a, tiện nhân Mary Sue kia vậy mà không chỉ giày xéo tình yêu của nam phụ, đã vậy còn thích tên nam chính bạo quân tổn thương nàng lẫn nam phụ? Khoa học ở chỗ nào! Mary Sue xuống địa ngục hết đi a a a… 】

[ Có cần ta giúp ngươi ổn định cảm xúc không? ] Phó Diệc Sâm có chút cạn lời móc móc lỗ tai. Bất quá nghe rác rưởi nói thế, hình như hắn vừa thoát được bộ nguyên tác cẩu huyết sấm sét đùng đoàng, dù sao kịch bản hắn bắt được lần này đã hoàn toàn bị cải biên, chính xác mà nói, ngoài trừ bối cảnh, nhân vật đặt ra như trong nguyên tác, đây căn bản là một bộ tiểu thuyết bị chế thành đam mỹ.

Đương nhiên, nếu Phó Diệc Sâm xem nội dung phía sau, sợ rằng sẽ không còn cảm thấy may mắn vì “thoát được bộ nguyên tác” nữa.

【 Nha nha nha, kí chủ đừng che chắn tôi mà, 】 Rác rưởi vừa nghe xong lập tức ủ rũ, như một tên miệng rộng biết một bí mật cực kì động trời nhưng lại bị ép ngậm miệng, cảm xúc của rác rưởi đúng là ngày càng nhân tính hóa, 【 Tôi chỉ là muốn chúc mừng kí chủ, đây thật ra là một cuốn đồng nhân đam mỹ cải biên từ tiểu thuyết Mary Sue, về sau sẽ không còn Mary Sue đáng ghét đến quấy rầy kí chủ và Trạm Trạm nam thần nữa. 】

Phó Diệc Sâm từ từ cau mày lại, nghe qua hình như là một chuyện vô cùng tốt đẹp, nhưng xét thấy rác rưởi rác cũng không quá đáng tin, Phó Diệc Sâm lựa chọn quan sát trước đã.

Vì thế Phó Diệc Sâm từ chối cho ý kiến, [ Tiếp tục. ]

Rác rưởi thấy mình không bị che chắn, lúc này lại không kiềm chế được hưng phấn, 【 Đam mỹ nha kí chủ, nam chính và nam phụ yêu hận tình thù, không có Mary Sue can thiệp nha. 】Đại khái cảm ứng được sự lạnh nhạt từ Phó Diệc Sâm, rác rưởi nhanh chóng vào vấn đề chính, 【 Trong tác phẩm này, Trạm Trạm nam thần, nam phụ hoàn mỹ trong nguyên tác đã trở thành nam nhân vật chính, cũng chính là ngôi thứ nhất của bộ này, tiểu thụ ôn nhu chọc người yêu thương, yêu nghiệt dụ thụ… Khụ khụ, còn bạo quân giai đoạn trước cặn bã, giai đoạn sau trung khuyển, khụ khụ, cũng chính là kí chủ ngài. 】

Phó Diệc Sâm: …

Mấy thứ lung tung gì vậy? Chọc người yêu thương? Tiểu thụ ôn nhu? Còn gì mà cặn bã với trung khuyển, lẽ nào là tính cách đặt ra cho hắn lần này? Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm bỗng hồi tưởng lúc mình vừa xuyên đến, khối thân thể này hình như đang cưỡng bức nữ chính, sau đó không thành, rồi nghĩ đến nội dung bốn chương sau, chương thứ tư bạo quân cặn bã tàn nhẫn đem nam chính ra ngược đãi này nọ…

Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm không khỏi rùng mình một cái, nếu đối phương là Tô Trạm… Thứ nhất, hắn hoàn toàn không thể làm ra mấy chuyện bạo lực máu me như vậy với Tô Trạm được, mà cứ xem như hắn vì nhiệm vụ đi, nhưng đợi khi hắn cùng Tô Trạm chơi xong, còn mong y sẽ yêu mình lần nữa? Nằm mơ đi.

Nhưng còn một điểm làm Phó Diệc Sâm hơi nghi ngờ, [ Vì sao lần này nam chính lại là ta? ]  Trải qua nhiều thế giới Mary Sue, từ đầu đến cuối Phó Diệc Sâm đều đảm nhận nam phụ số 2, còn Tô Trạm thì vẫn luôn là nam chính, mà sở dĩ vậy, không chỉ bởi vì ở thế giới thực, sự nổi tiếng của y không ai sánh được, càng là do y mang trong mình khí chất của nam chính, nên mới bị các độc giả yêu thích văn Mary Sue YY vô số lần.

Cho nên, lần này hai người đột nhiên đổi thân phận, ngược lại khiến Phó Diệc Sâm nghi ngờ.

Rác rưởi nghe xong dừng một chút, dường như không nghĩ tới Phó Diệc Sâm sẽ hỏi vấn đề này, hơn nữa còn làm bộ khó xử trả lời, 【 Khụ khụ ~ kí chủ, lần này kí chủ vẫn là nam phụ nha, đây là đồng nhân đam mỹ chủ thụ, không liên quan gì đến Mary Sue đâu. 】

Phó Diệc Sâm: …

Không sao cả, chỉ là trong phút chốc cạn lời, hắn quên mất đây là một sản phẩm cong vẹo.

[ Vậy lần này muốn ta làm gì? ] Phó Diệc Sâm hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, dù sao đây cũng là cách duy nhất giúp họ rời khỏi thế giới này, tuy rằng Phó Diệc Sâm vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi.

【 Kí chủ chỉ cần đóng nam phụ, diễn theo kịch bản cho đến kết cục là được hi hi hi, thật chờ mong thật kích thích. 】

Phó Diệc Sâm mặt tối sầm, quả nhiên, nhiệm vụ lại thay đổi, hơn nữa, [ Nếu thế giới này là đam mỹ đồng nhân, không có nữ chính Mary Sue, vậy ngươi tồn tại làm gì nữa? Hệ thống xoay chuyển Mary Sue… Chậc chậc, ngươi đã hoàn toàn biến thành phế vật rồi à? ]

Cười nhạo trắng trợn, quả nhiên, rác rưởi đang kích động đến mức ý thức trống rỗng đột nhiên nha nha nha héo hon, ngay cả thanh âm cũng thấp xuống vài phần, 【 Kí chủ đừng vậy mà, tôi còn rất hữu dụng nha nha nha, tôi có thể nói ra thân phận của các nhân vật trong tiểu thuyết, còn có thể thống kê điểm tích phân, vào lúc mấu chốt có thể hò hét trợ uy cho kí chủ, đúng rồi còn cái kia nữa, 】 Nói tới đây, rác rưởi càng thêm nhỏ giọng, 【 trừng phạt đó nha nha nha, kí chủ tôi cũng không còn cách nào, đây không phải thứ tôi có thể khống chế. 】

Phó Diệc Sâm có chút không lời gì để nói, cho nên nói cách khác, nhiệm vụ thay đổi, nhưng tích phân, rồi trừng phạt vẫn tồn tại, cũng không biết Tô Trạm thế nào, hệ thống bên kia có tiến hóa không, đã đạt đến trình độ gì rồi.

[ Có cảm ứng được hệ thống khác không? ]

【 Có có, 】 Rác rưởi có chút vội vàng, hận không thể bày ra mọi tác dụng của mình, 【 Nhưng mà kí chủ, hệ thống kia mạnh hơn rồi a, hiện tại tôi không thể xác định nó có cảm ứng được sự tồn tại của tôi không nữa nha nha nha. 】

[ Rác rưởi. ] Phó Diệc Sâm quả thật không lời gì để nói.

Cho nên, đầu tiên hắn vẫn nên làm quen với kịch bản đã, rồi sau đó chuẩn bị cho lần đầu tiên gặp mặt Tô Trạm ở thế giới này, dù sao xem chương bốn, tình tiết quả thật đòi mạng.

Nhưng, Phó Diệc Sâm trăm triệu không ngờ, cho dù là hai người đàn ông, cẩu huyết lại vẫn bay tứ tung như cũ, thiên lôi cuồn cuộn. Cho nên nói, hắn nghĩ quá đơn giản rồi sao?

Như rác rưởi đã nói, đây là một bản tiểu thuyết đồng nhân đam mỹ chủ thụ, vốn là nam phụ lại trở thành nam chính trong bộ này, nhưng đòi mạng ở chỗ, không chỉ lấy nam chính làm trung tâm, đã vậy còn là ngôi thứ nhất, lúc Phó Diệc Sâm xem, quả thật tóc gáy dựng ngược.

Trình độ cẩu huyết của kịch bản này, so với những cốt truyện Mary Sue trước đây thật chỉ có hơn chứ không kém, cái gì mà vừa yêu vừa hận ngược luyến tình thâm, quá đòi mạng. Nếu thật sự phải nghiêm túc diễn theo kịch bản, hắn và Tô Trạm có lẽ sắp xong đời rồi.

Khái quát đơn giản là thế này, nam chính thanh nhã thoát tục tuấn mỹ, vì không thể đứng nhìn vị hôn phu của mình bị lãnh huyết bạo quân tàn phá, không tiếc lấy thân mình thế chỗ, rồi sau đó bị bạo quân đối đãi tàn nhẫn, dù sao đọc đến mấy loại hình OOXX này, Phó Diệc Sâm cũng không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng, nghẹn họng nhìn trân trối, tỏ vẻ đầu năm nay không nên coi thường trí tưởng tượng của các tiểu cô nương.

Nhưng không quản ngược thân ngược tâm thế nào, nam chính vẫn như trước “nhẫn nhục chịu đựng”, chỉ cần bạo quân có thể buông tha cho nữ chính, đương nhiên trong lòng cũng dồn nén ngày càng nhiều cừu hận, y tính toán giúp nữ chính đào thoát sau đó sẽ nghĩ mọi cách giết chết cái tên ma quỷ máu lạnh này.

Nhưng sự thật là, y luôn bị bạo quân làm cho chết đi sống lại trên giường. Khiến Phó Diệc Sâm bị sét đánh mất ba phần hồn là, mặc dù bị đối xử thậm tệ, nhưng nam chính vậy mà từ “mỗi một tế bào đều gào thét chống cự, mỗi một tế bào đều cảm thấy ghê tởm” bắt đầu biến thành “không kìm lòng nổi hãm sâu”, “không kìm lòng nổi hưởng thụ”, “thân thể càng không muốn ly khai”, quan trọng là bạo quân cũng ngày càng để bụng đến y, sau khi có y rồi liền không hề sủng hạnh bất cứ phi tần nào trong hậu cung.

Vì thế nam chính khó hiểu được sa vào trong đó, kế hoạch cứu nữ chính sớm bị y bỏ quên tận đâu, cũng không nghĩ đến việc giết chết ác ma rồi tự sát nữa.

Phó Diệc Sâm:… Đây không phải là bệnh thần kinh à? Không biết tại sao, trong đầu Phó Diệc Sâm đột nhiên thoáng hiện ra bốn chữ, tra công tiện thụ…

Tình tiết cẩu huyết vẫn chưa xong, khi nam chính sắp sa vào ôn nhu của bạo quân mà định buông tha hết thảy, y đột nhiên biết được nữ chính đã sớm qua đời, không những thế, hơn phân nửa là bị bạo quân sát hại, đương nhiên, sau này mới biết chỉ là hiểu lầm, dù sao tra công muốn biến thành trung khuyển thì phải qua công đoạn tẩy trắng.

Vì thế, nam chính từ trong mơ màng giật mình tỉnh lại, hoàn toàn hiểu ra, mình chỉ là đồ tiêu khiển của người ta, ma quỷ vĩnh viễn là ma quỷ, đau thấu tâm can, không ngờ mình lại yêu tên đại ác ma này vân vân… Tóm lại, cuối cùng nam chính ngoan tuyệt quyết tâm giết chết bạo quân.

Nhưng mà lúc này, bạo quân đã thương y đến mức không cách nào kiềm chế, hiển nhiên một màn tương ái tương sát cẩu huyết lại bắt đầu.

Vì thế, một lần nam chính hạ thấp tự tôn mặc hắn đùa giỡn, đồng thời cấu kết với một vị Vương gia luôn có dã tâm soán vị, bạo quân thiếu chút nữa đã bị y hại chết.

Nhưng bạo quân thà rằng ném cả giang sơn cũng phải bảo toàn tính mạng cho y, thậm chí không trách y hại mấy ngàn cấm vệ quân hóa thành quỷ hồn, cũng không trách y “nhất thời hồ đồ” dẫn đến hai nước giao chiến tử thương vô số, tình nguyện đắc tội người trong thiên hạ cũng phải che chở y…

Vì thế, nam chính rốt cục cảm động đến rơi lệ, khóc lóc xin tha thứ bởi những thương tổn y gây ra cho bạo quân.

Cuối cùng, bạo quân vì y mà giải tán hậu cung, cũng không để ý đến sự cản trở của mọi người lập y làm hoàng hậu, hoàng hậu chưa từng có trong tiền lệ, từ đó về sau độc sủng hậu cung, cùng bạo quân tọa ủng thiên hạ…

Phó Diệc Sâm xem xong, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, thật sự không cách nào tưởng tượng, giữa hai nam nhân cũng có thể cẩu huyết cay mắt như vậy. Nhưng mà, Phó Diệc Sâm có loại trực giác rất quỷ dị, từ nữ chính đổi thành nam chính, tựa hồ cũng không quá mất tự nhiên.

Không biết, sau khi Tô Trạm thấy được loại kịch bản này, có nhồi máu cơ tim không nữa, Phó Diệc Sâm vừa lo lắng lại có chút chờ mong quỷ dị.

Thẳng đến khi ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiềng huyên náo.

“Để ta vào, ta muốn gặp Hoàng Thượng!”

“Ngăn y lại!”

“Đứng lại, to gan…”



Phó Diệc Sâm chân mày nhảy dựng, không phải là… đến rồi chứ. Không tự chủ, Phó Diệc Sâm đã nghĩ đến đoạn hình ảnh miêu tả trong nguyên tác.

Nam chính Liễu Khanh Lam văn nhược tuấn mỹ, liều lĩnh hết thảy xông vào hậu cung, chỉ vì muốn cứu người trong lòng cũng chính là vị hôn thê thoát khỏi ma trảo của bạo quân, kết quả hành vi của y triệt để chọc giận bạo quân, trực tiếp đá văng nữ chính còn chưa bị ma trảo làm vấy bẩn sang một bên, sau đó đem Liễu Khanh Lam “mỹ mạo không thua” nữ chính áp lên giường.

“Muốn trẫm thả nàng tuyệt đối không có khả năng, trừ phi, ngươi tới thay nàng!”

Nam chính cuối cùng liều mạng, “Hai hàng lệ lướt qua nơi khóe mắt, nhắm chặt mắt lại.”

Đồng ý.

Vì thế, bạo quân không chút khách khí đem y ăn sạch vào bụng gì đó, “một đêm mấy lần” gì đó, “cả người vô cùng thê thảm” gì đó, “ba ngày không xuống giường được” gì đó…

Phó Diệc Sâm che mặt, nếu hắn diễn giả thành thật, nhất định sẽ ôn nhu, nhất định sẽ không làm y bị thương…

“Binh ~” một tiếng, thân ảnh bạch y mở toang cửa phòng vọt vào, theo quán tính vừa vặn bổ nhào bên chân Phó Diệc Sâm.

“Hoàng Thượng này…” Vài cái cấm vệ quân thở hồng hộc, thần tình sợ hãi, “Hoàng Thượng thứ tội, thuộc hạ lập tức đem hắn ra ngoài xử lý.”

“Cút.” Phó Diệc Sâm thản nhiên nói, vài tên cấm vệ được huấn luyện nghiêm khắc, võ công cao cường lại không ngăn được một công tử văn nhược, hợp lý ở đâu? Còn nữa, thủ vệ hậu cung đều để trang trí hay sao mà đến một thư sinh cũng có thể xông vào?

Không thể phủ nhận, cho dù không có Mary Sue, logic vẫn chết máy như trước.

Thẳng đến khi tất cả mọi người đều lui ra, lúc này người ngã trên mặt đất mới gian nan đứng dậy, sau đó, đôi con ngươi xinh đẹp như phun ra hai luồng lửa giận, hừng hực đốt về phía Phó Diệc Sâm ngồi trên cao, một bộ tư thế chuẩn bị mắng to.

Phó Diệc Sâm: Tô ảnh đế dáng vẻ văn nhược vẫn thật xinh đẹp mê người, diễn xuất lưu loát, đã hoàn toàn kích phát ý muốn bảo hộ của hắn rồi.

Lại không ngờ, Tô Trạm đang giận đến run rẩy đột nhiên trừng lớn, rồi sau đó không thể tin tiếp tục run rẩy chỉ vào Phó Diệc Sâm, phun ra từng chữ.

“Đông – Phương – Ninh – Chỉ?”

Phó Diệc Sâm:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.