“Không làm thật à?” Phó Diệc Sâm trán đụng trán Tô Trạm, nhìn thẳng vào mắt y như muốn xác định lại, xem y đây là thật sự cự tuyệt hay do thẹn thùng, hoặc cũng có khả năng làm bộ rụt rè lắm.
“Ừm.” Tô Trạm không dám nhìn thẳng Phó Diệc Sâm, thực ra chỉ là y có chút không biết giải thích thế nào, đương nhiên cũng có phần thẹn thùng, hơn nữa lúc trước người này đem mình ra đùa giỡn bao nhiêu lần y còn ghi tạc trong lòng đó. Tóm lại là không được tự nhiên.
Phó Diệc Sâm thấy y kiên trì, cuối cùng đành thở dài, “Được rồi, ” vậy hắn cũng không thể làm gì khác ngoài đem một bụng hỏa nuốt lại. Có chút không tình nguyện xoay người nằm về chỗ cũ, lúc này Phó Diệc Sâm mới một tay ôm Tô Trạm nói, “Chúng ta cứ nằm vậy đi.”
Tô Trạm cảm thấy giọng điệu người này thật sự rất uể oải, hơn nữa có vẻ cũng nhịn đến khó chịu rồi, vì thế rối rắm giải thích, “Không phải ta…” không muốn làm gì kia, nhưng mà, “Có người nhìn lén.”
“Ừm? Ai?” Phó Diệc Sâm lập tức căng dây thần kinh, vô thức vận nội công cảm ứng bốn phía, nhưng trong phạm vi bán kính hai mươi mét, không phát hiện ra bất cứ ai. Bất quá rất nhanh, Phó Diệc Sâm liền kịp phản ứng, có lẽ ý Tô Trạm không phải là người, dù sao ngay cả mình cũng không thấy được, một tên “tay trói gà không chặt”, “nam tử yếu ớt” như y sao có thể phát hiện ra chứ?
“Ngươi là nói…” Phó Diệc Sâm hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tô Trạm, rồi sau đó xoa xoa đầu Tô Trạm.
“Ừm.” Tô Trạm nhanh chóng gật đầu, cảm thấy nam nhân y coi trọng quả nhiên quá thông minh, nói chút đã hiểu.
Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười, đột nhiên nhớ đến lần đầu mình xuyên đến thế giới tiểu thuyết, rác rưởi vừa thiếu đòn vừa ồn ào, mỗi khi cất tiếng là làm hắn giận nổi cả gân xanh, thẳng đến khi hắn phát hiện tên kia có thể bị che chắn.
“Thật ngốc.” Phó Diệc Sâm vò vò đầu Tô Trạm.
“Hả?” Tô Trạm mặt tối sầm.
“Ngươi không biết có thể che chắn nó sao?” Phó Diệc Sâm có hơi buồn cười.
“Thật ư?” Tô Trạm sửng sốt, có cả loại thao tác này à? “Che chắn thế nào?”
Phó Diệc Sâm nhếch miệng, chỉ chỉ môi mình, “Hôn hai cái sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ấu trĩ.” Tô Trạm hận không thể trợn trắng mắt.
Phó Diệc Sâm cũng không cưỡng cầu, tiến đến bên tai y thấp giọng nói vài câu, thuận tiện hôn cái tai hồng hồng của y một cái. Không ngờ Tô Trạm quá chuyên chú vào vấn đề che chắn hệ thống, căn bản không chú ý đến động tác nhỏ này.
“Đơn giản vậy sao?” Nghe được phương pháp, Tô Trạm có chút nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực không hề có kỹ thuật đặc biệt nào, sao y ngốc vậy chứ?
“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Phó Diệc Sâm cười đến hàm xúc, đương nhiên hắn cũng từng bị rác rưởi làm phiền nên mới vô tình phát hiện.
Rầu rĩ thử che chắn hệ thống, quả nhiên hiệu quả, Tô Trạm buồn bực lùi về trong ngực Phó Diệc Sâm, “Đi ngủ.”
“Thật sự không nghĩ lại?”
“Đi ngủ.”
Phó Diệc Sâm số khổ đành phải một bên nhẫn nại, một bên vì Tô ảnh đế đáng yêu nhà mình mà cười toe toét. Hắn thật sự chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều chỉ có một mình, quen cô đơn nay đột nhiên lại có ràng buộc, cảm giác này còn rất không tồi.
Mặt khác, Phó Diệc Sâm cũng muốn kiểm tra cách hệ thống phán định nhiệm vụ, ví dụ như ở phân cảnh này, bắt buộc phải diễn đúng như nội dung nguyên tác, hay chỉ cần đem tình tiết diễn đại khái một lần là xong, ví dụ như chuyện xảy ra đêm nay có cần tiếp xúc thân thể hay chỉ yêu cầu bọn họ nằm trên cùng một cái giường… ngủ đến sáng.
Hai tình huống này khác nhau rõ rệt, Phó Diệc Sâm mạo hiểm có thể bị trừng phạt đi thăm dò, không ngờ kết quả hoàn toàn làm hắn ngây ngẩn.
Khi lần thứ hai hắn tỉnh lại, mở mắt như trước vẫn là ngọn đèn hôn ám, màn che màu vàng, hơi thở quen thuộc, thậm chí Tô Trạm cũng đang gối tay hắn ngủ say sưa.
Phó Diệc Sâm mới đầu có hơi ngẩn ra, suy nghĩ đầu tiên là hắn dậy quá sớm, trời còn chưa sáng kìa, không chừng mới vừa chợp mắt một tẹo đã tỉnh.
Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy hình như có chỗ nào đó không bình thường, có loại ảo giác như thời gian ngủ quá dài, thậm chí Phó Diệc Sâm còn cho rằng bọn họ đã ngủ thẳng tới tối ngày hôm sau luôn rồi.
Trong mơ hồ, Phó Diệc Sâm trở mình ôm Tô Trạm ngủ tiếp. Nhưng đầu óc lại dần dần thanh tỉnh, Phó Diệc Sâm càng ngủ càng thấy không thích hợp, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, tối hôm qua đã cởi sạch ngoại bào, thế nhưng giờ nó lại về trên người.
Phó Diệc Sâm rốt cục giật mình tỉnh táo lại, rồi sau đó vội vàng cúi đầu nhìn Tô Trạm trong ngực, phát hiện ngoại bào của y cũng không biết từ khi nào mặc lại trên người.
Điều này làm Phó Diệc Sâm lạnh cả gáy, đây đâu phải… tiểu thuyết kinh dị. Sao lại khủng bố thế này?
Hắn nhớ rõ, trước khi ngủ hắn vốn định cùng Tô Trạm làm chút chuyện này nọ, nhưng Tô Trạm làm mình làm mẩy không nguyện ý mà hắn cũng vừa hay muốn thí nghiệm, vì thế liền đi ngủ. Sống chung với nhau cả một thế giới, hai người giờ xem như lão phu lão thê, dĩ nhiên không cần mặc ngoại bào đi ngủ, sở dĩ hắn nhớ rõ, là bởi vì bả vai có thương tích, nên ngoại bào là do Tô Trạm cởi cho hắn. Thế nên tình huống hiện tại là sao đây?
Ngay khi Phó Diệc Sâm chuẩn bị hỏi ý kiến rác rưởi, vừa vặn Tô Trạm trong ngực cũng bởi vì động tác của hắn mà tỉnh dậy, Phó Diệc Sâm mới đầu không định dọa y sợ, kết quả phát hiện ánh mắt tên này nhìn hắn rõ ràng có chút chọc tức.
Hậu tri hậu giác, Phó Diệc Sâm nheo mắt lại hỏi, “Ngươi biết chuyện gì xảy ra?”
“Đương nhiên.” Tô Trạm có chút đắc ý nhướn mày với Phó Diệc Sâm, y nào dám nói mình cố ý chứ? Khồng phải ngươi thông minh lắm à, “Bị dọa không?” Lúc trước y mới vừa phát hiện cũng hoảng sợ không nhẹ, dù sao loại chuyện này thật sự rất quỷ dị.
Nhưng không thể phủ nhận, cảnh tượng không khác gì lúc chuẩn bị đi ngủ, cũng không lặp lại, người này có thể phát hiện ra điểm kỳ lạ nhanh như thế, phải thừa nhận hắn lợi hại.
Phó Diệc Sâm dở khóc dở cười, “Còn nói ta ấu trĩ, ” đây không phải càng ấu trĩ hơn sao, quan trọng là, “Sao ngươi phát hiện ra?” Đồng thời, Phó Diệc Sâm nhanh chóng hỏi rác rưởi, lúc này mới hiểu rõ tiền căn hậu quả. Loại ảo giác quỷ dị này, giống với nguyên lí đảo ngược thời gian.
【 Kí chủ không được bỏ qua tình tiết quan trọng của cốt truyện nha nha, 】 Thanh âm rác rưởi nghe thế nào cũng như tỏa ra một mùi hèn ~ hạ, 【 Làm qua loa hoặc không hoàn thành kịch bản, thời gian sẽ tự động quay trở về lúc tình tiết mới bắt đầu nha, tuần hoàn vô hạn đó kí chủ. 】
Phó Diệc Sâm giật mình, suy nghĩ cẩn thận một chút liền rõ ràng, không trở lại khoảnh khắc bị nữ chính đâm ở đầu câu chuyện, mà là trước khi bọn họ chuẩn bị đi ngủ, chứng tỏ nội dung trước bọn họ xem như hoàn thành, sở dĩ trở về thời điểm này, hoàn toàn là bởi vì cảnh – giường – chiếu “giằng co cả đêm”, cảnh – giường – chiếu đủ loại phát rồ…
Tô Trạm đơn giản đem những gì y phát hiện và trải qua nói cho Phó Diệc Sâm, đối với việc Tô Trạm xuất hiện ở đây từ sớm, Phó Diệc Sâm ngược lại rất ngạc nhiên, trực giác nói cho hắn biết, hai người bọn họ cùng xuyên đến nhưng lại vào hai thời điểm khác nhau, hơn nữa khởi điểm cũng không giống, nhưng cho dù thế nào, hai người bọn họ vẫn đang xài chung một khung thời gian.
Phó Diệc Sâm thậm chí có cảm giác, ở những thế giới tiểu thuyết trước, bọn họ đều tiến vào cùng lúc. Nhìn như độc lập, nhưng thực tế cũng chưa chắc không có mối liên kết, tiến hóa của hệ thống chính là chứng cớ. Đem một đống thế giới tiểu thuyết riêng rẽ xâu chuỗi vào nhau, vừa hay chính là hệ thống, chính xác hơn là sức mạnh chống đỡ sau lưng hệ thống, hoặc nói trắng ra là lực lượng chống Mary Sue và fan Mary Sue trong bài đăng quái đản nào đó.
Nghĩ như vậy, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhớ tới, không phải các comment trong bài viết đều xuất hiện theo thứ tự sao? Mặt sau còn có một lượng lớn comment Phó Diệc Sâm chưa xem, nhưng chưa xem không có nghĩa là không tồn tại, chẳng lẽ đây là nguyên nhân hệ thống biến hóa? Hoặc nên nói đó là nguyên nhân tiểu thuyết Mary Sue biến thành tiểu thuyết đam mỹ?
Tóm lại, Phó Diệc Sâm chỉ là lớn mật suy đoán, hình thành nhận thức sơ khai, cũng không quá rõ ràng. Nhưng khả năng cao bọn họ có thể ra ngoài từ thế giới này, dựa vào việc nhiệm vụ của họ đã thống nhất là có thể suy đoán được, cho nên Phó Diệc Sâm tuy rằng tràn đầy nghi ngờ, nhưng như cũ vẫn rất chờ mong vào cơ hội lần này.
Phó Diệc Sâm đột nhiên trở mình một cái lần nữa áp lên Tô Trạm, ánh mắt sáng rực theo dõi y, “Cho nên, không làm thì không qua được đâu ~” Giọng điệu rõ ràng mang theo nhảy nhót nói không nên lời.
Tô Trạm mặt đỏ lên, thật ra y cũng muốn làm chút truyện gì đó, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận trước rồi mới yên tâm thoải mái được. Vì thế y có chút khiêu khích trừng Phó Diệc Sâm, phảng phất mang theo tà mị, “Chắc ngươi rất hưng phấn.”
Phó Diệc Sâm nhếch nhếch miệng, “Đó là đương nhiên.”
Nhưng lúc Phó Diệc Sâm đang định làm bước tiếp theo, Tô Trạm lại có chút chần chừ đứng dậy, “Nhất định phải… như vậy mới được sao?” Vừa nghĩ tới lời văn miêu tả điên cuồng mất trí, tâm lý Tô Trạm liền có chút sợ hãi.
Phó Diệc Sâm không thể chờ đợi được, hiển nhiên không có get đến điểm khiến Tô Trạm rối rắm, “Như vậy?” Sau đó sửng sốt hai giây mới từ trong ánh mắt do dự của Tô Trạm đoán được đại khái.
“Thử xem chẳng phải sẽ biết.” Nhưng Phó Diệc Sâm hiển nhiên không có kiên nhẫn đi giải thích, dứt lời liền không chút băn khoăn nào nữa mà trực tiếp hôn xuống.
*
… lược
*
Đại khái do vận động quá sức, Tô Trạm ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời đã lên cao, nhưng Phó Diệc Sâm lại tinh lực tràn đầy đến đáng sợ.
Thực tế, hắn là bị người đánh thức, giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, thật cẩn trọng lại có hơi bén nhọn, giống như đang phải đối mặt với chuyện mạo hiểm cả tính mạng.
“Hoàng Thượng ~ Hoàng Thượng người tỉnh rồi sao Hoàng Thượng?” Phó Diệc Sâm mơ màng mở mắt, cảnh tượng này khiến hắn có chút hoảng hốt, giống như về tới thế giới bạo quân lúc trước, chỉ là khi đó hắn không nghĩ mình sẽ thích một người đàn ông, cho nên càng không có chuyện ôm ấp ai cả.
“Hoàng Thượng, lâm triều đã muộn a Hoàng Thượng ~” Người bên ngoài gấp đến độ sắp khóc, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu to, mà không gọi thì không được, dù sao nếu bỏ qua buổi triều, sẽ trách tội lên đầu gã.
Phó Diệc Sâm quay đầu cố ý đè thấp thanh âm, thản nhiên ném ra một chữ “Cút.” Người bên ngoài giật mình sợ tới mức té chạy.
Phó Diệc Sâm nhìn Tô Trạm cuộn tròn trong ngực mình, không có lấy nửa dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, liền đem người ôm càng chặt hơn, không quay lại khúc mở đầu tình tiết, nói cách khác bọn họ xem như qua. Phó Diệc Sâm nhếch môi, rồi ôm người ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại mặt trời đã lên cao, quan trọng là đói bụng đến mức không ngủ được nữa, may mắn cùng lúc đó, Tô Trạm rốt cục mơ màng mở mắt.
Đầu tiên Phó Diệc Sâm đứng dậy gọi người chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn vân vân, sau đó mới trở lại trên giường, chỉ thấy Tô Trạm dường như mệt mỏi đến mức không nói nên lời, cả người không có tinh thần. Phó Diệc Sâm có chút buồn bực, lại nói, thật ra tối hôm qua hắn đã cố gắng kiềm chế, cho nên đây lẽ nào là hiệu quả cốt truyện tự xây dựng?
“Có đứng lên được không?” Phó Diệc Sâm có chút trêu chọc ngồi bên giường. Tô Trạm lập tức vứt cho hắn một cái liếc mắt xem thường, thật sự mệt ngoài sức tưởng tượng.
“Ta ôm ngươi đi tắm nhé?”
Trên thực tế, trong nguyên tác, ngay từ đầu là một màn ngược thân kì quái, sau khi bạo quân bạo ~ hành nam chính, sáng hôm sau liền vào triều sớm, rồi sau đó cả một ngày hoàn toàn không quan tâm đến y, để y tự sinh tự diệt, chứ đừng nói đến chiếu cố y.
“Vô nghĩa.” Tô Trạm buồn bực cực kỳ, vì cái gì bị thương luôn là y? Ở thế giới mà võ công của y cao cường, địa vị hiển hách cũng vậy, đến thế giới này cũng không khác, công bằng chỗ nào!
Phó Diệc Sâm cười toe toét, sau đó xoay người ôm cả chăn lẫn người đứng lên, “Ngươi xem, cho dù ở đâu cũng là ta hầu hạ ngươi.”