Cuối cùng, Phó Diệc Sâm vẫn không thể như nguyện được thấy dáng vẻ Tô Trạm mặc nữ trang, tuy rằng hắn cực lực nhấn mạnh làm thế có thể dẫn tới tình huống thời gian đảo ngược, nhưng hắn càng tỏ vẻ chờ mong, Tô Trạm ngược lại càng không bằng lòng.
Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Sau khi hai người dụng tâm cải trang một phen, liền mang theo vài đại nội cao thủ cùng với một lão thái giám xuất phát.
Gần như bên người mỗi hoàng đế đều xuất hiện một vị “Phúc công công” giống vậy, là người bạo quân tín nhiệm nhất cũng như hiểu hắn nhất, vì thế đương nhiên lão cũng sẽ tận tâm tận lực với nam chính – người mà bạo quân đặt ngay đầu tim. Chủ yếu là vì trong kịch bản nói dẫn theo lão, hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hai người, Phó Diệc Sâm thấy cũng không phiền phức lắm nên dứt khoát mang theo.
Khoảng cách từ vùng Bắc Cương đến kinh thành cũng không tính quá xa, cưỡi ngựa chừng mười ngày là đến nơi, nhưng địa phương này hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt, quanh năm suốt tháng không có mấy ngày dễ chịu. Cho nên, cái nơi đất cằn sỏi đá này theo lẽ thường là địa phận trục xuất.
Trong triều có một vị Vương gia mà không ai dám nhắc đến, Cửu vương gia đương triều, cũng chính là đệ đệ đứng hàng thứ chín của tiên đế, đã bị đày tới nơi đó.
Nghe nói gã từng phát động cung biến, ý đồ cướp ngôi, hoàng đế khi đó chính là cha của bạo quân, kết quả thất bại bị trục xuất đến mảnh đất cằn cỗi Bắc Cương, vĩnh viễn không được trở về. Vốn đây là tội chết, nhưng hai người lại cùng mẹ sinh ra, mà nãi nãi lại vô cùng yêu thương đứa con này, thế nên không chỉ ép tiên đế tha mạng cho gã, còn phải đem Bắc Cương chia cho gã với điều kiện gã không được bước chân vào kinh thành. Vì thế mới có một người mà đại thần trong triều không ai dám nhắc tới.
Bạo quân đến Bắc Cương là để xử lý chuyện này, bởi vì trong thư mật tố giác Cửu Vương gia cấu kết với kẻ thù bên ngoài, nãi nãi bạo quân đã từng nói, chỉ cần Cửu Vương gia không bước chân vào kinh thành, hoàng đế không thể động đến gã, cho nên vị kia tiêu dao Bắc Cương cũng đã ngần ấy năm. Tuy rằng lấy tính cách bạo quân sẽ không quan tâm mấy thứ này, thậm chí cho người âm thầm xử lý, nhưng mà… tiểu thuyết viết như vậy, hắn phải đích thân tìm bằng chứng.
Hai người một đường nhìn thế nào cũng không giống đi làm chuyện lớn, ngồi xe ngựa nhàn nhã, thỉnh thoảng đấu võ mồm, đảo mắt lại không kiêng nể gì khanh khanh ta ta, chẳng khác nào một đôi vợ chồng nhỏ đang đi hưởng trăng mật, biến một đám đại nội cao thủ thính lực siêu quần đỏ mặt tía tai.
Cứ vậy đến khi đã đi được hai phần ba lộ trình, thân thể Tô Trạm đột nhiên xuất hiện vấn đề.
Vốn Phó Diệc Sâm vẫn luôn lo lắng bởi Tô Trạm không mặc nữ trang dẫn đến thời gian đảo ngược, sợ mệt nhọc trên đường vài ngày chớp mắt lại trở về khởi điểm, không ngờ điều hắn lo lắng không phát sinh, ngược lại Tô Trạm đột nhiên… ngã bệnh.
Hoặc nên nói, Tô Trạm đã bị hệ thống trừng phạt, phản ứng này không khác gì ở thế giới trước. Thân thể mềm nhũn không khí lực, nóng đến lạ thường, tinh thần mơ màng, cả người vô lực nhũn thành một đống bùn…
Lúc ý thức được hệ thống đang trừng phạt, đừng nói Tô Trạm, ngay cả Phó Diệc Sâm cũng nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu. Thật sự cảm thấy quy tắc của tên hệ thống này quá mức tùy tiện, không thể nắm bắt, đây là kiểu hứng lên thì làm à?
Mà rác rưởi đối với việc này giải thích là, hai người không hoàn thành kịch bản thì thời gian đảo ngược, nhưng nếu như vấn đề chỉ do một phía, thì phải chịu trừng phạt từ hệ thống. Lúc rác rưởi nói chuyện này, còn hưng phấn lạ thường, Phó Diệc Sâm ẩn ẩn nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của nó.
Tóm lại, tùy tiện, không có tiêu chuẩn, lúc nhanh lúc chậm, lạ lùng… vậy đấy. Đây là tổng kết của Phó Diệc Sâm về hệ thống và quy tắc của thế giới tiểu thuyết.
Tô Trạm đối với việc này càng thêm bực bội, sao bị thương luôn là y chứ, dựa vào cái gì?
Theo bánh xe ngựa xóc nảy lên xuống, trong xe Tô Trạm ủ rũ nửa dựa vào Phó Diệc Sâm cũng đung đưa theo nhịp. Phó Diệc Sâm có chút đau lòng ôm người tựa vào ngực mình, một bên ôm chặt giúp y cân bằng, một bên khác thì không ngừng sờ trán y.
“Thật sự không mặc à?” Không biết đây là lần thứ mấy Phó Diệc Sâm thấp giọng nói bên tai Tô Trạm, hắn tôn trọng quyết định của Tô Trạm, nhưng nếu cứ cố chấp như vậy, Phó Diệc Sâm không còn cách nào khác phải sử dụng thủ đoạn cưỡng chế. Dù sao “bệnh tình” của Tô Trạm ngày một nghiêm trọng, hắn nhìn thôi cũng đau lòng.
“Không ~” Tô Trạm tựa vào trong ngực Phó Diệc Sâm gian nan lắc đầu, lại phát hiện đầu càng nặng, mí mắt như treo ngàn cân, ngay đến mở mắt cũng trở thành chuyện khó khăn, Tô Trạm chỉ có thể nhắm mắt lại vô lực tựa vào Phó Diệc Sâm, điểm chết người chính là, lúc này ý thức của y đã bắt đầu mơ hồ.
Thực tế, từ khi phát hiện trừng phạt cho đến bây giờ đã qua gần một ngày, cố chấp kiên trì đến tận giờ, Tô Trạm cũng không biết mình kiên trì để làm gì nữa, hoặc thuần túy chỉ là không cam lòng làm mình làm mẩy, tuy không được tự nhiên, nhưng y cũng không thể mất mặt mà đồng ý, vì thế chỉ đành cắn răng cố chống đỡ, cho dù ý thức mơ hồ vẫn không quên được chuyện này.
“Khó chịu ~” Nhưng ngoại trừ sự kiên trì khó hiểu này, thật ra Tô Trạm đã rất yếu ớt, đặc biệt sau khi tiềm thức rõ ràng người y dựa vào là nam nhân nhà mình, sự yếu ớt đó càng biểu lộ rõ ràng, “Đau đầu… Toàn thân đều đau.”
Một bên cố chấp làm người khó xử, một bên lại vô thức làm nũng vờ đáng yêu là xảy ra chuyện gì?
Phó Diệc Sâm vừa tức giận lại vừa sốt ruột, đang định mở miệng, Phúc công công hầu hạ một bên cũng gấp đến độ sắp khóc, “Tiểu tổ tông ơi, phải làm sao bây giờ, bệnh thành vậy rồi, trước không thôn sau không điếm đại phu cũng không, phải làm sao bây giờ hoàng… thiếu chủ ai ~ “
Phó Diệc Sâm đột nhiên giơ tay ngăn Phúc công công không ngừng lải nhải, “Kêu bọn họ dừng lại, cho người đi xem thành trấn gần nhất cách đây bao xa.”
“Vâng.” Phúc công công thần tình lo lắng nhìn Tô Trạm vài lượt rồi mới ra ngoài.
Phó Diệc Sâm cúi đầu nâng cằm Tô Trạm lên bắt y nhìn thẳng vào mắt mình, biểu tình nghiêm khắc, “Hỏi lại ngươi lần nữa, có mặc hay không?”
Bởi vì y cố chấp nên mới dẫn tới tình cảnh hiện tại, Tô Trạm ngày càng trầm trọng, ý thức dần mơ hồ. Phó Diệc Sâm ngữ khí có chút nghiêm khắc, thậm chí lộ ra tia bá đạo mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tô Trạm đang mê man chỉ cảm thấy người trên đỉnh đầu mình bỗng lộ ra băng lãnh cùng hắc ám khiến người sợ run, bởi vì liên quan đến thiết lập tính cách, nên ngoại hình của Phó Diệc Sâm có chút… đáng sợ, chỉ cần hắn trầm mặt, không hiểu sao sẽ lộ ra một cỗ tàn nhẫn chết chóc khiến người không rét mà run. Vì thế Tô Trạm vốn đã bị hệ thống tra tấn đến nỗi tâm tình sắp hỏng mất, lúc này nghe hắn hỏi thế càng thêm kích động.
Trong nháy mắt, ủy khuất trào ra, cánh mũi Tô Trạm đau xót, cảm xúc ngày càng tệ, “Ngươi… Ngươi thế nhưng hung ta?”
Khóe miệng Phó Diệc Sâm cứng đờ, đây không phải lời thoại của nam chính sao? Cái trừng phạt này sao lại còn tự động dẫn theo thiết lập tính cách vậy? Hơn nữa còn là loại thiết lập khiến người đau trứng.
Không chờ hắn mở miệng, Tô Trạm nha nha một bộ thương tâm muốn chết, nước mắt nói đến là đến, Phó Diệc Sâm chỉ thấy cặp mắt động nhân kia của y giờ phút này ầng ậng ướt sũng, giây tiếp theo chẳng khác nào vỡ đê ào ào tràn ra, trượt theo gò má một đường rơi xuống. Hình ảnh kia, trực tiếp đánh thẳng vào trái tim Phó Diệc Sâm, khiến hắn không nhịn được run lên.
“Không có hung ngươi.” Phó Diệc Sâm không kìm lòng nổi, giọng điệu mềm xuống.
“Rõ ràng người hung ta!” Tô Trạm hăng hái lộp bộp rơi nước mắt lên án Phó Diệc Sâm, thậm chí giãy dụa, muốn từ trong ngực Phó Diệc Sâm đứng thẳng dậy.
Phó Diệc Sâm quả thực đau đầu, Tô Trạm như đứa con nít thì thôi, y làm loạn tỏ ra cáu kỉnh cũng thôi, nhưng tại sao còn bị Mary Sue nhập thế này? Cái thiết lập tính cách này ảnh hưởng cũng quá nghiêm trọng rồi đó?!
Lại không nghĩ hắn rống lên càng kích thích Tô Trạm, sức lực giãy dụa càng lớn, “Nha nha nha thật khó chịu, thật khổ sở… Ngươi còn hung ta, ta không cần ngươi …”
Phó Diệc Sâm lúc này gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi hít sâu một hơi, Phó Diệc Sâm không quản y giãy dụa, cưỡng chế đem người đặt trên chân mình. Thân thể Tô Trạm vốn bị rút nhỏ lại, vì thế ngồi trên đùi Phó Diệc Sâm ngược lại rất vừa vặn.
Đem người ấn ngồi vào trong lòng mình, hai tay ôm chặt không để y động đậy, Phó Diệc Sâm lúc này mới nhẹ giọng cả giận, “Ta thay quần áo cho ngươi, rất nhanh sẽ tốt lên, được không?”
Cuối cùng vẫn đau lòng, Phó Diệc Sâm không tự giác lại mềm giọng, hắn không thể làm gì khác ngoài xem Tô Trạm như con nít mà dỗ dành.
“Ta không cần nha nha nha không cần ~” Tô Trạm một bên lắc đầu một bên nước mắt ào ào ngọ nguậy trong ngực Phó Diệc Sâm, thậm chí cổ áo Phó Diệc Sâm đều bị nước mắt Tô Trạm làm cho ướt hết, “Không mặc, ngươi không thích ta nha nha nha.”
Phó Diệc Sâm lúc này một đầu hắc tuyến, huyệt Thái Dương thình thịch nảy lên không ngừng, chỉ cảm thấy cái hệ thống kia của Tô Trạm nhất định có bệnh, đây tuyệt đối là cố ý, rốt cuộc cái ác thú này từ đâu chui ra?
“Không mặc cũng phải mặc.” Phó Diệc Sâm đen mặt đem đè lại cái người đang lăn qua lăn lại trong lòng hắn, đột nhiên cảm thấy hai ngày này mình dung túng y đến ngốc luôn rồi, lúc này Tô Trạm đâu có biết gì, cứ trực tiếp thay đi.
“Ngươi đồ bại hoại!” Không nghĩ Tô Trạm đang bị giam cầm thình lình duỗi tay đấm mấy phát lên ngực Phó Diệc Sâm, “Ngươi là tên khốn nạn!”
“Mẹ nó!” Phó Diệc Sâm lúc này bị lôi đến khó tiêu, một phen khống chế bàn tay đang đập loạn lên người mình. Đây hoàn toàn là khẩu vị chết tiệt của fan Mary Sue mà, cái thứ hệ thống rác rưởi! Nếu so rác rưởi còn rác rưởi hơn! Nếu hệ thống của Tô Trạm có thực thể, Phó Diệc Sâm đã vung tay phi đến xé xác nó thành mảnh vụn rồi.
Còn nữa nếu Tô Trạm nhớ lại chuyện này, nói không chừng sẽ xấu hổ buồn bực, chắc phải bọc mình trong chăn ba, năm ngày không ra ngoài mất. Vì thế Phó Diệc Sâm không thể nhịn được nữa rống lên một câu với y, “Ngươi yên lặng cho ta!”
“Nha ~” Tô Trạm quả nhiên bị hắn rống một cái liền ngoan ngoãn, hai móng vuốt đặt trên người Phó Diệc Sâm ủy khuất nhìn hắn, giống như đứa nhỏ bị người lớn quát cấm khóc đành ra sức nghẹn nước mắt, thậm chí sợ hãi cắn môi, cuối cùng nước mắt vẫn chuyển vài vòng sau đó lăn ra.
Phó Diệc Sâm lại đau lòng, âm thầm đem đám người trong bài viết kia cùng với tên hệ thống đồng phạm mắng liên tục, nhịn không được vươn tay lau nước mắt cho y, “Ngoan, đừng khóc, ta không nói nữa.” Lại phát hiện càng lau y càng khóc đến lợi hại.
“Sớm muộn sẽ có một ngày ngươi muốn chui xuống đất vì dáng vẻ hiện tại của mình.” Phó Diệc Sâm bất đắc dĩ nói.
Vừa vặn đúng lúc này, Phúc công công thần tình vui sướng chui vào, “Hoàng… thiếu chủ thiếu chủ, có tin tức tốt, một canh giờ nữa có thể tới trấn Thu Điền, đến lúc đó có thể tìm đại phu cho phu nhân, phu nhân…”
“Đi, ” Phó Diệc Sâm nhanh chóng ngắt lời Phúc công công đang hưng phấn, “Ngươi mang quần áo chuẩn bị cho phu nhân đến đây.”
Tuy rằng Tô Trạm không muốn mặc, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn kêu Phúc công công chuẩn bị mấy bộ đồ nữ, phòng tình huống bất ngờ, đây không phải là lúc nên dùng tới sao?
Khiến Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn chính là, Phúc công công không hổ là người đã hầu hạ qua mấy đời hoàng đế, tâm tư linh hoạt xử sự chu đáo, ông chuẩn bị mấy bộ nữ tử cổ đại hay mặc, không chỉ hoàn toàn dựa theo kích cỡ của Tô Trạm, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng có đủ hết. Phó Diệc Sâm tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Vì thế dưới sự trợ giúp của Phúc công công, Phó Diệc Sâm gian nan đem một bộ y phục màu lam nhạt thanh lịch mặc cho con ma men Tô Trạm, rồi sau đó giữ người cố định trên ghế để Phúc công công sửa cho y một kiểu tóc đơn giản, lúc này mới lần nữa đem người ôm vào lòng.
“Khởi hành đi.” Phúc công công hiểu ý đem hết đồ đạc linh tinh lên một chiết mã xa khác.
“Rất nhanh sẽ khỏe thôi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, hử?” Theo xe ngựa khởi động, Phó Diệc Sâm đem người gắt gao hãm vào trong ngực.
“Nha khó chịu ~” Thanh âm trong ngực nghe yếu ớt, Phó Diệc Sâm rủ mắt chỉ thấy người trong ngực chẳng sợ không có lớp phấn trang điểm vẫn mặt mày thanh tú như trước, sau khi khoác lớp nữ trang lên người, nhất là đổi sang kiểu tóc khác, thật sự có chút hương vị dào dạt thanh xuân, nhất là khi ủ rũ yếu ớt dựa vào ngực hắn, tuyệt đối làm người dâng lên ý muốn bảo hộ.
Phó Diệc Sâm lúc này dở khóc dở cười, “Ngươi đảm đương vai chính Mary Sue, thật quá chuyên nghiệp.”
“Nha không mặc, ” Tô Trạm trong ngực vẫn còn ngang ngược cố chấp, đại loại không biết trên người mình đã sớm đổi sang nữ trang, đồng thời vô thức đem những lời cất giấu dưới đáy lòng nói ra khỏi miệng, “Ngươi không được hung ta, không được mắng ta…”
Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối rủ mắt nhìn y, căn bản không dời nổi mắt, “Vì sao?”
“Bởi vì…”
“Bởi vì sao?” Phó Diệc Sâm không nghe rõ y lầm bầm, vô thức cúi sâu xuống đặt lỗ tai gần bên miệng y.
“Ta yêu ngươi ha ha.” Tô Trạm thì thầm xong còn cười ngây ngô hai cái, rồi sau đó dường như cảm thấy quá mất thể diện, chớp mắt liền chui vào trong ngực Phó Diệc Sâm, một đẩy hai đẩy, đại khái muốn biểu lộ tiếng lòng xấu hổ của mình, không, hoặc xem ra y ngại ngùng khi đối diện với nội tâm của mình, ai bảo y da mặt mỏng.
Phó Diệc Sâm giật mình, sau đó có cảm giác toàn thân như được tắm trong nước ấm. Tô Trạm da mặt mỏng, từ lần đầu tiên đóng nam số 2 tiếp xúc với y đến tận bây giờ, lần nào y cũng thế này, nhát gan giống như con hamster nhỏ, chỉ đụng một cái đã sợ tới mức lui vào trong tổ, cho dù tâm tình biến hóa thế nào nhưng trên mặt vẫn luôn là lớp ngụy trang hoàn mỹ, đôi khi còn cố cãi sống cãi chết, trong ngoài không đồng nhất…
Nhưng mà, thời gian dài như vậy, bọn họ đã bất tri bất giác trở thành ái nhân không thể thiếu trong đời, cho dù chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, cho dù y hết lần này tới lần khác lãng quên mình.
Vì thế Phó Diệc Sâm không nhịn được cười cười, đặt một nụ hôn thật sâu trên trán y, “Ta cũng yêu ngươi.”