Phó Minh Viễn, thần sắc xám xịt. Nhìn chằm chằm người nằm suy yếu trên giường. Hắn như vậy cư nhiên bị một Hài tử lừa gạt xuốt hai năm qua.
Cái Quái gì là Thiên tàn tri thu. cái gì là hỏng tiểu đệ. Tất Cả bị nữ tử kia lừa gạt tới quay vòng vòng..
Phó Minh Viễn, còn chưa cho phép Tiểu Nhân nhi kia chắn mũi kiếm cho hắn.
" Không cho phép Tên Lừa gạt kia chết... Tất cả hắn đều không cho phép.. Hắn là nam Nhân.. Vậy mà khóc như một đứa trẻ. Đôi tay run run tiến lại gần Uyển nhi.
Nhẹ nhàng lau đi gương mặt.....càng lau thì gương mặt Hoàng Thượng lừa gạt càng sáng bóng. Đẹp tới mê người....
Lau một hồi Phó Minh Viễn đờ đẫn...... Tiểu Hoàng Thượng lại là cô Nương Tên Uyển nhi, xinh đẹp tựa tiên nữ Kia..
" Hoàng Thượng a~~ Hoàng Thượng, nàng còn gì dối gạt ta nữa không~~
" Hết lần này tới lần khác nàng cứu mạng ta. Nàng cảm thấy là sống quá đủ rồi Sao?
" Không trân quý mạng sống Của nàng....
Phó Minh Viễn nắm chặt tay Uyển nhi. Nước mắt rơi như mưa.
Uyển nhi nghe được hắn khóc.. Liền cất tiếng yếu ớt.
" Thái Phó ~~"
Nghe thấy Nàng kêu mình, Phó Minh Viễn vội vàng tiến sát vào Uyển nhi "
" Nàng Tỉnh, nàng còn lớn gan gạt ta.. ~~ Ta không cho phép nàng rời xa ta...
Uyển nhi lúc này chỉ có thể nhìn thấy hình bóng nhạt nhoà của Phó Minh Viễn.
Cô mĩm cười thật xinh đẹp với Gian Thần Phó Minh Viễn ": có thể nhìn Thái Phó đại nhân lần cuối.
" Ta mãn nguyện rồi."
" Nàng Câm miệng lại cho ta. ~~ Ta không cho phép nàng nói lung tung..... Phó Minh Viễn gào thét lên.
" Thái Phó nói nhỏ thôi.. Trẫm không bị điếc.
" Con người tất nhiên sẽ phải chết chỉ là trước khi chết ta chỉ muốn nói.. "
" Nếu như~~ Ta còn sống được... Ta sẽ thú chàng..
" Phó Minh Viễn... Ta yêu chàng ~~~ Yêu từ khi ta mới 12 tuổi... Chàng rất đáng ghét có biết không?
" Ba năm. Chàng hạ dược khiến ta đi tiểu không ngừng... Ta~~ ghét chàng...
Đôi tay yếu ớt như muốn sờ lên gương mặt của Phó Minh Viễn.... Hắn bắt lấy tay nàng áp lên mặt mình.
" Minh Viễn, chàng đừng khóc.. Khóc rất xấu.
Nước mắt từ khóe mắt Phó Minh Viễn chảy xuống dưới, lúc này phó Minh Viễn, đã nói không nên lời. Tim hắn rất đau.... Rất đau.
" Chàng còn nhớ không? Chàng nợ ta một điều kiện... Bây giờ chàng phải thực hiện rồi..
" Phó Minh Viễn ": Nàng nói đi. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta chuyện gì ta đều làm cho nàng~~~~
" Uyển nhi yếu ớt lắc đầu "
" Không, chàng chỉ cần thay ta sống thật tốt. Tìm một cô nương tốt để yêu để an ổn sống cả đời..... Trấn an giang sơn Đại Sở...
" Phó Minh Viễn... Tạm biệt chàng... Ta yêu chàng nếu có thể...
" Kiếp sau ta Nguyện không làm Hoàng đế"
Chàng cũng không phải Thái Phó cao cao tại thượng.. Mà ta chỉ muốn như bách tính bình thường..
" Một đời một đôi. "~~
" Chàng nhớ~~ Tên ta là Uyển nhi ~~
Uyển nhi môi khẽ chạm vào Phó Minh Viễn.. Rồi lâm vào hôn mê.
( Ting --- Nghiệm vụ hoàn thành....thoát ly khỏi ký thể thành công)
Phó Minh Viễn ôm thi thể người con gái hắn yêu thương nhất mà hét lên... Nước mắt và máu thi nhau rơi xuống..
Tới thời khắc cuối cùng nàng vẫn không cho hắn nói lời yêu nàng.
" Nàng lớn gan lắm~~~ còn không thèm biết Thái Phó Ta có đồng ý hay không?
" Nàng còn không thèm nghe ta nói Yêu nàng ~~
" UYỂN NHI KIẾP NÀY HAY KIẾP SAU~~TA VẪN CHỈ YÊU MỘT NGƯỜI LÀ NÀNG~~~
Cái điều kiện chó má kia là sao.... Hắn đau....rất đauuu nổi đau này còn hơn nổi đau xác thịt.
•••••••••••••••••••••• 10 năm sau
Sau khi Uyển nhi ra đi. Phó Minh Viễn chém cả gia tộc của An Vương Gia.
Phó Minh Viễn lên ngôi nắm quyền thiên hạ, hắn cho xây lăng mộ thật lớn cho Uyển nhi. Tại Cữu Châu
Bên trong còn có địa đạo mật thất.. Uyển nhi được nằm trong hòm băng. Xung quanh đều là băng. Nên thân xác cô không bị phân hủy.
Hắn nhìn cô nằm như chỉ an Ổn khi ngủ. Nụ cười vẫn mĩm trên môi. Rất xinh đẹp. Hắn còn điểm cho cô nốt chu sa trên trán. Y như lần cô cứu hắn vậy.
Phó Minh Viễn lên ngôi mười năm, hắn bồi dưỡng một người trong dòng họ sở phong làm thái tử..
Tiếp tục! Năm năm sau Phó Minh Viễn nhường ngôi lại cho Tân hoàng đế.
Còn hắn giúp Uyển nhi ăn hết cả thiên hạ.
Hai mươi năm Sau, một lão trung Niên thật hình mập mạp tiếp vào lăng mộ của Uyển nhi, đó chính là Phó Minh Viễn...
Bởi vì hắn thay cô đi ăn cả thiên hạ nên mập ú ra.
Phó Minh Viễn, ngắm mỹ nhân tuyệt sắc an ổn như đang ngủ chỉ mình hắn là già đi.
" Xin lỗi nàng. Là ta tới chậm trễ, nàng vẫn xinh đẹp. Chỉ có ta là già đi.
" Nàng đừng chê ta già và béo nha... Ta liền theo nàng đây. Phải để nàng đợi lâu rồi.
" Uyển nhi, ta xin lỗi nàng. Ta không thể thực hiện lời yêu cầu của nàng~~ ta không thể tìm một ai đó thay thế nàng được.
" Trái tim ta rất chật chỉ đủ chứa mình nàng.
Nói xong hắn đẩy nắp hòm bằng thủy tinh rA. Chui vào trong nằm.
An ổn ôm người con gái hắn yêu thương nhất cùng nhau rời khỏi thế sự.
Trên lăng mộ có ghi Hòang Hậu Uyển nhi và tiên Hoàng Minh Viễn... Một đời một đôi.