Thời gian cứ vậy trôi qua đã nửa năm, độ hào cảm mãi không tăng. Mặc dù Uyển Nhi quấn lấy không buông Tiêu Dục, vậy mà hắn cư xử với cô như em gái nhỏ..
Xuốt cả ngày hôm nay, Uyển Nhi bực mình không sao phát tiết được. Mấy tên lưu manh mà cô thu nhận, nhìn sắc mặt xám xịt Của cô, khiến bọn hắn không dám mở miệng.
Một lúc sau, tên thần kinh thô nào đó, mới dám mở miệng hỏi.
" Đ... Đại... Tỷ.. Tỷ cần tụi em đi dạy dỗ Trần Lâm Như một bài học hay không?
Uyển Nhi đang Trầm Tư, cũng phải nhíu mày... Cô chút nữa thì quên mất, còn có một đại nhân vật là Trần Lâm Như. Không biết cô ta làm Gì, khiến cho Tiêu Dục nhìn cô ta hòa hoãn hơn một chút rồi.
" Không được, con mồi của lão nương. Sao có thể để người khác cướp đi?
" Đối Tượng Công lược, không ngoan.. Lão nương vẫn nên đánh gãy chân, trói lại dấu đi... " Hừ "
" Uyển Nhi suy nghĩ xong: " Không cần, các ngươi cứ theo dõi mọi hành động của Trần Lâm Như là được. Cô ta làm gì quái lạ thì báo cho ta".
" Còn bây giờ. Cầm tiền này biết phải làm gì rồi chứ?
Mấy tên sai vặt chân chó cầm tiền đi lĩnh mệnh. Vừa đi vừa bàn tán cùng nhau.
" Không biết hôm nay đại tỷ ăn gì? Hôm qua đã ăn 20 cái hamburger.
" Hôm kia đã ăn 5 con gà quay??
" Hay hôm nay mua một con heo quay cho đại tỷ.
"Một con heo quay đại tỷ ăn đủ no không nhỉ?. Hôm trước ta thấy, đại tỷ ăn nửa con bò còn xoa bụng nói chưa no.
Uyển Nhi, có luyện võ nên tai rất thính. Mấy tên ngu kia nói gì cô đều nghe thấy hết? Khóe miệng cô giật giật.. Cũng tại dạo này hay bám tên Tiêu Dục, không dám ăn nhiều.. Sợ mất hình tượng.
" Lão nương, ăn nhiều tới vậy sao? Làm gì có... Sức ăn rất bình thường...
[...] Bao giờ tỷ xinh đẹp mới nhận ra. Mình là một lão Yêu bà tham ăn nhỉ?
" Uyển nhi "..."......"
••••••••••••••••••••••••••••
Tan học Uyển Nhi, đứng trước cổng trường nhìn chằm chằm vào Tiêu Dục đang đi tới. Cô nhìn hắn thẩm thấu, tới mức như nhìn vi khuẩn trên kính hiển vi vậy!
Tiêu Dục Lâu nay đã quen với hành động quấn người của Uyển Nhi, nhưng đột nhiên bị nhìn như vậy có hơi mất tự nhiên..
" Khụ~~ em còn chưa về sao?
" Uyển Nhi bây giờ mới hồi thần đáp lại ".
"Thầy ơi, em vẫn không hiểu tại sao em thích thầy lâu như vậy... Mà thầy chưa thích em?"
Tiêu Dục:..Em gái nhỏ, Quá thẳng thắn rồi....
" Xin lỗi... Tôi không thích em,Tôi chỉ xem em như một học sinh.
" Một em gái thôi " Tiêu Dục vẫn lãnh đạm mà nói.
" Uyển Nhi đã biết trước câu trả lời, nên cũng không thất vọng là mấy. "
" Oh "......
" Tiêu Dục ": thái độ đó là sao? Đã thích phải kiên trì chứ? Sao chưa gì đã buông rồi, hắn có một chút mất mát trong lòng.. Cũng chỉ biết nhẹ thở dài.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 65%)
" Tiêu Dục ": Sao em vẫn chưa về?
" Uyển Nhi suy tư một hồi ": Tài xế đưa vợ đi sinh em bé rồi. Nên em định đi xe buýt về!
" Thầy ơi, thầy đưa em về có được không?
" Tiêu Dục nhăn mi, lấy cái lí do sơ hở này nói dối hắn?
" Hắn đâu phải trẻ lên ba. Không hiểu sao hắn không từ chối cô Được. Đành phải gật đầu đồng ý.
" Dược rồi, lên xe đi tôi đưa em về. "
" Cảm ơn. T.. hây... À Cảm ơn Tiêu Dục ca ca~~~" Âm thanh ngọt ngào của Cô nói tới mềm nhũn.
Tới nơi, Tiêu Dục Dừng xe cho Cô xuống. Hắn cũng không có ý định vào nhà.
" Vào nhà đi "
" Tiêu Dục ca ca~~ Không vào gặp Mẹ em ạ?
Tiêu Dục nhìn cô một chút, sau lại lắc đầu từ chối: "Hôm khác tôi mua quà đến rồi vào chào hai bác Lâm sau. Bây giờ em vào nhà đi đã."
Uyển Nhi ngoan ngoan vào nhà. Nhưng vẫn lớn tiêng vọng ra.
" Tiêu Dục ca ca~~ Anh nói Khi Em Tốt nghiệp anh sẽ nghĩ làm giáo viên. Khi đó Tiêu Dục ca ca sẽ cưới em chứ?
Bàn tay nắm thật chặt, nơi trái tim có chút rung động. Hắn mím môi, quay qua nhìn cô.
"Em đừng nói linh tinh nữa, tôi không thích em."
"Cậu không thích con gái tôi?"Bà Lâm từ nhà đi ra tình cờ nghe được. Bà khẽ lắc đầu với cô rồi kéo con gái vào nhà.
"Con gái của bà xinh đẹp, học giỏi ngoan ngoãn. Gia thế tốt.. Có gì không xứng hơn Thiếu GIA HỌ Tiêu kia chứ?
" Bà Lâm Tức giận, kéo con gái vào trong nhà..
" Con này, Có Liêm Sĩ nữa hay không? Người ta không thích con.. Còn đứng ngoài này nữa để làm gì?
"Uyển Nhi Hốc mắt hồng hồng nhìn Tiêu Dục " Mẹ.. mẹ đừng kéo con...con tự vào nhà..
" Tiêu Dục": Không dám nhìn thẳng vào đôi Mắt đáng thương kia. Hắn lên xe rời đi thẳng.
Bà Lâm Lắc đầu, tại sao có gái bà lại thích một người đầu gỗ. Như cục đá đông Lạnh kia chứ... Bà chỉ biết lắc đầu thở dài mà thôi.
- ---------------------
Kể từ ngày hôm đó, Uyển Nhi thay đổi Chiến lược, không quấn lấy Tiêu Dục nữa. Đôi khi quấn chặt quá sẽ bị người ta chán ghét.
Bây giờ cô phớt lờ luôn tên Tiêu Dục kia, đi học không thèm nhìn hắn.. Còn không thèm nhờ hắn Giảng bài giúp.. Hoàn toàn phớt lờ hắn.
Tiêu Dục dạo này, không bị Uyển Nhi quấn lấy, có hơi không Quen. Hắn cảm thấy xung quanh hắn không còn gì thú vị nữa. Đôi khi nhìn xuống dưới, chỉ thấy cô chăm chăm vào sách, còn không thèm liếc nhìn hắn.
Tiêu Dục xoa mi tâm. Hắn nên vui mới phải. Tình yêu học trò chỉ là thích nhất thời, nên sau thời gian sẽ chán... Hắn nghĩ Uyển Nhi cũng giống như trong suy nghĩ của hắn mà thôi.
Thoáng cái 3 tháng đã trôi qua. Thời gian này hai người xem như ngươi xa lạ. Còn Trần Lâm Như thấy vậy thì cười thỏa mãn.
Cô ta luôn tìm mọi cách để tiếp cận Tiêu Dục. Tiêu Dục thấy Trần Lâm Như, cũng chỉ hành xử phải phép với học sinh. Không thân cận được như Uyển nhi.
Trần Lâm Như nhìn Uyển Nhi đứng một mình, đưa mắt về phía xa. Cô ta nhếch môi cười mỉa mai...
" Uyển Nhi, dạo này cậu không Đi Theo Thầy Tiêu nữa sao?
" Mắc gì tới cô " Uyển Nhi lạnh lùng nói không một chút nể nang.
" Trần Lâm Như ": Tôi xem cô là bạn, mới quan tâm cô thôi~~~~
" Uyển Nhi": Nếu như cô thật sự coi tôi là bạn, thì đừng Quan tâm kiểu đó, cái bộ dạng đấy tôi không nhận nổi.
" Tôi biết Lâm Như cô, thích thầy Tiêu.. Cơ hội đó cố mà nắm lấy... Tôi bận xin phép đi trước.
" Trần Lâm Như": Thái độ của cô ta là sao?. Cô ta lấy đâu ra tự Tin mà kiêu ngạo với Mình chứ?
Uyển Nhi Mang Tâm trạng không vui rời đi, thấy Tiêu Dục cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi qua. Bã vai cô xoẹt qua tay hắn...
Tiêu Dục mắt thấy cô cứ như vậy mà đi qua. Trong tâm hắn có chút mất mát.. Giống như bản thân hắn đã đánh mất một thứ đồ quan trọng.
••••~~~~~~`````
Thoáng cái, hôm nay đã là ngày thi cuối kì. Các em học sinh nơm nớp lo sợ, thi lên lớp 12.
Uyển Nhi, thì chẳng lo gì. Học hành đối với cô mà nói còn dễ hơn công lược cái cục đá đông kia..
Trần Lâm Như, không biết âm mưu cái gì đó, cả buổi thì luôn nhìn Cô cười tới quái dị. Lông tay lông chân Uyển Nhi Dựng ngược hẳn lên....
Mặc kệ cô ta định làm cái gì. Chắc chắn sẽ không ngu tới mức ăn thịt người đâu.
" Lão nương có hơi tò mò.. Thịt người ăn có ngon không?
[...] Tỷ xinh đẹp... Tỷ đừng có Đói tới mức đòi ăn thịt người... Thịt người rất tanh... Khó ăn... Lắm.
" Em gái hệ thống đã ăn rồi à. Sao biết Rõ thế?
[....] Tỷ xinh đẹp đừng nói bậy... Tỷ nên đọc nhiều sách vào... Khi đói tỷ đều quên mang não.
" Mẹ nó... Cả nhà em gái mi không mang não!
" Cả Ông nội êm gái Mi, không mang não!
[...]Hung dữ... Chỉ được cái mặt xinh đẹp... Còn đâu đều là điểm trừ..
"....." lão nương bị một hệ thống vô dụng khinh thường.