Uyển Nhi xem tình hình Lâm Quần Phong, ông ta sống không tốt, cô cực kì vui vẻ.
Lại nghĩ tới Tô Mộ Hàn. Cô càng chán ghét, không thể thích nổi cái giống đực này,
Không được! Cô phải ngược chết tên nam chủ này.
Thời gian của cô không nhiều, nếu như cô chết, thì tên nam chủ này cũng phải có kết cục không tốt.
Suy nghĩ một hồi, Uyển Nhi Quyết định tung tin đại Ma đầu Tô Mộ Hàn tới Dược Vương Cốc cướp tân nương. Khiến toàn Nhân sĩ chính phái trên giang hồ phẫn nộ sôi sục.
Người cầm vũ khí một đường tới Dược vương Cốc để Lấy mạng Tô Mộ Hàn.
Nhờ có sự giúp đỡ mạng lưới Của Hệ thống, thì rất nhanh ai ai cũng biết chuyện này của Tô Mộ Hàn.
Rất may mắn, Giang Châu Cách Dược Vương Cốc chỉ mất hai ngày đường. Không gây nên trở ngại nhiều cho cô.
Vừa tới nơi, người mệt, ngựa chết vì chạy không ngừng nghỉ. Lúc này cô tới vừa đúng vào ngày thành hôn của Nhược Lan Lan.
Nhưng cô lại tới chậm trễ một bước. Lúc này Nhược Lan Lan đã mặc hỷ phục, biết voan và mũ phượng đã rơi ở đâu, tóc rối bời, khuôn mặt đầy nước mặt che chở cho Tô Mộ Hàn đang trúng độc đằng sau lưng...trên người vô số vết thương lớn nhỏ. Máu nhiễm đẫm người.
Uyển Nhi không khỏi cảm thán ": Chậc~~Quả là tình thâm a~~~~
Lúc này Uyển Nhi đã mặc trở lại nam trang sắm trọn vai Lâm Phong. Đề phòng Tô Mộ Hàn Nghi ngờ.
Uyển Nhi vận khinh công bay tới bên cạnh Tô Mộ Hàn ôm lấy hắn: “Giáo chủ, ngài không sao chứ?”
Tô Mộ Hàn tưởng như sắp không được thì lúc này, hắn thấy nàng bay tới, hắn không biết vì sao nàng biết hắn ở chỗ này.
Nhưng suy nghĩ kĩ, Nhân sĩ giang hồ đều biết. Thì chắc chắn nàng biết cũng là Chuyện bình thường.
Uyển Nhi võ công cao cường. Nếu liều mạng mang tên Nam chủ này ra khỏi cốc là chuyện không khó
Tô Mộ Hàn hối, hận, là hắn búc xúc. Đến nơi này nhưng không hề biết nơi này toàn bẫy độc. Hắn còn đi một thân một mình tới, làm sao có thể đói chọi với trăm người,còn là độc đầy mình.
Giáo chủ, ngài trúng độc sao?” Vẻ mặt Uyển Nhi vô cùng lo lắng. Sau đó suy nghĩ, lấy giải độc đan một viên duy nhất nhét cho Tô Mộ Hàn ăn.
" Đây là giải độc đan. Giải được bách độc. Giáo chủ Yên tâm, ta sẽ đưa người ra khỏi nơi này.
Chuyện mang Tô Mộ Hàn rời đi, không dễ dàng như cô nghĩ. Một tay cầm đao, một tay ôm Tô Mộ Hàn miễng cưỡng mở ra một con đường máu.
Hơn một trăm người, chém vô số vết đao trêm người cô, còn bị phóng ám độc... Cô cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi.
Uyển Nhi cắn chặt răng....khóe miệng chảy máu. Vận nội lực cuối cùng trong người ôm Tô Môn Hàn bay ra khỏi Dược Vương Cốc.
Mặc Dù Tô Mộ Hàn được ăn giải độc. Nhưng vết thương của hắn phải một thời gian mới khỏi hẳn.
Khi Uyển Nhi Ôm Tô Mộ Hàn rời xa Dược Vương Cốc thì sức lực cô đã kiện quệ.. Cô chỉ còn sống không quá một canh giờ.
Trước khi nhắm mắt, Uyển Nhi bắn pháo sáng. Tin hiệu cho chúng giáo biết. Tới để bảo vệ Tô Mộ Hàn. Rồi cô lâm vào trạng Thái hôn mê sâu.
Tô Mộ Hàn lúc này mới hồi thần, nhớ ra Uyển Nhi đã cứu hắn.
Hắn nhìn Uyển nhi cả người nàng đầy máu, có máu của người khác, cũng có của chính mình. Trên mặt cũng dính máu, toàn thân nhiễm máu đỏ. Như đóa bỉ ngạn mọc bên bờ vọng xuyên..
Tay Hắn Run Run~~~ Sờ trên gò má Của Uyển Nhi.
( Ting--- hào cảm nam chủ + 6%, độ hảo cảm 97%, tiểu tỷ tỷ tỉnh đi còn nói lời trăng trối”)
Tô Mộ Hàn ôm chặt Uyển Nhi vào trong lòng, sắc mặt cực kì căng thẳng. Hiện tại khắp người nàng, máu không ngừng chảy. Hơ thở gấp gáp~~~~
" Lâm Uyển Nhi nàng tỉnh~~ Nàng sẽ không sao, không sao đâu. Giáo chúng sắp tới đây rồi... "
" Có phải nàng nói thích ở Giang Châu phải không? Đợi vết thương của nàng khỏi hắn... Ta và nàng sẽ ẩn cư ở Giang Châu...sẽ sinh nhiều hài tử... Lâm Uyển Nhi... Nàng cố lên...
Lúc này Ánh mắt Tô Mộ Hàn cực kì sờ hãi. Hắn sợ cô ngủ rồi. Sẽ không tỉnh dậy nữa.
Uyển Nhi cố gắng mở miệng, cất giọng suy yếu.
" Giáo chủ. Sao người lại biết... Ta thích Giang Châu. "
Tô Mộ Hàn nghe thấy cô lên tiếng. Khẩn trương nắm chặt tay ": Dĩ nhiên ta biết~~~ Ta là phúc tử đây...
" Chỉ cần nàng đừng rời xa ta, ta nguyện cả cuộc đời dùng tên phúc tử này!
" Uyển Nhi đưa tay sờ lên Gương mặt Tô mỘ Hàn ": Muộn rồi! Ta chúc giáo chủ sống bên Nhược Lan Lan..
" Trăm năm hạnh phúc... Đầu bạc giăng long.... Bác... Bách niên giai Lão:
" Nàng Câm miệng cho Ta... ta chỉ cần nàng... Chỉ cần có nàng.....
" Lâm Uyển Nhi... Ta sai rồi... Tất cả là ta sai rồi. Bản thân ta là nam Nhân tồi. Ta không hiểu rõ ta muốn cái gì là quan trọng Nhất.
" Nàng tha thứ cho Ta được không~~~ Ta cả đời này chỉ có nàng Lâm Uyển Nhi..