Uyển Nhi trở về Tần Gia, cô không khỏi lắc đầu ngao ngán ": Tại sao mấy thổ hào lại thích xây tường cao cổng rộng làm gì a~~~
Đêm qua đi, thì cổng không khóa. Lúc về trời còn chưa sáng hẳn, cổng đóng chặt. Tường còn cao hơn cả Hạ Gia ~~~...
" Chậc. ~~ Lại phải leo tường.
Uyển Nhi cũng chỉ biết than thở trong lòng. Hít vào một hơi, chuẩn bị vận khinh công bay vào.
Cô dễ dàng bay qua tường vào Tần Gia, theo vị trí cũ thẳng đường mà về phòng mình, nghỉ ngơi một lúc, còn phải nấu cho Tên Nam Chủ kia
Tần Mộc Niên, Lúc này đứng ở Cửa xổ, nhìn thấy hết mọi việc. Hắn chỉ khát nước, muốn dậy uống.
Ai ngờ thấy bóng trắng bay qua tường, còn rất nhanh như lướt gió chạy về dãy phòng cho người làm.
Tần Mộc Niên nhíu mi ": Là Ma? Hay là kẻ trộm đây......?
- -------------------------
Lạc Ngọc Cơ, Toàn Thân Lạnh Ngắt. Lồng ngực bị đau mà tỉnh, Cô Nhớ lại cảnh đêm qua, Hạ Uyển Nhi tới đòi mặt, muốn cô xuống với Hạ Uyển nhi.
Lạc Ngọc Cơ, nhìn về phía cửa nơi ban công. Cưa vẫn đóng chăt không có dấu hiệu mở da. Lúc này cô mới nhẹ nhõm thở ra, tay xoa xoa lên lồng ngực.
Bất giác, ở nơi lồng ngực Ẩn ẩn đau, Lạc Ngọc Cơ nhớ, Đêm qua Quỷ hồn của Hạ Uyển Nhi hất bay cô. Một cỗ sợ hãi quấn lấy Lạc Ngọc Cơ.
Cô Ta nhớ lai Gương mặt đầy máu me, Toàn thân trắng toát bay lơ lửng. Còn giọng nói băng lạnh kia.
Lạc Ngọc Cơ rất sợ, nhưng vì không muốn bại lộ thân phận, đành phải cam chịu. Nếu như mời thầy pháp về, sẽ khiến Hạ Gia Sinh nghi.
Lạc Ngọc Cơ, vội vàng ăn mặc thỏa đáng, tới Tần Gia, muốn một chút Ấm áp của Tần Mộc Niên, để quên đi cảm Giác sợ hãi trong lòng....
- ------------------
Uyển Nhi, sớm đã ở trong bếp riêng. Cô chuẩn bị nấu bữa sáng cho Tần Mộc Niên. Ở trong bếp còn có Hai người phụ giúp, cô chỉ việc nấu thôi.
Hai bàn tay của cô, lưu loát xào nấu. Thao tác đẹp mắt, như nước chảy mây trôi. Khiến hai người phụ bếp. Loá mắt không thôi.
Uyển Nhi cảm Thấy, đồ ăn đã chín tới, thêm một chút Gia vị vào. Mùi thơm ngào ngạt liền tỏa ra bốn phía. Những món cô nấu rất đơn giản, qua bàn tay của cô chúng liền thành mĩ vị khó cầu.
Uyển Nhi cho thức ăn vào chén đĩa, rồi đưa cho người hầu ": "Mau đưa qua cho Tần Tổng đi."
"A, được được!" người Hầu này, chứng kiến cô nấu, kĩ xão kinh người, chưa ăn mà đã thèm. Liền vội Bưng đồ ăn chạy thật nhanh tới Phòng Ăn của Tần Gia.
Số đồ ăn dư lại, cô để cho mấy người phụ bếp ăn. Còn cô chỉ muốn đi ra ngoài ăn, mệt nhọc cả sáng, làm sao có thể ủy khuất bản thân đây.
Tần Mộc Niên, nhìn bữa sáng trước mặt, rất tinh xảo, còn mùi thơm khó cưỡng lại. Bản thân hắn là người rất kén trong phương diện ăn uống này. Hắn Cao Hứng, Cầm đôi đũa lên, từ tốn ăn.
Động Tác gắp Đồ ăn nhanh dần, người Hầu trợn tròn mắt nhìn ": Nhìn đi, Tần Tổng là lần đầu tiền ăn món khác ngoài cháo hoa, còn là ăn rất ngon miệng nữa.
Tần Mộc Niên, Ăn xong nhã nhặn Lau chùi tay và miệng., ": Bữa Sáng hôm nay, là Đầu Bếp mới tới nấu có phải không?
Người Hầu nhanh chóng tiếp lời. ": Đúng Vậy thưa Tần Tổng.
Tần Mộc Niên Vẫn Lãnh Đạm như không ":
" Được rồi! gọi người đó vào gặp tôi."
Uyển Nhi,được người Hầu dẫn vào, Đầu Tiên, Là cô dùng vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại trầm ổn chẳng sao hết.
Tần Mộc Niên, nhìn cảm xúc thú vị trên mặt cô, Mặc dù cô gái này có xấu.nhưng lại đem tới cho hắn cảm giác thân thiết muốn lại gần. Quan trọng hơn là đồ ăn cô nấu, đều rất ngon.
" Từ Nay, cô chuyển tới Phòng Bên kia đi, khi nào tôi muốn ăn gì, cô tiện đi lại hơn.
(Ting -- Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 15%)
Uyển Nhi Híp Mắt nhìn vế phía tay chỉ của Tần Mộc Niên, thì Phong của cô được chỉ định, sát với phòng của hắn. Điều này khiến cho người hầu trong Tần Gia vừa kinh ngạc lẫn Ghen tị không thôi.
Uyển Nhi, lại đang suy nghĩ khác. Bắt cô bận rộn cả sáng. Chưa ăn cái gì, mà tên nam chủ này rất keo kiệt Chỉ tăng cho cô có 10% hào cảm.
Hai người mỗi người một cảm xúc khác nhau, thì Lạc Ngọc Cơ được Người Hầu dẫn vào, chưa gì đã lấy nước mắt Lau mặt ôm chầm lấy Tần Mộc Niên.
" Niên Ca ca, em sợ lắm...em sợ lắm, ": Hai măt Lạc Ngọc Cơ đỏ hồng, ngập nước mắt. Nhìn ra có bao nhiêu là ủy khuất.
Uyển Nhi nhìn, Hai người ôm nhau, nơi trái tim Của cô nhói đau, đau muốn chết đi được. Cô biết cảm xúc này là của Nguyên chủ.
Tần Mộc Niên thì khác, buông cánh tay của Lạc Ngọc cơ ra, hắn khớ chịu. Xưa nay Uyển Nhi sẽ không mau nước mắt, và làm nũng với hắn như bây giờ, trong mắt của hắn. Hạ Uyển Nhi là cô gái Bướng bỉnh, quật cường và rất hay cười.
Còn Hạ Uyển Nhi bây giờ, chỉ có Gương mặt giống. Còn Lại như hai người khác nhau vậy.
" Uyển Nhi, em bình tĩnh có gì từ từ nói ": Hắn vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, mà dò hỏi.
Lạc Ngọc Cơ, lúc này mới Ngừng khóc, lau đi vệt nước mắt lăn trên má. ": Niên ca ca, em mơ thấy ác mộng, đáng sợ lắm.
" Ài, chỉ là ác mộng thôi Mà, đừng sợ.
Uyển Nhi, thấy được cơ hội, liền chọc vào Lạc Ngọc cơ.
"Khụ~~ Vị tiểu thư này, hình như tôi thấy có cô gái đứng gần cô, gương mặt rất xấu xí.
" Aaaaaaaaaa... tha cho tôi đi": Lạc Ngọc cơ nghe thấy, sợ hết hồn vía, còn không nhớ ra bản thân đang trước mặt Tần Mộc Niên, mà la hét.
Uyển Nhi câu môi cười, tiếp tục nói ":
" Tiểu thư này đừng sợ, cô ta chỉ muốn tiểu thư trả lại thứ gì đó cho cô ta thôi. "
" Tiểu thư trả xong, cô ta sẽ không quấy rầy tiểu thư nữa.
Bất giác Lạc Ngọc Cơ, niết tay lên gương mặt của mình mà hét lên với Uyển Nhi ":
" Hàm Hồ, cô là ai đừng có nói bậy... Tôi không có thiếu nợ ai cái gì hết.
Nói xong Lạc Ngọc Cơ sợ hãi, rời đi trong thoáng chốc. Trước sự ngạc nhiên của Tần Mộc Niên và người hầu. Vị Hạ Tiểu Thư này như ma nhập thân vậy, sợ hãi chạy đi như ma đuổi....