30 phút sau xe đã dừng ở công viên giải trí. Bắc Thần ôm Uyển Nhi xuống.
Từ khi hai người bước xuống xe, đa số ánh mắt đều nhìn hai người. Có nhiều người đã đi qua, còn quay đầu lại lưu luyến nhìn.
Còn có rất nhiều người chụp hình hai người lại, đăng lên mạng xã hội. Uyển Nhi thấy họ chụp mình, cô liền quay ra cười xinh đẹp, mong họ chụp đẹp hơn chút.
Bắc Thần thấy chính mình bị chụp, cả người tỏ ra hàn khí tản ra xung quanh. Mọi người tự giác mà nhường đường cho ba người đi qua.
Uyển Nhi hứng trí bừng bừng, dù sao hôm nay là ngày của cô. Phải chơi hết mình mới không có lỗi với bản thân.
" Ca ca chúng ta chơi trò kia đi, nhìn thật xinh đẹp... " tay cô chỉ vào nhà ma.
Bạch Nhi thất thần. Trong nhà ma thì có cái gì xinh đẹp, Hay mắt thẩm mĩ của quỷ đều thấy, thứ ghê rợn là xinh đẹp.
" Kia là nhà ma, còn bên cạnh là tàu lượn siêu tốc. "
Bạch Nhi vận dụng tất cả kĩ năng hướng dẫn viên của mình, tận tình giải thích cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi giả bộ ngây ngô, thứ gì đều không biết.
" Ca ca thả em xuống, em có thể tự mình chơi "
Uyển Nhi hơi nghiêng đầu dò hỏi Bắc Thần. Tuy rằng được mỹ nam ôm, cảm giác không tệ. Nhưng là cái gì cũng không thể chơi.
Bắc Thần tuy rằng không muốn buông Uyển Nhi ra. Bất quá ôm cô thì sẽ không chơi được.
Lại nhìn vào gương mặt chờ đợi kia của cô, hắn có chút mềm lòng. Vẫn nên thả cô xuống.
Bắc Thần thả Uyển Nhi xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Uyển Nhi vui vẻ, lôi kéo Bắc Thần. Tay nhỏ đung đưa lên xuống, gương mặt luôn nở nụ cười sáng lạn.
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +5% bây giờ là 30% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)
Uyển Nhi cười càng thêm sáng lạn, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
" Lão nương chỉ mới nắm tay đã bỏ thêm 5%. Nếu như ăn sạch hắn biết đâu lại xoát đầy hảo cảm?
[...] Ách" tiểu tỷ tỷ. Tỷ hãy nghĩ một cách trong sáng hơn đi, đột ngột ăn hắn rất có thể lại bị trừ tới âm hảo cảm.
Uyển Nhi:"...." còn có thể như vậy?
Ba người ngồi trên tàu lượn siêu tốc, còn Bạch Nhi ở phía sau giúp cô chụp hình với Bắc Thần.
Uyển Nhi nghiêng đầu dựa vào vai hắn, tay nhỏ gắt gao nắm chặt. Khóe môi cười xinh đẹp.
Lúc này nhìn hai người, thật giống như các cặp tình nhân đang yêu nhau. Bạch Nhi chụp cho hai người, nhưng tâm trạng không tốt hơn là mấy.
Cô luôn có cảm giác rằng, người nam nhân đó phải là của cô mới phải. Giữa lồng ngực có chút nghẹn uất không nói thành lời.
Bạch Nhi chụp xong, đưa điện thoại lại cho Uyển Nhi, cô nhìn hai người trong điện thoại không khỏi cười vui vẻ.
" Ca ca tấm này rất đẹp, đợi trở về em phóng lớn treo ở đại sảnh có được không?
Bắc Thần ôn nhu xoa đầu cô, hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Bỗng nhiên một giọng nữ nhân vang lên, nghe ra có chút lớn tuổi.
" Bạch Nhi!!!?
Do trùng hợp hay số trời sắp đặt, mẹ của nữ chủ cũng ở gần đây. Do Bạch Nhi mất tích nhiều ngày, bà ta sốt sắng đi tìm.
Không ngờ đi tới chỗ này, liền thấy hình dáng giống với con gái mình. Bà ta đánh tiếng gọi lại.
Bạch Nhi nghe thấy giọng quen thuộc, xoay người trở lại. Hai mắt đỏ hồng nhìn mẹ mình.
" Mẹ " sao mẹ lại ở đây?
Vừa rứt lời, Bạch Nhi hơi sợ hãi liếc nhìn Uyển Nhi và Bắc Thần. Môi mỏng mím lại thành một đường.
Mẹ của Bạch Nhi, nhanh chóng lôi kéo cánh tay cô. Luôn hồi tra hỏi.
" Tiểu nha đầu này, mấy ngày nay con đã đi đâu. Biết ba mẹ tìm con khổ sở lắm không?
" Mẹ có điện hỏi bạn cùng phòng, đều nói không biết con đi đâu. Rốt cuộc mấy ngày nay con ở nơi nào.
Bạch Nhi thấy mẹ mình lo lắng, gương mặt và hốc mắt đều đỏ hồng. Cô lắp bắp.
" C...on.. Con..."
Không đợi để cho Bạch Nhi nói hết, Uyển Nhi đã đánh gãy lời nói.
Cô nhìn sang Bạch Nhi. Nhẹ nhàng lên tiếng,.
" Tiểu Bạch ta muốn đi toilet, ngươi đi cùng ta.
Bạch Nhi hồi thần, liếc nhìn toilet cách họ không xa lắm. Đành gật đầu đồng ý.
" Mẹ đợi con chút, con dẫn bạn đi. Toilet. Xong con sẽ giải thích rõ cho mẹ.
Thấy mẹ mình đồng ý, Bạch Nhi nhanh chóng dẫn Uyển Nhi cùng mình vào toilet.
Hai người vừa vào trong toilet, liền cắn nuốt kí ức của Bạch Nhi. Tạo ra một phần kí ức khác mới mẻ sáng sủa hơn.
Khi trở ra sắc mặt Bạch Nhi liền thay đổi. Hương mẹ mình mà giải thích.
" Mẹ chuyện là ba ngày trước, con đi thực tập ở ngoại ô.
" Không may gặp tai nạn. Có hai người này giúp đỡ, hôm nay họ giúp con trở về,
" Con chưa kịp báo, thì đã gặp mẹ ở đây. Con xin lỗi để mẹ lo lắng.
Bạch Nhi vừa nói, vừa hướng Uyển Nhi và Bắc Thần mĩm cười. Nhìn không ra tia giả dối nào.
" Tiểu Nha đầu, con nói thật không? Bà hơi nghi hoặc hỏi lại.
Bạch Nhi thành thành thật thật gật đầu. Lúc này bà ta mới hướng hai người mở miệng.
" Cảm ơn hai vị đã giúp đỡ con gái tôi. Thật sự cảm ơn hai người.
Bà ta liếc nhìn Uyển Nhi và Bắc thần, trên người họ đều là hàng hiệu quý giá trị giá không nhỏ đi.
Bà ta bất đắc dĩ không có gì hậu tạ. Nên chân thành mở miệng nói lời cảm ơn.
Uyển Nhi hơi gật đầu, xua tay bảo không sao. Lúc này bà gắt gao năm lấy tay Bạch Nh, sợ sẽ biến mất một lần nữa.
Mắt thấy hai người đã đi xa, Bắc Thần mới bế Uyển Nhi ôm vào trong lòng. Hắn ôn nhu mở miệng, phát ra âm thanh dễ nghe.
" Tiểu Nhi, Nên trở về thôi "
Uyển Nhi không trả lời, mà răng nanh cô hơi lộ ra ngoài. Vì gần đây sử dụng nhiều lần cắn nuốt kí ức.
Khiến cô mất sức, nhanh đói. Lại xung quanh đều là nhân loại, mùi vị này khiến cô muốn bay tới hút cạm máu họ.
Bắc Thần nhận ra được dị tượng lạ, cúi đầu xuống nhìn Uyển Nhi.