[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 306: Mạt Thế : Tiến Sĩ, Anh Muốn Cắt Từ Chỗ Nào? 3



Uyển Nhi chưa vội tỉnh lại, cô điều hành Cữu Âm Chân kinh vài lần tuần hoàn. Giúp kinh mạch lưu thông. Lúc này cô xuyên vào đúng lúc, bị Chu Linh và Cố Chi Nhàn bỏ rơi.

May mắn còn chưa bị tang thi xét xác, lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn xung quanh mình. Uyển Nhi định đứng dậy thì thân thể rung lắc dữ dội, khiến cô phải ngồi lại.

Uyển Nhi mắng thầm, rốt cuộc là mình đang ở nơi nào. Còn bị nhốt trên chiếc xe tải này? Không lẽ mạt thế rồi, vẫn có bọn bắt cóc buôn người?

Trong cốt truyện chỉ cập nhập tới đoạn, nguyên chủ bị tang thi xé xác tới chết. Không hề biết sau này sẽ như thế nào.

" Ách " Cô đã tỉnh rồi sao?:"Âm thanh hơi khàn của nữ nhân vang lên.

Uyển Nhi nâng mắt, nhìn nữ nhân trèo từ ghế phụ. Đang xuống chỗ của mình, đánh giá từ đầu tới chân nữ nhân nọ.

Nữ nhân này trên người mặc đồ da bó sát, tóc cắt ngắn. Gương mặt đươc xem là thanh Tú. Sắc mặt nữ nhân này, không mấy thân thiện.

Uyển Nhi nhàn nhạt lên tiếng, mặt nhìn không ra càm xúc gì: " Tôi đang ở đâu? cô là người cứu tôi sao?

Rứt lời, Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài có vài tang thi du đãng, bầu trời vẫn trong xanh. Nhưng khói bụi thì mù mịt, bầu không khí bị ô nhiễm nặng.

Cô lại liếc xuống nhìn thân thể mình, trên dưới bẩn thỉu. Còn dính cả dịch vàng lẫn óc của tang thi. Uyển Nhi ghét bỏ hơi bĩu môi, cô thật sự muốn đi tắm.

_________________

Truyện chỉ được đăng trên app " Medoctruyenchu. Net "

- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB " My Phạm ( Tiểu Đào Đào)

______________________

Phía sau xe tải này, còn có nhiều xe của quân đội nối tiếp đi sau. Tất cả mọi người đều mặc quân trang.

Được trang bị đầy đủ vũ khí bên người. Uyển Nhi có thể đoán ra, đoàn xe này thuộc căn cứ nào đó.

Nữ Nhân kia liền lên tiếng, đáng gãy suy nghĩ của Uyển Nhi.

" Tôi cứu cô vì có mục đích của riêng mình, tôi đã kiểm tra thân thể cô rồi.

" Có sức đề kháng lên tới 100/100%, phù hợp cho tên điên kia......

" Băng Tuyết! cô câm miệng lại "

Lúc này người nam nhân ở ghế lái, hét lên với nữ nhân vừa rồi, cô ta tên là Băng Tuyết sao?

Uyển Nhi nhíu mày nghi ngờ, không lẽ hai người này định đem cô đi làm thí nghiệm.

Bất giác nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm trí Uyển Nhi ùa về, cô nhớ lại chính mình bị tiến sĩ điên nhốt.

Ông ta cũng từng nói cơ thể cô có sức đề kháng kinh người, thí nghiệm chắc chắn thành công 100%. xuốt 14 năm cô không ngừng bị mổ xẻ.

Uyển Nhi thở hắt ra, mím chặt môi. Dù sao cô đã khác trước. Không còn yếu đuối như trong ký ức kia, đến đi chuyện khó khăn bao nhiêu lão nương đều chống đỡ được.

" Cô tiếp tục nói đi, có phải cô muốn đem tôi đi làm thí nghiệm?:" Uyển Nhi rứt khoát hỏi vào vấn đề chính.

Lúc này Băng Tuyết mới nở nụ cười, trừng mắt với nam nhân vừa rồi ngăn cản mình.

" Ngôn Bách! anh thấy chưa, xem ra cô gái này là người rất thông minh. Đỡ tốn công chúng ta lừa gạt.

Người đàn ông kia bị phản bác, hắn quay đầu lại nhìn Uyển Nhi sau đó lại tiếp tục lái xe.

" Cô còn chưa trả lời tôi:" Uyển Nhi nhàn nhạt hỏi lại, nếu đúng đem cô đi thí nghiệm. Thì phải nhân cơ hội trốn thoát.

Băng Tuyết đặt bịch bánh bích quy lên đùi Uyển Nhi, sau đó cũng ngồi xuống. Bắt đầu mở miệng nói.

" Cô ăn đi "

" Tôi là Băng Tuyết, còn hắn là Ngôn Bách. Chúng tôi là người trong quân đội, căn cứ Thanh sơn.

" Cô đoán đúng rồi, chúng tôi nhận nghiệm vụ tìm ra dị năng giả có cơ thể thích hợp. Tìm về cho kẻ điên kia thí nghiệm.

" Và chúc mừng cô, cô sẽ là chuột bạch cho kẻ điên kia thí nghiệm.

Băng Tuyết nói xong, còn không quên nhìn thái độ của Uyển Nhi. Nhưng đập vào mắt cô, thì cô gái này đang ăn như chết đói lâu năm, gương mặt nhem nhuốc. Nhìn không ra tia sợ hãi nào.

Nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ la hét đòi thả ra chứ. Hay cô gái này đói tới mức hỏng não rồi?

" Khụ~~ Băng Tuyết cô còn bánh nữa không? Tôi ăn chưa no.:" Uyển Nhi thành thật mà xin, quả thật là ăn chưa có no.

Băng Tuyết cứng mặt, tay đưa thêm một bịch bánh bích quy. Còn không quên nhắc nhở.

" Bây giờ là mạt thế! Vật tư rất khan hiếm cô nên tiết kiệm lại.

" Mà cô tên gì? cô có đang tiếp thu những gì tôi nói hay không?

Uyển Nhi nhàn nhạt gật đầu: " Tôi là Cố Uyển Nhi, 22 tuổi. Tới từ Thành Phố K.

Trong đầu cô suy nghĩ, phải ăn no mới trốn được a~~. Mặc dù cô nàng Băng Tuyết này cho lão nương ăn.

Nhưng lão nương còn muốn sống, không muốn bị làm vật thí nghiệm đâu.

[...] Ta khuyên tiểu tỷ tỷ đừng trốn vô ích, ta cảm ứng được nam chủ đang ở căn cứ Thanh Sơn.

" Mẹ nó! mi muốn lão nương bị thí nghiệm tới chết sao?

[...] Tiểu tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây tỷ sẽ không chết được.

Uyển Nhi "......"

Băng tuyết đợi cho Uyển Nhi ăn mặc xong, thì mới tiếp tục lên tiếng.

" Được! Tôi đã cứu cô một mạng. Chỉ cần tới căn cứ Thanh Sơn, cô ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chúng tôi là được.

" Còn tên điên kia có làm cô chết hay không, việc này không thuộc quyền quản lí của chúng tôi.

" Được! mà tên đó có cho tôi ăn no không?: " Uyển Nhi thuận theo gật đầu nói, dù sắp chết cũng phải làm ma no.

" Hừ " Cô là ma đói đầu thai sao?:

Ngôn Bách đang lái xe, nhịn không được mà lên tiếng hỏi. Băng Tuyết cũng không khá hơn là mấy, cảm giác chính mình đã bắt nhầm một con quỷ ham ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.