Thấy Tư Đan Hề chạy như ma đuổi, Uyển Nhi cầm dĩa bánh xoay người trở lại. Vừa ăn vừa phơi nắng.
Da trắng quá cũng khổ nha, phơi nắng chút cho đen bớt đi. Đâu như ai đó, muốn trắng cũng không có nổi đâu.
Tư Đan Hề chưa kịp thiết kê hãm hại, đã bị Uyển Nhi dọa cho sợ chạy? Đáng tiếc, còn chưa được nhìn thấy nữ chủ có bao nhiêu lợi hại.
" Lão nương lại rất muốn, nhìn kết quả nử chủ thất bại. Làn da biến già đi.
[...] Tiểu tỷ tỷ thật xấu xa, nhưng bổn hệ thống ta rất thích a ~~~
" Ừm! Tới khi nữ chủ biến xấu, ta muốn mi dẫn nam chủ tới xem a~~ chắc chắn hắn sẽ, nghĩ nữ chủ là yêu quái...
[...] Tiểu tỷ tỷ, quả thật cao tay. Được rồi, việc này tỷ tỷ cứ yên tâm giao cho bổn hệ thống.
Chỉ mới nghĩ như vậy Uyển Nhi vui sướng không thôi. Cô đem miếng bánh nhét hết vào miệng, nhìn ngó nghiêng sau đó lén lút chùi tay vào y phục. Nở nụ cười tuyệt sắc, thập phần ngây thơ thuần khiết.
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +10% độ hảo cảm là 15% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)
Bỗng chốc Uyển Nhi cau mặt, sao hảo cảm tự nhiên lại tăng? chẳng lẽ nam chủ ở đây, lén nhìn hành động xấu của lão nương?
[...] Ta nói tiểu tỷ tỷ nghe, tỷ luyện công thâm hậu làm gì? lúc tỷ tỷ tham lam nhét bánh vào miệng thì nam chủ đã sớm nhìn thấy rồi.
Uyển Nhi nghe vậy, cô hơi rũ đầu xuống. Nơi đáy mắt lóe lên tinh quang, bây giờ thì cô dám khẳng định, khẩu vị lẫn mĩ quan của nam chủ có vấn đề.
Trên một cái cây lớn, đằng sau góc khuất. Nam nhân nào đó đang ngồi vắt vẻo, môi nhếch lên đường cong nhạt hứng thú nhìn nữ nhân đang tham lam ăn bánh.
Hơn 20 ngày qua hắn chưa có nhìn qua Yêu Phi, chỉ nghe ám vệ kể hoạt động hàng ngày của Yêu Phi. Hết ăn sẽ ngủ, ngủ dậy lại ăn, sau đó sẽ đi phơi nắng.
Tống Uyển Nhi đã tiến cung ba năm, nàng không học được như nữ nhân khác ngấm ngầm giở trò.
Khắp lục cung các phi tần người người đoạt, tâm cơ khó lường tỷ muội sẳn sàng hãm hại nhau.
Dĩ nhiên hắn không phải không biết, chỉ là hắn trước nay đều một mắt nhắm, một mắt mở, rung đùi ngồi xem diễn.
Hắn biết tinh cách của Tống Uyển Nhi đơn thuần tới ngu ngốc, ba năm sinh hoạt ở hậu cung, bị hãm hại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lại không thông minh lên một chút nào, đơn thuần tới mức ngu xuẩn. Đã vậy còn có phụ thân tài giỏi nắm trong tay 5 phần binh quyền.
Hắn là vua dĩ nhiên tính đa nghi có sẳn, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Sợ rằng một ngày gia thế Tống Gia phất cờ nổi loạn. Lật đổ Nam Cung Gia, đã 5 đời làm thiên tử.
Uyển Nhi vẫn chân chân ăn bánh, nhưng trong đầu hiện lên một số hình ảnh ghê sợ. Khiến nơi trái tim cô co thắt đau đớn không thôi.
Lúc trước Nam Cung Hàn gán tội danh tạo phản lên Tống Gia, Đem Tống tướng quân ra pháp trường xử trảm, đem nhi tử duy nhất của Tống Gia còn chưa đến 5 tuổi đồng loạt chém đầu.
Máu tươi nhiễm đỏ một mảnh, ba đời Tống Gia hiển hách giúp vua phò tá. Nhận lại kết cục trên dưới Tống Gia đều xử trảm, chết trong oan ức, cả đời bị bách tính ô nhục phỉ nhổ.
Duy nhất Nam Cung Hàn, chỉ lưu lại một mình Tống Uyển Nhi. Bất giác khóe mắt cô tuôn rơi lệ quang, nhiễm xuống khóe môi. Uyển Nhi nếm được tư vị mặn của nước mắt, ngọt của bánh hòa vào nhau.
Cô âm thầm nuốt xuốt, cố gắng chịu đựng cảm giác đau khổ từ sâu trong thân thể này. Cả một thanh xuân chỉ yêu duy nhất một nam nhân tôn quý.
Nhưng đổi lại thì sao? Uyển Nhi cười chua xót, trách khối thân thể này quá ngu ngốc.
Uyển Nhi đứng lên, tay cầm đĩa bánh xoay người vào trong tẩm cung của mình. Hải Đường thấy lạ, thường ngày nương nương phơi nắng tới mặt trời lặn mới chịu đi vào.
Sao hôm nay lại trở vào sớm như vậy?
" Nương Nương, người không phơi nắng nữa sao?
Uyển Nhi hơi nghiêng đầu lại, chớp chớp mắt. Ngây thơ mở miêng, ngữ điệu dễ nghe phát ra.
" Ta sợ chim nhỏ mất, đây là bánh mà vị tỷ tỷ nhiều lông cho ta nha?
" Ăn rất ngon, ta không chia sẽ cho chim nhỏ đâu:"
Nói xong, cô hoàn hảo đi vào trong, để mặc kệ Hải Đường khép cửa lại.
Nam Cung Hàn đang mãi ngắm, nghe Uyển Nhi nhắc tới chim nhỏ. Thành công khiến hắn gợi nhớ tới thích khách lột đồ của hắn ra, còn dám nhìn long căn của hắn. Lắc đầu chê bai không lớn nổi.
Sắc mặt Nam Cung Hàn trầm xuống, hắn quên mất rằng chính mình đang ở trên cây. Liền theo phản ứng tiếnlên một bước.....
" Rầm --"
Hoàn hảo ngã nhào xuống đất, cằm thon va đập mạnh xuống nền đá chạm khắc tỉ mĩ. Sưng lên một cục.