Phải mất một ngày một đêm Sau, Phó Minh Viễn mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Toàn thân hắn chỗ nào cũng đau nhức. Hít sâu một hơi, phảng phất trong không khí tràn ngập một loại hương sen nói không nên lời?
Đây là nơi nào? Phó Minh Viễn tò mò, hắn chỉ nhớ hôm qua bị mai phục. Xong chìm vào màn đen tối. Cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn là giọng nói thực ngọt ngào.
" Ngươi đã tỉnh? Hôm qua là ta thấy ngươi bị thương ngất bên đường.. Tiện tay nhặt luôn.."
" Uyển nhi điềm tỉnh mà nói tới ngọt tận xương "
"Phó Minh Viễn Muốn chống thân ngồi dậy, nhưng không còn sức. Trong đầu vẫn văng vẳng lời nói của vị cô nương kia.
" Nói tiện tay, nhặt là nhặt bừa sao? Cô nương này xem hắn là cái bánh bao chắc?
" Muốn nhặt là nhặt?????
Uyển nhi thấy hắn muốn động thân ngồi dậy. Cô giả bộ ôn nhu nhẹ nhàng, đè hắn nằm lại... Dịu dàng khuyên dăn.
"Uyển nhi ": Ngươi đang bị thương, đừng động, uổng phí công sức ta nhặt cái mạng ngươi về.
( Ting --Độ hào cảm của nam chủ +20% bây giờ là -25% tỷ xinh đẹp cố lên)
Phó Minh Viễn, biết ý tốt Của Cô nên hắn không dám động. Mà cất tiếng khàn khàn.
" Phó Minh Viễn ": Đa tạ cô nương cứu giúp tại hạ. Ân này Tạ hạ sẽ luôn ghi nhớ.
" Không cần ngươi ghi nhớ, chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện được rồi ": Uyển nhi vẫn ngọt ngào mà bình tĩnh đáp lại.
- Phó Minh Viễn nhíu mày -
" Đây là người đầu tiên dám ra điều kiện với hắn. Bất quá Vị cô nương này đã cứu hắn một mạng, miễn sao điều kiện hắn có thể đáp ứng là được. "
" Cô nương là muốn điều kiện gì? nếu trong phạm vi Của tại hạ, thì tại hạ luôn sẵn lòng.
" Uyển Nhi ": Bất quá ta chưa nghĩ ra. Sau này nghĩ ra ta sẽ nói.
( " Lão nương chỉ cầu. Sau này tên gian thần ngươi nhớ ân ta mà đừng giết ta. Thì lão nương mãn nguyện rồi.)
" Phó Minh Viễn ": Được, khi nào cô nương nghĩ ra nhớ nói cho ta.
" Cô nương tên gì? Dự định sẽ đi đâu.
" Tại Hạ là Minh Viễn.
" Đang trên đường tìm Tiểu đệ đệ, không may trên đường gặp sơn tặc, cũng nhờ có cô nương giúp đỡ. "
Uyển nhi, cử chỉ nhẹ nhàng khoang thai. Khẽ phất tay làm như không có chuyện gì đáng nói.
" Ta tên Uyển nhi, bốn bể là nhà. Người thân đã không còn.
" Hiện giờ Ta muốn tới Cữu Châu. Nghe nói nơi đó rất đẹp.
" Xem ra, Minh Viễn huynh là vị Đại Ca tốt, chắc Tiểu Đệ của Huynh sẽ không có chuyện gì?
( sao ngươi, không nói lão nương ta là Tội phạm vượt ngục nữa đi. Bây giờ lại thành tiểu đệ đệ thân yêu rồi. Đúng là nam nhân nói dối không chớp mắt.)
" Phó Minh Viễn": Cảm tạ Uyển nhi cô nương quan tâm, ta cũng mong sớm Tìm ra Được " Tiểu Đệ "
Hai chữ Tiểu Đệ này. Phó Minh Viễn nghiến chặt răng mà nói.
Hắn quan sát kĩ vị Cô nương cứu hắn. Cả người cô tỏa ra linh khí, thần sắc thong dong. Làn da trắng noãn. Tuy cô nương này dùng mạn sa che mặt.
Nhưng nhìn vào đôi mắt linh động, trong veo không nhiễm bụi trần và điểm chu sa trên trán. Nhìn qua cũng biết là một nữ Nhân Quốc sắc thiên hương.
" Uyển nhi ": Minh Viễn Huynh mới tỉnh lại, uống chút thuốc rồi nghĩ ngơi đi.
" Khi nào vết thương lành lặn, huynh hãy đi tìm tiểu đệ của huynh. "
" Phó Minh Viễn": vậy làm Phiền Uyển nhi cô nương rồi.
" Không phiền! Không Phiền! ": vừa nói cô vừa mang chén thuốc tới gần... Nhẹ nhàng múc lên rồi thổi cho bớt nóng.
Phó Minh Viễn, bị động tác ôn nhu của cô.. Nhìn tới ngây người.
( Ting --Độ hào cảm của nam chủ +30% bây giờ là 5% tỷ xinh đẹp quá giỏi)