Lam Diệp Thiên vào cửa, ngay đầu tiên quét về phía giường, phát hiện hai gã còn mặc quần dài, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó, trong ánh mắt Nhiễm Tái Tái ngạc nhiên, ôn nhã nhìn cô cười trấn an quen thuộc, chính là cái này, khiến Nhiễm Tái Tái đã tuyệt vọng cảm giác toàn bộ thế giới đều sáng lên, lòng cô kịch liệt nhảy lên, nước mắt kích động nháy mắt mãnh liệt, trượt xuống, đáng thương nghẹn ngào, "Anh Lam!"
Trông trên khuôn mặt nhỏ đã từng non nớt, lúc này diễm lệ tuyệt luân hiện ra nước mắt, Lam Diệp Thiên thanh nhã càng thêm ôn nhu, "Ừm, anh đây, đừng sợ!"
"Lam thiếu gia đây là ý gì?" Thẩm Hồng lấy lại tinh thần phát giác Lam Diệp Thiên tự tiện xông vào, mắt nhìn cô gái dưới thân mình, không vui nhíu mày, bực bội chống đỡ đứng dậy, tiện tay đắp chăn mỏng lên cô gái thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cả người chặn tầm mắt anh.
Nhìn Thẩm Hồng vô thức chiếm hữu, Lam Diệp Thiên nhẹ híp mắt, anh không trực tiếp tới gần, rất nhàn nhã ngồi vào ghế sô pha, khoát hai chân thon dài, nhìn hai gã nửa thân trần cười nhẹ, thanh âm từ tính nhu hòa động lòng người, nhưng lời nói bá đạo, "Các cậu khi cướp người không hỏi thăm một chút đây là người ai bảo vệ người sao?"
"Sao, ý Lam thiếu gia là, cô gái này là người cậu bảo vệ?" Thấy Lam Diệp Thiên gật đầu, Thẩm Hồng cùng Viêm Bân liếc nhau do dự, Lam Diệp Thiên nói đây là người hắn muốn bảo vệ, xác thực cho thấy cô gái này không phải là người của hắn, chẳng lẽ, kẻ có được cô gái này này có thể thúc ép Lam thiếu gia?
Lam Diệp Thiên cười lạnh nhìn hai kẻ chần chờ, "Chúng ta đều là người giống nhau, đứng ở vị trí của tôi, người Lam Diệp Thiên tôi đã đáp ứng bảo vệ nếu bị các cậu đụng phải, vậy tôi còn mặt mũi nào!"
Viêm Bân cho Thẩm Hồng một ánh mắt an tâm chớ vội, giơ tay lau một chút xíu ống ánh trên ngón tay của mình, nhìn thẳng Lam Diệp Thiên, không rung động, "Ha ha, tôi cũng thế, hôm nay nếu tùy ý Lam thiếu gia đơn giản mang người đi, tôi cùng Thẩm Hồng cũng không cần mặt mũi?"
Ngón tay Lam Diệp Thiên gõ trên chân nhẹ chút, chần chờ một điểm, liền nói với hai kẻ nhìn chằm chằm anh, "Ồ, đúng nhỉ, nhưng cô gái này không thể cho, như vậy, vì đền bù, tôi đưa Danh Hạ Minh Châu Tháp làm nhận lỗi, được chứ?"
"Cậu muốn đưa Minh Châu Tháp cho chúng tôi?" Lúc này ngay cả Viêm Bân bình tĩnh cũng không nhịn được kinh ngạc đứng dậy, đại lục Thiên Vũ người nào không biết giá trị Minh Châu Tháp, đó là tháp mà trăm năm trước phù sư cao cấp của Lam gia thiết trí, bên trong ăn ở đều là cấp cao nhất, hàng năm tài phú đếm mãi không hết, vì Lam Diệp Thiên độc nhất vô nhị kế thừa thân phận mới ghi vào danh nghĩa của hắn, hiện tại hắn ta vậy mà vì muốn bọn họ buông tha cô gái này liền làm chủ đền bù, cái kia chứng minh giá trị cô gái này... Trong lúc khϊếp sợ hai gã lần nữa liếc nhau, nếu như vậy, trách không được cô gái này vừa rồi uy hϊếp như thế, kẻ có thể thúc đẩy Lam Diệp Thiên là một người trong những người kia a?! Bọn họ nhất định phải từ bỏ!
Viêm Bân lôi kéo Thẩm Hồng đứng dậy rời giường, nhìn Lam Diệp Thiên cười ra vẻ thân sĩ, "Lam thiếu gia khách khí, kỳ thật trong quân đội vốn không thể tùy tiện cướp người, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, đã là người Lam thiếu gia đáp ứng bảo hộ, Lam thiếu gia có thể tùy ý mang đi, Minh Châu Tháp nhận lỗi cũng thôi!"
Lam Diệp Thiên không ngờ bọn họ đột nhiên thay đổi, thậm chí ngay cả trân quý như thế cũng không cần, nhưng trên mặt vẫn ôn nhã cười yếu ớt, "Ha ha, vậy Diệp Thiên xin tạ ơn, về phần nhận lỗi, Minh Châu Tháp tuy thôi, tôi cũng sẽ chuẩn bị lễ vật thích hợp bồi thường!"
Lập tức, anh ưu nhã đứng dậy đến giường, vươn tay khẽ vỗ đầu cô gái kích động không ngừng rơi lệ, cởi trói cho cô, dùng chăn mỏng gói kỹ, ôm ngang. Cô gái trong ngực mềm yếu không xương, khẩn trương ôm anh, để anh mặc dù cách đồ cũng cảm giác các nơi dụ tay người, tim anh đập loạn, bước chân không dừng lại, thẳng đi khỏi phòng ngủ của hai gã.
Trong hành lang, Nhiễm Tái Tái đột nhiên run rẩy một cái, sau đó "Tích tích tích —" trong cơ thể cô vang lên, Lam Diệp Thiên kinh ngạc dừng bước, cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, Nhiễm Tái Tái vì rung động mà đột nhiên đỏ thấu khuôn mặt nhỏ liền hiện lên trong đáy mắt của anh, dị thường mê người diễm lệ phong tình khiến anh có chút thất thần, thanh âm thanh nhã ôn nhu, "Tiếng gì thế, Tái Tái em sao rồi?"
Nhiễm Tái Tái xấu hổ cổ đều lộ ra nhàn nhạt hồng, hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ một lần nữa vùi vào trong ngực anh, trốn tránh nói, "Không có tiếng, không sao!"