Nàng có thể... Phát ra yêu khí!
Thời gian còn ít, nghĩ là làm, Nhiễm Tái Tái nhanh chóng thu lại nguyên thần và pháp bảo của hồ yêu, tự hóa trang cho mình càng thêm chật vật, truyền linh lực vào xác hồ yêu.
Tàn niệm của hồ yêu chậm rãi biến thành một vầng sáng oánh bạch như ngọc, bên ngoài còn có làn hơi hồng nhạt thơm thoang thoảng mê người.
Nàng hứng vầng sáng, phát linh lực, bắt đầu hấp thu, quả nhiên có yêu khí nhẹ nhàng phát ra!
Tái Tái cẩn thận ngưng thần nhìn quanh, không có bất ngờ xảy ra, các tu sĩ trong không gian rất nhanh sẽ phát hiện ra yêu khí, hy vọng giống nàng tính toán, Sùng Lẫm tiên quân tu vi cao nhất có thể tới sớm nhất, nếu không phải trở tay ngay!
Khi nàng thấp thỏm đợi chờ, một giọng nam đạm mạc đột nhiên vang lên.
"Trong tâm ma thật sự có yêu quái sao?!" Sùng Lẫm cảm nhận được yêu khí đuổi đến, nhìn tình cảnh trước mắt, hóa ra nam tu đang hôn mê mà hắn gặp đúng là do yêu vật quấy phá.
Nhiễm Tái Tái đột nhiên nghe thấy thanh âm đang mong chờ, nhẹ nhõm thở một hơi, ngay sau đó đôi mắt híp lại, quay đầu hơi hơi mỉm cười với Sùng Lẫm, "Vâng, quả là không ngờ, nhưng ta thắng, chỉ cần hấp thu nó, ta hẳn sẽ mau kết đan!"
Thiếu nữ cả người chật vật, nhưng tư dung tuyệt lệ, mặt mày như họa, tươi cười ấm áp, cùng vầng sáng trong bàn tay, ánh mắt dường như có sóng nước lưu chuyển, rất là mê người.
Từ từ, vầng sáng?!
Không chờ Sùng Lẫm mở miệng, Nhiễm Tái Tái đã thuần thục đưa vầng sáng tới đan điền của mình.
"Đừng!"
Không ngờ nàng sẽ làm vậy, Sùng Lẫm nôn nóng ra tay ngăn cản.
Nhưng đã chậm, vầng sáng đã biến mất!
"Sao thế, Lhuyệŧ hữu?" Nhiễm Tái Tái đã cảm giác được cả người nóng lên, cố ý ngẩng gương mặt phiếm hồng nhìn hắn nghi hoặc, ánh mắt mị ý.
Sùng Lẫm bất chấp nam nữ, áp tay vào đan điền nàng, nhanh chóng nói, "Linh khí có màu hồng nhạt không thể trực tiếp hấp thụ, ngươi không biết sao? Khí hồng nhạt là mị khí tự có trong nguyên thần của hồ yêu, trước khi hấp thụ phải thanh tẩy, bằng không..."
Nhiễm Tái Tái nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, cố trấn định, "Bằng không sẽ như thế nào??"
Sùng Lẫm sắc mặt hơi trầm xuống nói, "Bằng không, nó không chỉ nhiễu loạn dòng linh lực bình thường trong cơ thể ngươi, khiến linh lực bạo loạn, còn làm du͙ƈ vọиɠ sôi trào!"
Nhiễm Tái Tái giật mình.
Một hồi lâu, nàng mới thấp giọng nói: "... Sư phụ không nói qua cái này, chúng ta gặp được yêu đan cùng nguyên thần đều là trực tiếp hấp thụ."
"Hồ yêu đã biến mất trăm năm, cho nên rất ít người biết, nội đan cùng nguyên thần của hồ yêu là không giống nhau, hơn nữa ai ngờ đến tâm ma có ý niệm tàn lưu của hồ yêu!"
"Phốc ——!" Dù Sùng Lẫm đã bắt đầu áp chế linh lực trong đan điền nàng, nhưng Nhiễm Tái Tái trước khi hấp thu linh lực đã bị mị khí ảnh hưởng bắt đầu bạo loạn, nàng run rẩy phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi đi mau.... Lhuyệŧ hữu, ta không muốn liên lụy ngươi!" Trong cơn đau đớn nàng biết, linh lực bạo động khống chế không tốt, người sẽ nổ tung.
Lúc này Sùng Lẫm cũng cảm giác được, linh lực bạo động đã bắt đầu xé rách kinh mạch nàng, phá hư đan điền.
"Không được, dù sao vẫn là tàn niệm của đại yêu!" Không kịp nghĩ nhiều, Sùng Lẫm nhìn mắt trận bên cạnh, không hề do dự, trực tiếp một tay ôm lưng nàng, hấp thu linh lực bạo trướng, đồng thời một tay ôm nàng nhảy xuống.
—— Luân hồi nhãn
Luân hồi nhãn trong tâm ma có sức mạnh luân hồi, nó bao vây hai người, bắt đầu chuyển động, biến mất!
Khi luân hồi, linh lực lưu chuyển tốc độ sẽ cực kỳ chậm, tu sĩ thông qua các luân hồi không ngừng tu hành, luyện tâm, làm cường đại linh hồn của chính mình, để đạo tâm càng thêm kiên cố, cuối cùng đột phá, thông qua khảo hạch.
Đời thứ nhất
Không biết có phải do Nhiễm Tái Tái cùng Sùng Lẫm linh lực tương liên, lại cùng nhau luân hồi, cho nên khi Nhiễm Tái Tái tỉnh, nàng phát hiện nàng cùng Sùng Lẫm ở bên nhau, phải nói, nàng ở thời khắc nguy hiểm đã gặp thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa Sùng Lẫm.
Hắn là tu sĩ đắc đạo, một thân bạch bào, quang mang như ngọc, tuy cứu người nhưng ánh mắt rất đạm mạc, nói chuyện cứng nhắc, từ đầu đến chân đều lộ ra khí lạnh.
Nàng tứ cố vô thân, thân bị trọng thương, vì báo đáp, nguyện ở bên hắn, hầu hạ hắn hàng ngày.